Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 738

Chương 738:

 

Đột nhiên cô lại thấy hơi hoài niệm phòng ký túc xá hồi trước. Cô, Yêu Cơ, Phương Trà Xanh, và cả Tào Nương Nương sống chung vui vẻ biết bao nhiêu…

 

Miêu Vân Tiêu cầm sách đọc trong chốc lát, khóe mắt nhìn thoáng qua Cố Niệm Chi vẫn còn đang đứng ngẩn người đứng giữa phòng. Cô ta hơi có vẻ không khách khí để quyển sách trêи tay xuống, hếch cằm lên, vẻ mặt có vài phần kiêu căng hỏi, “Cô còn có chuyện gì nữa sao?”

 

Cố Niệm Chi tức nghẹn ở cổ.

 

Cái thái độ trêи cơ người khác thế này là thế nào?!

 

Bởi vì cô ta tới trước, cho nên cảm thấy mình ưu việt hơn ở cái ký túc xá này sao?

 

Cố Niệm Chi không muốn để ý tới cô ta.

 

Có một số người chính là như thế, bạn càng nhường người ta, người ta càng lấn tới.

 

Bạn đánh người ta một đòn cảnh cáo, chắc chắn sau này khi gặp bạn người ta sẽ phải tránh đi, đừng có nói thấu tình đạt lý đến bao nhiêu, chắc chắn cũng sẽ không mang cái vẻ công chúa nhỏ này nữa.

 

“Không có chuyện gì thì về phòng đi, đừng có ra ngoài lượn lờ lung tung.”

 

Miêu Vân Tiêu nhíu mày, cảm thấy Cố Niệm Chi cực kì không biết điều.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Niệm Chi tới trường, hơn nữa lát nữa Hoắc thiếu sẽ lập tức lên đây, nên cô vốn không muốn tranh cãi với bạn cùng phòng, lại khiến cho Hoắc Thiệu Hằng lo lắng.

 

Nhưng Miêu Vân Tiêu này lại cứ được một tấc thì lấn tới một thước, Cố Niệm Chi không muốn nuông chiều cô ta nữa.

 

Bởi vì khi hai người sống chung với nhau, kiểu sống chung như thế nào về cơ bản sẽ được hình thành từ những khoảnh khắc tiếp xúc đầu tiên.

 

Nếu ngay từ đầu bạn nhượng bộ người ta, bạn sẽ nhận thấy mình luôn phải ở trong trạng thái nhượng bộ. Cuối cùng, nếu như không nhượng bộ mãi được nữa, sẽ chính là mỗi người một nơi, không thể nào là bạn bè được.

 

Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống đi ra cửa.

 

Miêu Vân Tiêu có chút đau đầu. Cô ta day day huyệt thái dương của mình, đứng lên nói, “Bạn học Cố này, tôi không muốn ngày đầu tiên đã ầm ĩ, nhưng cô thật sự hơi quá đáng rồi đấy.”

 

Cố Niệm Chi cố nín nhịn, giọng nói đã khàn khàn đi, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài thôi mà, như thế cũng không được sao?”

 

“Bạn học Cố, cô phải biết rằng, phòng khách là nơi dùng chung của hai người. Cho nên, việc sử dụng phòng khách như thế nào, cần phải có sự đồng ý của cả hai người chúng ta. Giờ đang là thời gian học tập, cô cứ đi tới đi lui ở đây, rất ảnh hưởng đến việc học của tôi.”

 

Miêu Vân Tiêu ở một mình một phòng nửa năm trời, giờ đột nhiên có thêm một người bạn cùng phòng, cô ta có chút không thích ứng được.

 

Cố Niệm Chi đưa tay chỉ về phòng của Miêu Vân Tiêu, “Bạn học Miêu, tôi nghĩ là cô sai rồi. Phòng khách là nơi dùng chung, có nghĩa là hai người chúng ta đều có thể sử dụng, không cần bất kỳ ai đồng ý cả. Phòng mà cần được người khác đồng ý, là phòng riêng của tôi và cô mới đúng. À phải rồi, chính là bên đó đấy. Nếu như cô không muốn bị quấy rầy việc học, vậy có thể về phòng mình, đừng có ở nơi công cộng ép buộc người khác tuân theo ý kiến cá nhân của mình.”

 

Miêu Vân Tiêu hơi giật mình, từ trước đến nay cô ta chưa từng gặp phải người bạn học nào hùng hổ già mồm gây sự như thế này. Lông mày cô ta không khỏi nhíu lại, giọng điệu lại hơi dịu đi một chút, “Bạn học Cố, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi đang bàn bạc với cô, chứ không phải đang cãi nhau với cô. Cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta xấu đi mà thôi.”

 

Cố Niệm Chi nở nụ cười, “Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất cứ quan hệ gì để mà xấu đi cả. Bạn học Miêu ạ, giờ thì đề nghị cô đừng nói chuyện với tôi nữa. Tôi còn có việc. Tôi không hề quấy rầy cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục hạn chế sự tự do của tôi, tôi sẽ yêu cầu khoa chuyển ký túc xá cho tôi.”

 

Miêu Vân Tiêu thở dài, nhún vai nói, “Muốn đi thì đi sớm một chút đi, đây chính là do cô tự yêu cầu, không liên quan gì đến tôi.”

 

Cố Niệm Chi không nói gì thêm, cầm điện thoại định đi ra cửa. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

 

Tâm trạng Cố Niệm Chi lập tức trở nên tốt hơn. Cô mở cửa ra, thấy một cái đệm cực to đang dựng thẳng ngoài cửa.

 

“Cô là Cố Niệm Chi đúng không ạ?”

 

Chàng trai đưa hàng ló khuôn mặt tươi cười ra từ sau tấm đệm.

 

Cố Niệm Chi gật đầu, “Anh có chuyện gì không?”

 

“Có người mua cho cô một chiếc đệm, bảo chúng tôi đưa tới, cô ký tên vào đây.”

 

Chàng trai đưa hàng lấy ra một cuốn sổ điện tử để Cố Niệm Chi dùng bút điện tử ký tên.

Bình Luận (0)
Comment