Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 740

Chương 740:

 

Hoắc Thiệu Hằng vào phòng của Cố Niệm Chi, nhìn quanh một chút, sau đó thấy tấm đệm đặt dọc tường bèn hỏi, “Sao chưa đặt đệm lên?”

 

“Em còn chưa dọn giường nữa. Với lại nó quá nặng, em phải nhờ mấy bạn học tới đặt nó lên giường.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một chút, đi tới khẽ cong eo, gom tất cả chăn gối của cô trêи giường lại, để lên ghế xô-pha sát tường, sau đó đặt tấm đệm lên giường.

 

Vừa rối mấy chàng trai giao hàng cùng nhau bê mới nhấc được tấm đệm lên, vậy mà Hoắc Thiệu Hằng chỉ có một mình đã nhẹ nhàng bê được nó đặt lên giường cô.

 

Hoắc Thiệu Hằng tỉ mỉ chỉnh lại bốn góc giường cho cô, sau lại dùng sức ấn xuống một chút, bảo đảm tấm đệm đã được đặt vừa khít rồi mới nói với Cố Niệm Chi, “Em thử một chút đi, xem độ cứng mềm của tấm đệm này thế nào?” Anh lại nói tiếp, “Đệm này là của hãng em đã quen dùng đấy.”

 

Lúc trước, Phạm Kiến có nói giường trong ký túc xá của Cố Niệm Chi kêu ken két, Hoắc Thiệu Hằng liền muốn mua cho cô một tấm đệm mới, nếu không buổi đêm cô sẽ không ngủ yên được.

 

Trong lòng Cố Niệm Chi cực kì vui vẻ, dang tay cười cười đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Cảm ơn Hoắc thiếu đã phổ cập kiến thức. Em chỉ biết ngủ lên đó thôi, chứ không biết tấm đệm đó hãng gì.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ cong khóe môi, đưa tay kéo một cái, Cố Niệm Chi ngã thẳng vào trong ngực anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng nâng khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chỉ lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn

mềm của cô, từ từ di chuyển tới trên bờ môi.

 

Hôm nay cô bận rộn tới tận trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Hoắc Thiệu Hằng đã đến.

Trên mặt cô mang theo vẻ đỏ ửng tự nhiên sau khi lao động, đôi môi xinh đẹp có màu hồng phấn nhạt.

 

“Cho dù có tâm bồ thế nào, môi của em vân cứ nhạt màu như thế.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chỉ thật kĩ,

“Lúc nào rảnh, có muốn Trần Liệt kiểm tra cho em một chút không?”

 

Có Niệm Chỉ tách hai tay của Hoắc Thiệu Hằng ra, lắc đầu trong lòng bàn tay anh, “Không cần đâu, em không bị

bệnh gì cả, màu môi mọi người không giống nhau mà. Có người trời sinh đã nhạt rồi, có người thì lại đậm. Thật

ra em thích màu môi tự nhiên hơi nhạt một chút.”

 

“VI sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không hiểu.

 

“Bởi vì như thế mới tương đối dễ tô son.” Có Niệm Chỉ cười hì hì nói, “Son môi màu gì, bôi lên sẽ ra đúng màu

đó. Nếu như màu môi đậm hơn một chút, màu của son sẽ không dễ lên màu ấy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng á khâu không đáp lại được gì.

 

“Thật mà.” Có Niệm Chỉ cười hì hì gật đầu, làn đa hai bên khuôn mặt cô lại động đậy trong bàn tay Hoắc Thiệu

Hằng. Cô có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay và ngón cái Hoắc Thiệu Hằng có những vét chai mông, là

những dấu vết do cầm súng lâu ngày tạo nên.

 

*,.. Thật sao?” Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng khẽ vuốt ve bờ môi cô, “Thật sự là đề tô son sao?”

 

“Ừm.”” Cố Niệm Chỉ nhìn về phía phòng tắm, đồ trang điêm và mỹ phâm dưỡng da đều đề trên giá chỗ bồn rửa

mặt, “Hôm nay em dùng YSL Addict IT Pink, lúc đầu hơi đỏ một chút, càng lâu càng phai màu, nhưng càng phai

càng lại càng đẹp, hơi hồng hồng, rất tự nhiên và căng mọng.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không yên lòng nhìn cánh môi lúc mở lúc đóng của cô, đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi cô.

Anh đưa lưỡi ra, liếm từng chút từng chút một trên viền môi của cô, tỉ mi từng chút một, không bỏ qua một tắc

nào. Sau đó, anh tách môi cô ra, thâm nhập vào bên trong cánh môi của cô, quân lấy đầu lưỡi đang rụt vào bên

trong của Cố Niệm Chi, trêu chọc nó, khiêu khích nó. Đồng thời, môi của anh và môi của cô cũng dán chặt vào

nhau, không ngừng triỀn miên cọ xát.

 

Trái tim Có Niệm Chi lập tức nhảy dựng lên theo tần suất Hoắc Thiệu Hằng rung động môi lưỡi cô. Thình thịch,

thình thịch, thình thịch, thình thịch, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp gáp. Cảm giác tê dại cực kì choáng

 

ngợp chạy khắp tứ chỉ, từng chút từng chút một rút sạch sức lực toàn thân cô.

 

Chân cô đã không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thẻ mình nữa, toàn thân mềm nhữn treo trên khuỷu tay của

Hoắc Thiệu Hằng.

Bình Luận (0)
Comment