Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 775

Chương 775:

 

Anh ngồi trước máy tính nhìn kết quả đang lần lượt xuất hiện trêи màn hình, bên cạnh bảng kết quả là những dấu X đỏ chót, im lặng xuất thần.

 

Một lúc sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, Bạch Duyệt Nhiên bước vào.

 

“Ơ? Hoắc thiếu, anh vẫn còn ở đây thật đấy à?” Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói xong lại cười: “Thăng đến cấp này rồi mà vẫn còn thức đêm tăng ca có lẽ cũng chỉ có mình Hoắc thiếu mà thôi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng bấm chuột, code máy tính đang chạy lập tức bị ẩn đi.

 

Âm Thế Hùng đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh đứng lên, nói với Bạch Duyệt Nhiên: “Trưởng phòng Bạch muốn uống gì không? Cà phê hay trà?”

 

Bạch Duyệt Nhiên xua tay cười nói: “Tôi có vài lời muốn nói với Hoắc thiếu, nói xong sẽ đi ngay thôi chứ tôi không định tăng ca đâu.”

 

Âm Thế Hùng cười hi hi hai tiếng rồi lắc đầu, “Đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu cơ mà? Trưởng phòng Bạch như thế này là không được đâu.”

 

“Anh cứ lảm nhảm đi.” Bạch Duyệt Nhiên bật cười bước đến trước bàn làm việc chỗ Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi, “Đây là bàn làm việc của Tiểu Trạch mà? Tiểu Trạch đâu rồi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng xoay một vòng chiếc ghế mình đang ngồi, ngoảnh đầu nhìn về phía sofa ở góc tường, “Ngủ ở bên kia kìa. Thức liền mấy đêm liền rồi, không cố được nữa.”

 

“Các anh ngày nào cũng tăng ca thế này cũng không ổn đâu, gần như ăn uống ngủ nghỉ đều ở văn phòng cả rồi còn gì. Bây giờ các anh vẫn còn độc thân chưa có gia đình thì tăng ca không ai nói gì. Nhưng sau khi kết hôn thì các anh sẽ biết thế nào là ‘muốn cố cũng không được’ nhé.” Bạch Duyệt Nhiên cười ngồi xuống cái ghế ở trước bàn.

 

Hoắc Thiệu Hằng khoanh hai tay trước người, dựa vào lưng ghế hỏi cô ta: “Trưởng phòng Bạch có việc gì không?”

 

“Có hai việc.” Bạch Duyệt Nhiên đặt một tập hồ sơ xuống trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Việc thứ nhất là chương Phong ở trong trại tạm giam đã viết đơn kháng cáo. Tôi đã sắp xếp lại thành một bộ hồ sơ để gửi sang bên Tòa án Quân sự, anh xem xem có vấn đề gì không.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn, không gật không lắc mà chỉ ừ một tiếng.

 

“Việc thứ hai là Sở Vật lý năng lượng cao khởi động lại phòng thí nghiệm.” Bạch Duyệt Nhiên lấy một bản báo cáo ra, “Đây là danh sách các phòng ban muốn tham gia vào kế hoạch lần này, anh xem nên làm thế nào?”

 

“Không được.” Hoắc Thiệu Hằng lập tức từ chối việc thứ hai mà Bạch Duyệt Nhiên đưa ra, “Thí nghiệm của Sở Vật lý năng lượng cao phải giữ bí mật tuyệt đối, không thể có quá nhiều người tham gia, chúng tôi không thể đáp ứng các yêu cầu của những phòng ban này được.”

 

“Hoắc thiếu à, chuyện trong giới chính trị không phải nói một câu không thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ là trả về được đâu.” Bạch Duyệt Nhiên thở dài, “Đất nước chúng ta là một xã hội coi trọng tình người, anh không thể cứ thẳng thừng như thế này được.”

 

Hoắc Thiệu Hằng bước ra khỏi bàn máy tính, day day trán, “Để tôi nghĩ lại đã.”

 

Anh cầm phi tiêu lên rồi ném từng cái từng cái đi.

 

Bạch Duyệt Nhiên ngồi thêm một lúc, thấy Triệu Lương Trạch ở góc tường đang ngủ ngon nhưng chăn lại rơi mất nên vội vàng đến nhặt chiếc chăn lên rồi nhẹ nhàng đắp lên người anh ta.

 

Triệu Lương Trạch đang ngủ mơ màng bỗng mở bừng mắt ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Duyệt Nhiên liền tỉnh cả người, “Trưởng phòng… Bạch? Sao cô lại tới đây?”

 

Anh ta vội vàng ngồi dậy nên đầu hơi choáng một chút.

 

Bạch Duyệt Nhiên an ủi anh ta: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, tôi đến nói chuyện với Hoắc thiếu vài câu rồi đi ngay thôi.”

 

“Ờ…” Trong giọng nói của Triệu Lương Trạch lại có vài phần thất vọng. Anh ta chui ra khỏi chăn, nói: “Tôi cũng nên dậy thôi, hôm nay đã ngủ cả tối rồi.”

 

“Mới có hai tiếng, cái gì mà cả buổi tối.” Âm Thế Hùng liếc Triệu Lương Trạch một cái, “Tối nay cậu về ngủ đi, có tôi với Hoắc thiếu ở đây trông chừng là được rồi.”

 

Triệu Lương Trạch cầm áo khoác ở đầu bên kia sofa lên mặc vào rồi nhìn Bạch Duyệt Nhiên hỏi ý kiến cô.

 

Bạch Duyệt Nhiên ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”

 

“Ok.” Nhịp tim của Triệu Lương Trạch bình ổn lại, anh ta mặc áo choàng cẩn thận xong mới đi cùng Bạch Duyệt Nhiên ra khỏi văn phòng.

 

Bầu trời đêm bên ngoài lấp lánh ánh sao nhìn rất đẹp.

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

 

Triệu Lương Trạch hỏi dò: “Vài ngày nữa là lễ tình nhân rồi, Trưởng phòng Bạch định đón ngày lễ này thế nào vậy?”

Bình Luận (0)
Comment