Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 748

Chương 748:

 

“Câu này tôi trả nguyên văn cho cô đấy.” Cố Niệm Chi lạnh lùng nói, “Cô biết rõ là tôi ở ngoài mà còn khóa trái cửa phòng lại, cô muốn tôi phải nghĩ thế nào?”

 

“… Vừa rồi cô đưa đàn ông về đây, tôi không thể không đề phòng được.”

 

Miêu Vân Tiêu bị Cố Niệm Chi chặn họng nên cũng không cao giọng lên được nữa, dáng vẻ đúng kiểu cố mà nói cứng miệng, ngoài mạnh trong yếu.

 

“Cái gì gọi là dẫn đàn ông về? Rõ ràng là tôi tiễn anh ấy xuống dưới!” Cố Niệm Chi nắm chặt hai tay, “Bạn học Miêu, trong đầu cô đang nghĩ cái gì thế? Cô thử lắc lắc đầu mình xem có nghe thấy tiếng biển không?”

 

Mồm miệng Miêu Vân Tiêu không nhanh nhảu như người khác, bị Cố Niệm Chi nói như vậy, cô ta lập tức có chút không theo kịp, “Tôi không hiểu ý cô? Tôi lắc đầu thì sao lại nghe thấy tiếng biển được? Chúng ta có ở bờ biển đâu chứ?”

 

“Cô còn biết chúng ta không ở bờ biển sao?” Cố Niệm Chi hừ một tiếng, không muốn giải thích với cô ta, “Nghe không hiểu thì nên học tập nhiều hơn, đừng có mà giở mấy cái thủ đoạn không ra nhân ra dạng như thế ra đây.”

 

Miêu Vân Tiêu bị nói trúng tim đen nên ngửa đầu nói, “Ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã nói rõ với cô rồi, cô như thế này rất khó ở chung với bạn học khác. Cô đã không thích ở chung phòng với tôi, vậy cô có thể lên khoa xin chuyển sang phòng khác.”

 

Cô ta xoay người, vẻ vui sướиɠ chợt lóe lên trêи mặt rồi biến mất, giọng nói rất lơ đãng, “… Tầng bốn còn có phòng trống đấy, đó cũng là một lựa chọn tốt.”

 

Cố Niệm Chi hơi sững sờ. Giờ thì cô đã hiểu được vì sao vừa mới gặp mặt mà Miêu Vân Tiêu đã cố tình bắt bẻ mình rồi.

 

Hóa ra là để cô dọn ra ngoài.

 

Cố Niệm Chi đi theo Miêu Vân Tiêu vào trong phòng, không hề thay đổi sắc mặt hỏi, “Những người bạn chung phòng với cô trước đây đâu rồi?”

 

“Trước đây không có…” Miêu Vân Tiêu thốt ra, nhưng lại nhanh chóng ảo não ngậm miệng lại, sửa miệng ngay, “Trước kia tôi ở với ai, không liên quan gì tới cô.”

 

Cố Niệm Chi cười nhạt, “Nếu cô không thích ở cùng tôi, tự cô lên khoa mà yêu cầu chuyển phòng đi, tôi cũng có nói là tôi muốn đi đâu.” Nói xong, Cố Niệm Chi đi về phòng mình, đóng cửa lại đến rầm một tiếng.

 

Miêu Vân Tiêu ở một mình trong căn phòng hai phòng ngủ với một phòng khách rộng rãi này đã nửa năm, chắc chắn là rất dễ chịu, chẳng trách tại sao lại không muốn người khác vào ở cùng…

 

Cố Niệm Chi không tiếp tục để ý tới sự khiêu khích của Miêu Vân Tiêu nữa. Cô vào phòng tắm rửa mặt và đắp mặt nạ, sau đó ngồi vào bàn học, mở laptop ra, bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết để mai lên lớp.

 

Âm Thế Hùng gửi thời khóa biểu tới cho cô.

 

Cố Niệm Chi xem xét kĩ càng hồi lâu, hiểu rõ rằng mình được phân tới lớp 1 Khoa nghiên cứu sinh Luật. Có điều, giáo viên hướng dẫn của cô là Hà Chi Sơ, cũng là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất mà anh ta hướng dẫn, cho nên chương trình chuyên ngành của cô đều do Hà Chi Sơ lên lớp giảng riêng, địa điểm là ở văn phòng của Hà Chi Sơ.

 

Học nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa Pháp luật ở Đại học B phải học ba môn đại cương, nhưng Hà Chi Sơ lấy lý do Cố Niệm Chi đã có kinh nghiệm thực tập nửa năm ở Quốc hội Mỹ nên miễn cho cô các môn đại cương đó.

 

Nói cách khác, Cố Niệm Chi chỉ cần hoàn thành ba mươi học phần các môn chuyên ngành là có thể nhận được bằng thạc sĩ.

 

Một môn là ba học phần, ba mươi học phần tức là mười môn tất cả.

 

Nếu như Hà Chi Sơ sắp xếp thời gian đi học của cô hợp lý, chỉ cần một năm là cô có thể hoàn thành được mười môn này, tốt nghiệp trước thời hạn.

 

Cô ngồi trước máy vi tính tính toán một chút, trong lòng rất vui vẻ, dứt khoát gửi cho Hà Chi Sơ một bức thư, hỏi thăm về việc tốt nghiệp sớm này.

 

Thư được gửi đi không bao lâu, Cố Niệm Chi liền nhận được điện thoại của Hà Chi Sơ.

 

“Niệm Chi? Em tới trường rồi sao?”

 

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Hà Chi Sơ truyền đến từ trong điện thoại, không mang theo một chút cảm xúc nào.

 

Cố Niệm Chi vốn đang hơi khẩn trương một chút, nhưng nghe thấy giọng nói không có bất cứ sắc thái tình cảm nào của Hà Chi Sơ, tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại.

 

“Vâng, sáng nay em tới báo danh, vừa mới dọn vào ký túc xá xong.” Cố Niệm Chi suy nghĩ một chút, nói tiếng cảm ơn với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, em cảm ơn thầy đã bố trí phòng ký túc giúp em. Rất rộng rãi, em rất thích.”

 

Mặc dù bạn cùng phòng chẳng ra sao cả, nhưng điều này không thể trách Hà Chi Sơ được.

 

Đối với chuyện vụn vặt như vậy, Cố Niệm Chi cũng không để tâm lắm.

Bình Luận (0)
Comment