Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 779

Chương 779:

 

Cố Niệm Chi bật cười rồi bước vào thang máy, sau đó quay lại làm mặt quỷ với Mã Kỳ Kỳ đang trừng mắt nhìn mình, cuối cùng bấm số tầng đi xuống.

 

Khi cửa thang máy đóng lại lần nữa thì tim cô đã sớm bay đến chỗ người đang chờ ở tầng dưới từ lâu rồi.

 

 

Xe của Hoắc Thiệu Hằng dừng ngay chỗ tối ở góc tòa nhà ký túc xá của Cố Niệm Chi.

 

Phạm Kiến quay lại cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tôi xuống xe hút điếu thuốc nhé.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái, “Đi đi.”

 

Anh cúi đầu nhìn máy tính bảng dùng để ghi chép trong tay nhưng tâm trí lại không thể nào tập trung được. Cảm giác khô nóng âm ỉ trong lòng không có chỗ thoát, anh hạ kính xe để không khí lạnh bên ngoài tràn vào mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

 

Cố Niệm Chi xuống tầng, tìm xung quanh, không thấy xe đâu nhưng nhìn thấy Phạm Kiến đang dựa vào một gốc cây trơ trụi để hút thuốc.

 

Cô cười bước tới, vỗ vỗ bả vai Phạm Kiến: “Anh Phạm, Hoắc thiếu đâu rồi ạ?”

 

Phạm Kiến quay đầu nhìn cô rồi hất cằm về phía bên kia tòa nhà, “Ở bên kia kìa.”

 

“Cảm ơn anh Phạm nhé.” Cố Niệm Chi đi theo hướng Phạm Kiến chỉ liền tìm thấy xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng đang nằm im trong bóng đêm, giống như một con thú đang chuẩn bị săn mồi.

 

Đáy lòng Cố Niệm Chi càng thêm kϊƈɦ động, cô vội vàng chạy qua đó.

 

Gió đêm lạnh lẽo khiến hai má cô đỏ ửng, trái tim lại ấm áp vô cùng bởi vì Hoắc thiếu đã đến thăm cô. Anh chủ động đến thăm cô đấy!!!

 

Chỉ có cô mới biết việc này hiếm có đến nhường nào đối với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác dạ kiểu quân đội màu xanh đậm đang chạy từ dưới ánh đèn tới. Đuôi tóc dài tung bay phía sau, dáng người dong dỏng cao khoác thêm chiếc áo khoác dạ kiểu quân đội màu xanh đậm khiến cô càng thêm khỏe khoắn, có cảm giác tương phản như thể mềm mại đến tận cùng sẽ lộ vẻ cứng rắn.

 

Anh ngây người nhìn, đôi mắt trở nên bình tĩnh lại. Anh giấu mình vào một góc tối trong xe, im lặng như một con báo đang phủ phục trong đêm chờ con mồi dâng đến tận cửa…

 

Cố Niệm Chi đến trước xe liền gọi một tiếng vọng vào bên trong chiếc xe đen kịt: “Hoắc thiếu ơi?”

 

Trong xe quá yên tĩnh, không hề giống như có người ở bên trong, cô nghi ngờ không biết có phải Hoắc Thiệu Hằng đã xuống xe ra ngoài hút thuốc giống Phạm Kiến rồi hay không.

 

Cô còn đang do dự không biết có nên đẩy cửa xe ra không thì cánh cửa xe kia lại bị đẩy ra từ bên trong, Hoắc Thiệu Hằng chìa tay về phía cô, giọng hơi khàn khàn: “Vào đi.”

 

Cố Niệm Chi vui vẻ đặt tay lên tay Hoắc Thiệu Hằng, anh hơi dùng lực một chút, kéo cô vào bên trong.

 

Cửa xe đóng lại đánh cạch một tiếng, Hoắc Thiệu Hằng dùng một tay đã kéo cô ngồi vào lòng mình, một tay đỡ sau gáy, một tay ôm lấy eo cô để cả người cô đều ngồi gọn trong lòng anh, sau đó cúi đầu hôn cô.

 

Anh dùng sức ʍút̼ mạnh lấy đôi môi mát lạnh của cô.

 

Cố Niệm Chi vô cùng thích tư thế này, tuy Hoắc Thiệu Hằng dùng lực rất mạnh, tuy cô bị siết đến mức sắp không thở được nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt như ăn kẹo vậy.

 

Điều này khiến cô có cảm giác an toàn.

 

Tình yêu của cô đối với Hoắc Thiệu Hằng phát triển từ chính cảm giác an toàn này đây.

 

Môi anh rất nóng, cái ôm của anh cũng rất nóng, đến mức anh luồn tay vào dưới áo khoác của cô mà Cố Niệm Chi vẫn không hay biết gì bởi vì quá ấm áp. Cô bị ôm chặt đến rực cả người nhưng không hề phản kháng một tiếng nào.

 

Cố Niệm Chi có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh nên trong lòng vừa vui vẻ cũng vừa lo lắng.

 

Nụ hôn điên đảo trời đất cuối cùng cũng làm dịu được cảm giác khô nóng trong lồng ngực của Hoắc Thiệu Hằng. Anh luồn lưỡi vào giữa hai cánh môi của Cố Niệm Chi, tìm kiếm loại thuốc tiên có thể làm dịu cơn nóng trong người mình.

 

Tiếng cười của Cố Niệm Chi chợt vang vọng giữa môi và răng anh, mang theo từng gợn sóng nhẹ.

 

“… Em cười gì thế?” Hoắc Thiệu Hằng dụi lên mặt cô, dần bình tĩnh lại.

 

Cố Niệm Chi ngồi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, cô đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào vai anh cười nói: “… Hôm nay anh sao vậy?”

 

“Đâu có sao đâu.” Hoắc Thiệu Hằng cúi xuống nhìn cô, “Em có nhiều bài tập không?”

Bình Luận (0)
Comment