Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 744

Chương 744:

 

Cố Niệm Chi vội nói, “Cảm ơn anh Tiết, anh Tiết khách sáo quá ạ!”

 

“Chúng tôi tới để ăn cơm trưa, cậu phô trương thanh thế thế này làm chúng tôi ngại quá.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cười như không cười nói, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Niệm Chi.

 

“Cậu nói như thế mới là xa lạ ấy.” Tiết Tịnh Giang cầm một chai rượu vang rót cho Hoắc Thiệu Hằng một ly, lại hỏi Cố Niệm Chi, “Em Niệm Chi vẫn uống sữa tươi à?”

 

Anh ta còn nhớ rõ lần trước khi Cố Niệm Chi tới đây, Hoắc Thiệu Hằng gọi cho cô một cốc sữa tươi nóng.

 

Cố Niệm Chi cũng muốn uống sữa tươi nóng thật. Hôm nay đúng là cô quá đói, uống một chút sữa nóng trước rồi ăn sau, “Vâng ạ, sữa bò nóng uống sẽ rất thư thái.” Cô cười híp mắt cảm ơn Tiết Tịnh Giang.

 

Tiết Tịnh Giang bảo người đưa sữa nóng lên cho cô, rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hôm nay ở nhà tôi đang có khách, có điều, tôi nghe nói Hoắc thiếu tới dùng cơm nên cho dù có là Thiên Hoàng tới thì cũng phải xếp sau. Tôi vứt hết bọn họ ở nhà rồi, tới đây chiêu đãi cậu trước.”

 

“Cậu khách sáo với tôi quá, có còn muốn làm bạn bè nữa không đấy hả?” Hoắc Thiệu Hằng cười vỗ Tiết Tịnh Giang một cái, “Được rồi, cậu cứ về đi, chúng tôi ăn cơm trưa xong còn muốn đi mua sắm, sẽ không ở đây lâu đâu.”

 

“Vậy được rồi, tôi đi trước nhé. Chuyện lần trước tôi nói, đã có chút manh mối rồi. Lúc nào cậu rảnh, chúng ta bàn bạc sau nhé?”

 

Tiết Tịnh Giang vô cùng nhiệt tình nói.

 

Hoắc Thiệu Hằng biết Tiết Tịnh Giang làm ăn với tập đoàn nhà họ Cố ở Barbados, giữa hai bên có chút sóng gió nho nhỏ. Giờ chuyện đó đã được giải quyết, anh cũng yên tâm hơn, “Ừ, khi nào cậu rảnh thì gọi điện cho Tiểu Trạch, cậu ấy sẽ sắp xếp thời gian.”

 

“Ok, tốt quá rồi!”

 

Tiết Tịnh Giang chào điều lệnh kiểu dở dở ương ương với anh, tươi cười rời khỏi phòng.

 

Anh ta vừa đi, không khí trong căn phòng VIP này lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

 

Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười nói, “Cái anh này nói nhiều thật đấy, một mình anh ấy có thể so được với cả thiên quân vạn mã ấy chứ.”

 

“Giày ống là như thế đấy, thích náo nhiệt.”

 

Hoắc Thiệu Hằng gọi biệt hiệu của Tiết Tịnh Giang, múc một bát Phật nhảy tường để tới trước mặt Cố Niệm Chi.

 

Chỉ một lát sau sữa bò tươi đã tới, Cố Niệm Chi cầm chiếc cốc thủy tinh dài, uống một ngụm hết luôn một nửa.

 

Cô uống hơi vội, trêи môi còn dính một chút viền bọt sữa trắng, toàn thân từ trêи xuống dưới cũng như đang tản ra mùi sữa vậy.

 

Hoắc Thiệu Hằng xới cơm cho cô, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim bỗng siết chặt. Anh đặt bát xuống, ôm luôn lấy Cố Niệm Chi không cần suy nghĩ gì, cúi đầu xuống hôn cô, ɭϊếʍ sạch sẽ bọt sữa bò dính trêи môi cô.

 

“Miệng còn hôi sữa này…”

 

Hoắc Thiệu Hằng trêu chọc một câu, rồi lại hôn lên mặt cô mấy cái.

 

Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói, “… Dám nói em miệng còn hôi sữa sao? Sau này không cho anh hôn nữa.”

 

“Em không cho anh hôn á? Vậy phải làm sao bây giờ?” Hoắc Thiệu Hằng tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, đưa tay vuốt ve mái tóc cô.

 

“Anh muốn xử lý thế nào?”

 

Cố Niệm Chi chợt căng thẳng hẳn lên. Nếu như Hoắc Thiệu Hằng nói vì cô không cho anh hôn, anh sẽ đi tìm người khác thì phải làm sao bây giờ?

 

Cô không muốn mua dây buộc mình, càng không muốn anh hôn người khác…

 

Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nhích lại gần, đưa má tới gần môi cô, nói: “… Anh không chê miệng em còn hôi sữa, anh cho em hôn nhé!”

 

Gương mặt tuấn tú vô song của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trước mặt cô, khoảng cách lại gần như thế, khiến cho Cố Niệm Chi không kìm lòng được, khẽ hôn một chút lên mặt Hoắc Thiệu Hằng, ghé sát vào tai anh cười nói, “… Thế này mới đúng chứ. Nếu như em không để ý tới anh, anh có thể để ý tới em mà.”

 

“Chiều hư em rồi.” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, xoa xoa tóc cô, “Anh không có nhiều thời gian để đi dỗ dành người khác, cho nên tốt nhất là em nên tự nghĩ cho rõ ràng nhé.”

 

“Đương nhiên là em biết rồi.” Cố Niệm Chi cười hì hì gắp thức ăn cho Hoắc Thiệu Hằng, “Em chỉ muốn nói là, nếu như anh thật sự không để ý tới em nữa, em sẽ khóc cho anh xem.”

 

“Ừm, anh đã sớm thấy từ lâu rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên ăn một miếng thức ăn, “Lúc trước anh đi đâu, em đi theo tới đó. Buổi tối anh để em về phòng ngủ, thế mà em lại lặng lẽ ra ngồi tựa cửa phòng anh ngủ cả đêm.”

Bình Luận (0)
Comment