Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 765

Chương 765:

 

Nếu anh biết Cố Tường Văn bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, dáng vẻ như thế nào, làm nghề gì, anh còn cần hỏi Cố Niệm Chi làm gì?

 

Cố Niệm Chi soi gương, phát hiện lúc nãy ngã xong, cái quần đã nhăn nhúm cả, mặc ra ngoài rất mất lịch sự.

 

Một tay cô cầm điện thoại, một tay cởi áo len và quần dài, rồi thay một chiếc váy liền bằng lông cừu dày, đi một đôi tất giữ nhiệt, đi thêm một đôi bốt cao cổ, rồi với tay lấy ví tiền, chìa khóa và laptop, bỏ hết vào trong ba lô.

 

Thu dọn xong hết rồi, cô phát hiện Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn đang im lặng, liền gọi một tiếng: “Hoắc thiếu ơi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng hồi thần lại, hỏi, “Em có việc à?”

 

“Em phải đi họp lớp đây.” Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, “Còn mười phút, em phải chạy bộ qua đó.”

 

“Ừ, vậy em đi đi.” Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, “Anh cúp máy đây.” Nói xong anh cúp máy ngay không hề do dự.

 

Cố Niệm Chi vội vàng “a lô” vài tiếng, phát hiện Hoắc Thiệu Hằng đã ngắt điện thoại luôn rồi. Cô chỉ biết thở dài với anh thôi.

 

Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, chuyện nhi nữ tình trường thật sự không phải thế mạnh của anh.

 

Cố Niệm Chi mỉm cười cất điện thoại vào ba lô rồi đeo ba lô xuống tầng.

 

 

Hoắc Thiệu Hằng đặt điện thoại lên chiếc bàn uống nước nhỏ bên cạnh, nhắm mắt nằm trêи ghế mây thất thần.

 

Vẫn chưa đến rằm tháng Giêng, buổi đêm ở Đế Đô rất lạnh, thế nhưng Hoắc Thiệu Hằng không hề thấy lạnh chút nào. Anh nằm trêи ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, không khí lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn và có thể suy nghĩ mà không bị làm phiền bởi những thứ bên ngoài.

 

Rất nhiều chuyện đang cuộn xoáy trong đầu Hoắc Thiệu Hằng, không có biên giới, không có liên hệ gì, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có một sợi dây vô hình sẽ kết nối những người và việc thoạt trông không liên quan lại với nhau. Có điều, anh lại không đoán được mối quan hệ đó sẽ dẫn đến kết quả như thế nào.

 

Dù vậy nhưng anh không còn nhiều thời gian nữa rồi, nếu vẫn không có thêm manh mối nào thì chỉ sợ mọi thứ về Cố Niệm Chi sẽ không do anh kiểm soát nữa, có lẽ anh sẽ phải giao cô ra mất.

 

Ngón tay anh vô thức gõ trêи ghế mây, âm thanh cộc cộc có tiết tấu vang lên trong đêm tối.

 

 

Cố Niệm Chi đeo ba lô vội vàng đi trêи con đường mòn trong khuôn viên trường Đại học B.

 

Cô vẫn nhớ đường đến tòa nhà giáo sư mà Hà Chi Sơ ở, chưa đến mười phút cô đã chạy đến dưới tòa nhà.

 

Cô nói tên Hà Chi Sơ với bảo vệ canh cổng, bảo vệ bảo cô ký tên rồi nói: “Giáo sư Hà đang đợi cô tới họp đấy.”

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ đợi mình tôi thôi sao?”

 

“Ừ, lúc nãy anh ấy mới gọi điện thoại xuống hỏi cô đã đến chưa.”

 

Cố Niệm Chi vội vàng xông vào thang máy, trong lòng nghĩ thầm cuộc họp bị lùi lại là vì một nghiên cứu sinh Tiến sĩ cơ mà? Sao vẫn chưa đến tám rưỡi mà đã đến đủ rồi?

 

Chơi nhau à…

 

Cố Niệm Chi lẩm bẩm, đi thang máy lên tầng 28.

 

Phòng của Hà Chi Sơ nằm ở bên trái của cửa ra thang máy.

 

Lúc Cố Niệm Chi ra khỏi thang máy thì thấy Hà Chi Sơ đang gọi điện thoại ở hành lang.

 

Anh ta đứng đối diện thang máy, mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh nhạt rất giản dị, để lộ cổ áo sơ mi trắng, quần nâu sẫm và đường may quần thẳng như cắt bằng dao rọc giấy. Một tay anh ta đút vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, phong thái rất nghiêm túc.

 

Cố Niệm Chi ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng chào: “… Em chào Giáo sư Hà ạ.”

 

Cố Niệm Chi vừa ra khỏi thang máy, Hà Chi Sơ đã nhìn thấy cô ngay.

 

Anh ta dập điện thoại, quay người lại nhìn cô một cái, đôi mắt hoa anh đào phẳng lặng không một gợn sóng, không còn sự căng thẳng như lần trước hai người gặp nhau nữa.

Bình Luận (0)
Comment