Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 771

Chương 771:

 

Hà Chi Sơ vẫy tay với cô: “Niệm Chi, ngồi thêm một lúc nữa đã. Hãy nói về dự định của em đi.”

 

“Dự định của em ấy ạ?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Em đã từng nói với Giáo sư Hà rồi mà? Nhưng vì Giáo sư Hà không muốn nói tiếp nên em mới không nói nữa.”

 

Hà Chi Sơ chống đầu, nghiêng người dựa trêи sofa, mắt không nhìn Cố Niệm Chi mà nhìn một chỗ vu vơ nào đó.

 

Một lúc sau Hà Chi Sơ mới nói: “… Là chuyện em muốn tốt nghiệp sớm sao?”

 

“Dạ.” Cố Niệm Chi gật đầu, “Đúng là em muốn biết chuyện này, nhưng Giáo sư Hà không muốn nói nên em cũng không hỏi nữa.”

 

“Không phải là tôi không muốn nói.” Hà Chi Sơ nhìn cô, “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

 

Thấy giọng điệu của Hà Chi Sơ hòa hoãn hơn, Cố Niệm Chi mới ngồi xuống, thành khẩn nói: “Giáo sư Hà, em thật sự đang suy nghĩ vấn đề này. Nếu như có một chút khả năng nào thì thầy có thể nói cho em biết được không ạ?”

 

Hà Chi Sơ nhìn cô chăm chú, đôi mắt hoa đào trầm tĩnh, trong vắt của anh ta đẹp hơn và sáng hơn dưới ánh đèn, nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng.

 

“Em có thể cho tôi biết lý do tại sao em muốn tốt nghiệp sớm không?” Cuối cùng Hà Chi Sơ cũng hỏi.

 

Từ lúc nghe Cố Niệm Chi nhắc đến qua điện thoại, anh ta đã không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

 

Cố Niệm Chi lại rất ngạc nhiên, “Tại sao à? Chuyện này còn phải hỏi tại sao ư? Chỉ cần có thể tốt nghiệp sớm thì chắc chắn em muốn tốt nghiệp sớm!”

 

“Nhưng em chỉ mới mười tám tuổi. Cho dù em học ba năm thạc sĩ, lúc ra trường em cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Vậy mà em còn muốn tốt nghiệp sớm nữa, rốt cuộc em muốn làm gì?” Hà Chi Sơ hờ hững đánh giá cô rồi đứng lên đi vào bếp.

 

Cố Niệm Chi đứng lên theo: “Giáo sư Hà?”

 

“Tôi đi pha cà phê.” Hà Chi Sơ không quay đầu lại nói.

 

Cố Niệm Chi nghĩ một lát rồi đi theo vào, cô nói liên tục: “Giáo sư Hà, em nói thật đấy, em thật sự rất mong muốn tốt nghiệp sớm. Thầy giúp em đi ạ, có được không thầy. Mong thầy hãy nói cho em biết, làm thế nào mới có thể tốt nghiệp sớm đi ạ!”

 

Hà Chi Sơ lấy hạt cà phê, đổ vào máy nghiền rồi hỏi cô: “Ừ, em cứ nói lý do tại sao lại muốn tốt nghiệp sớm trước đi. Đừng có nói là mọi người đều muốn, tôi không muốn biết người khác nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết em nghĩ như thế nào thôi.”

 

Cố Niệm Chi bắt tréo hai tay ở phía trước, hơi ngại ngùng một lúc rồi thấp giọng nói: “Em muốn sớm tốt nghiệp để đi làm.”

 

“Ồ?” Hà Chi Sơ không hề nghĩ cô sẽ trả lời như thế này.

 

Tay anh ta gần như run lên, khó khăn lắm mới có thể trấn tĩnh lại, mở máy, bắt đầu pha cà phê.

 

Hai tay chống trêи bàn pha chế, Hà Chi Sơ không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi: “Em rất muốn đi làm sao? Việc này thì dễ, lúc đi học em có thể tới văn phòng luật sư của tôi làm thêm, lương tôi trả cho em chắc chắn không thấp hơn so với những người khác.”

 

“Cảm ơn Giáo sư Hà.” Trong lòng Cố Niệm Chi thoải mái hơn một chút, cô mỉm cười: “Nhưng sinh viên làm thêm không giống với chính thức đi làm, em muốn sớm chính thức đi làm, kiểu toàn thời gian ấy ạ.”

 

Đôi môi mỏng của Hà Chi Sơ mím lại, anh ta quay đầu liếc nhìn Cố Niệm Chi một cái, đôi mắt hoa anh đào chợt lóe lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vậy tại sao em lại muốn đi làm sớm?”

 

Cố Niệm Chi không ngờ Hà Chi Sơ lại sắc sảo như vậy, từng câu hỏi trực tiếp hướng về nơi sâu thẳm trong nội tâm của cô.

 

Ngay cả với Hoắc Thiệu Hằng, cô cũng chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ này.

 

“… Bởi vì em muốn sớm kiếm được tiền.” Cố Niệm Chi nói thẳng thắn.

 

“Muốn kiếm tiền ư?” Sắc mặt Hà Chi Sơ lập tức lạnh lại: “Chỉ biết đến tiền! Em rất thiếu tiền sao?”

 

“… Rất thiếu ạ.” Cố Niệm Chi thấp giọng nói: “Em không có ba mẹ người thân, phải dựa vào chính mình, em không muốn cả đời dựa vào người khác.”

 

Hóa ra là như vậy.

 

Trong lòng Hà Chi Sơ chợt thắt lại, gần như phải vận toàn sức mới có thể khống chế được bản thân.

 

Anh ta chầm chậm quay người lại, trầm mặc nhìn cô, thở dài một tiếng, hỏi: “Vậy ba mẹ, người thân của em đâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment