Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 19

Đào Tri Việt ngây người, không tự chủ được quay đầu nhìn về phía soái ca áo thun trắng, cũng vừa lúc đối phương cũng kinh ngạc nhìn sang.


Mi cốt của hắn rất cao, hốc mắt sâu thâm thúy, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, phảng phất chứa đầy các vì sao vào ban đêm.


Ước chừng bốn mắt nhìn nửa phút, Đào Tri Việt mới đột nhiên phản ứng lại, cuống quýt thu hồi tầm mắt, động tác quá lớn nên tai nghe đã tuột xuống cổ.


Cậu nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.


Ngực nóng bừng, bên tai giống như có một lớp màng bọc lại, cậu như bị cô lập trong thế giới chỉ có mình cậu, cũng chỉ còn lại âm thanh thình thịch vang đầy trời.


Trong lòng hơi hơi ngứa ngáy, đối với cậu mà nói đây là một cảm giác vô cùng xa lạ.


Đào Tri Việt chưa từng yêu đương, cũng chưa từng động tâm, đối với khái niệm "Thích" chỉ nằm trong khuôn khổ hồi thời học sinh đã bí mật sưu tầm những tấm poster của thần tượng nổi tiếng mà thôi.


Cho nên sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Đào Tri Việt đã đưa ra lời giải thích cho màn trình diễn bất thường của mình khiến cậu tin tưởng không chút nghi ngờ.


Này nhất định là vì xấu hổ.


Trong lòng nghĩ như vậy, cậu giả vờ tự nhiên đưa tay ra, bưng kín lỗ tai đang muốn rỉ máu của mình.


Soái ca áo thun trắng còn nhìn cậu, thấy thế thì tháo tai nghe xuống, không nhịn được mở miệng nói: "Cậu......"


Đào Tri Việt đã học xong câu trả lời: "Không sao đâu, da tôi bị dị ứng mà thôi, chút nữa là tốt rồi."


Soái ca áo thun trắng à một tiếng, giống ở tự hỏi hỏi điều gì đó, sau đó yên lặng quay đầu.


Đào Tri Việt thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa tập trung sự chú ý của mình vào trò chơi, ép buộc bản thân không được chú ý đến đối phương nữa.


May mắn là mọi người đều đeo tai nghe, hai cô gái ở phía đối diện không có nghe họ nói chuyện, bọn họ còn đang hưng phấn nói chuyện phiếm trong game.


[ atqwhst: Hai người thực sự ăn ý quá luôn á, ha ha ha ha. ]


[ Hôm nay có mua vé số không: Tớ quyết định sẽ mua vài tấm vé số, hôm nay quá kích thích rồi. ]


[ atqwhst: À d đúng rồi, thời gian chơi thử là bao lâu, bây giờ chúng ta nên thử nghiệm cái gì? ]


[ Hôm nay có mua vé số không: Lập thành nhóm đi đánh bản? ]


[ atqwhst: Hello, hai anh đẹp trai còn đó không? ]


Đào Tri Việt nhanh chóng đuổi kịp chủ đề, làm bộ như không phát sinh chuyện gì.


[ Một quả đào: Từng người có muốn đi dạo bản đồ trước không? Sau khi thăng mấy cấp thì hẳn sẽ có sổ ghi chép về việc lần đầu đánh bản. ]


[ Hôm nay có mua vé số không: Được nha, tôi ủng hộ! ]


[ Một kẻ ngốc: Có thể chơi đến lúc chạng vạng là đóng cửa. ]


[ Một kẻ ngốc: Hình như là 6 giờ. ]


[ atqwhst: Chà!!! ]


[ Hôm nay mua vé số không: Cảm ơn anh, soái ca ngốc. ]


[ Hôm nay mua vé số không: Sau này tôi chính là nước máy(?) đáng tin của Chiến tranh hoa hồng! ]2


Đào Tri Việt cũng rất kinh ngạc, không khỏi cảm thán một câu.


[ Một quả đào: Vận khí hôm nay thật tốt. ]


[ Một kẻ ngốc: Tôi cũng nghĩ vậy ^-^]


Đào Tri Việt nhìn thấy biểu tình mỉm cười với mi mắt cong cong này, khắp cả người run lên.


Trong ấn tượng của cậu, biểu tình này rất ít người dùng, bây giờ toàn là các loại biểu tượng cảm xúc dễ thương trăm hoa đua nở, một nụ cười đơn giản này gần như đã trở thành quá khứ.1


Lần gần đây nhìn thấy người khác sử dụng biểu tình này, chính là từ chỗ HR luôn ăn trộm gói biểu tượng cảm xúc của cậu.


Lại nói tiếp, HR đang đi công tác ở thành phố Tấn Bắc.


Đào Tri Việt mới mở khúc mắt của bản thân lập tức có chút hối hận, sao ngày đó cậu lại vừa dứt khoát vừa lưu loát cự tuyệt lời mời gặp mặt của HR chứ.


Nếu như có thể ra ngoài ăn cơm cùng nhau, hẳn là rất vui.3


Cảm xúc tiếc nuối chợt thoáng qua, Đào Tri Việt lại chuyên tâm cống hiến hết mình cho trò chơi này.


Đồ họa của trò chơi Chiến tranh hoa hồng vô cùng tinh xảo, phong cảnh tuyệt đẹp, NPC trong bản đồ đều đặc điểm riêng, họ còn có thể tương tác với người chơi.


Bốn người phân tán trên bản đồ, đi bộ lang thang khắp nơi tùy theo sở thích, thuận tiện nhận nhiệm vụ.


Chờ khi tất cả mọi người đi dạo đủ rồi, cấp bậc trò chơi cũng tăng lên cấp bậc thấp nhất của người mới thì bọn họ mới hợp tác thành một nhóm để đánh phó bản.


Mặc dù đây là phó bản cấp thấp nhất dành cho người mới, nhưng tình tiết và quái vật cũng được thiết kế rất có tâm, bối cảnh tràn ngập những ý tưởng kỳ quái, cho nên sau khi qua ải thì họ cũng luyến tiếc rời khỏi phó bản này.


Trong một buổi chiều dài, ai ai cũng chơi rất tận hứng.


Đào Tri Việt tin chắc rằng, nếu như những khán giả bên ngoài xếp hàng năm tiếng đồng hồ để trải nghiệm mười phút biết được những chuyện xảy ra ở đây, thì bọn họ sẽ rất khó đứng dậy để đi ra ngoài mất.


Trong chớp mắt đã đến 5 giờ 50 phút chiều, dưới sự nhắc nhở rất cẩn thận của nhân viên công tác, mọi người lưu luyến tháo tai nghe xuống rồi bước ra ngoài.


"Vốn dĩ là chỉ tùy tiện đến đây xem thử thôi, vậy mà không ngờ ở đây chơi nguyên một buổi chiều." Cô gái tóc xoăn xúc động nói, "Được rồi, bây giờ tôi cũng là nước máy, lúc về nhà tôi sẽ thổi rắm cầu vồng trên weibo."


Khi nãy lúc mà cùng nhau nói chuyện phiếm trong game, mọi người mới biết cô gái tóc xoăn này là một blogger nhỏ nổi tiếng.


Cô gái chuẩn bị mua vé số cũng thầm đồng ý, cô tò mò hỏi nhân viên công tác: "Các anh sẽ mở bản beta trước chứ? Tôi thực sự rất muốn chơi với bạn mình nha."


"Không......" Nhân viên công tác suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn thanh niên áo thun trắng, lại không quá xác định mà sửa lời, "Không nhất định? Nếu như có thay đổi thì nhất định sẽ tuyên truyền trước."



Đào Tri Việt nhạy bén nhạy bén nhận ra tầm mắt của hắn, trong lòng dấy lên một mối nghi hoặc.


Anh chàng nhân viên vác may quay kia cuối cùng cũng kết thúc công việc của mình, bởi vì thời gian quay hình quá lâu nên hắn dứt khoát tìm một cái giá đỡ rồi dựng lên, đồng thời điều chỉnh góc độ và khoảng cách theo hướng dẫn của thanh niên áo thun trắng bất cứ lúc nào.


Cô gái tóc xoăn chú ý đến máy quay phim, kinh ngạc nói: "Anh ghi lại toàn bộ quá trình của mình sao?"


Thanh niên áo thun trắng cười sang sảng: "Đúng vậy."


"A, hâm mộ quá đi thôi, tôi bắt đầu hối hận tại sao mình không ghi hình lại rồi." Cô gái tóc xoăn tiếc nuối nói, "Giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt, trải nghiệm như thế này khó mà trải qua được."


"Tôi muốn mang nó về cho em gái xem, con bé muốn chơi trò này lâu lắm rồi, dạo này do bận việc tốt nghiệp nên không thể tới được."


Đào Tri Việt nghĩ về những gì đối phương đã hỏi nhân viên công tác trước khi bắt đầu nhập ID, lập tức nhận ra rằng chắc là hắn giống em gái mình, cho nên mới cố ý bóp mặt nhân vật dựa trên gương mặt của cô em gái, còn đặt tên là Một kẻ ngốc.


Anh trai gì mà ấu trĩ quá chừng.


...... Nhưng mà có chút đáng yêu.


"Chua chua quá, anh còn có em gái à?" Hai cô gái ở đây cũng không biết chuyện này, đồng loạt ngưỡng mộ.


Đào Tri Việt cũng rất chua, cậu vẫn luôn hy vọng mình sẽ có một cô em gái.


Mong rằng ở một thế giới khác, đứa con thứ hai của ba mẹ sinh ra sẽ là một cô em gái, con gái sẽ càng thêm tri kỷ và ấm áp hơn, nhất định sẽ quan tâm đến cha mẹ tốt hơn cậu.


Điều đáng tiếc duy nhất chính là, cậu sẽ không bao giờ gặp lại em gái mình nữa.


Trước sự trêu chọc của hai cô gái, thanh niên áo thun trắng trả lời rất chi là nghiêm túc: "Không thiếu đâu, một đứa thôi là đã đủ nghịch ngợm gây sự rồi."


"Vậy anh còn thiếu...... Quên đi, coi như tôi chưa hỏi."


Cô gái vé số nhìn hắn và Đào Tri Việt, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười thần bí.


Nhân viên công tác bước lên phát bảng câu hỏi, nội dung rất đơn giản, Đào Tri Việt có ấn tượng rằng nó giống như bảng câu hỏi mà cậu sẽ nhận được nếu xếp hàng thử việc ở bên ngoài.


Hai cô gái nhanh chóng điền xong thông tin, còn thuận tiện thêm bạn tốt trên pp, sau đó cùng nhau rời đi.


"Nếu như có duyên thì gặp lại trong game nha, tôi vẫn sẽ sử dụng kiểu tóc này." Cô gái tóc xoăn mỉm cười chào tạm biệt họ.


Thanh niên áo thun trắng cũng chỉ là viết qua loa vài nét bút, giống đi dạo qua sân khấu vậy.


Đào Tri Việt không có thời gian quan tâm đến những thứ bên ngoài, cậu chống tay xuống mặt bàn, tỉ mỉ viết về cảm giác khi trải nghiệm của mình, từ thế giới quan của trò chơi cho tới bất kỳ chi tiết nào mà cậu chú ý, chẳng hạn như đòn đả kích của các động tác chiến đấu, khả năng tồn tại các bug logic trong một số chức năng......


Trung tâm triển lãm bắt đầu quang đãng, xung quanh dần dẫn trở nên yên lặng, Đào Tri Việt bất tri bất giác đã viết đầy hai trang giấy, tay có hơi mỏi nhưng vẫn chưa đã thèm.


Chiến tranh hoa hồng là một game MMORPG rất hay, khi cậu trải nghiệm thì một nửa là lấy tâm lý của người chơi, một nửa là lấy từ góc nhìn của nhà phát triển, cậu cố gắng phân tích ưu nhược điểm của trò chơi này từ tổng thể cho đến chi tiết kỹ thuật.


Sau khi nhận được bảng câu hỏi được điền kín mít, biểu tình của nhân viên cũng thật ngơ ngác.


Không hổ là người may mắn được đại lão chọn ngẫu nhiên, vậy mà cũng trúng ngay một đại lão.


Đào Tri Việt xoa xoa cổ tay, đang định thu dọn ba lô rời đi thì thấy thanh niên áo thun trắng đoan chính ngồi ở bên cạnh.


Thanh niên áo thun trắng yên lặng chăm chú nhìn cậu, ánh mắt lập loè.


Đào Tri Việt kinh ngạc, "Tôi còn tưởng các anh đã đi hết rồi."


"Tôi đang nhìn cậu điền bảng câu hỏi." Thanh niên áo thun trắng thành thật trả lời, "Cậu rất có kiên nhẫn, vô cùng chuyên tâm, tôi ấy thế mà đã nhìn đến tận bây giờ."


Đào Tri Việt còn chưa kịp phản ứng thì thanh niên áo thun trắng lại nói tiếp: "Sáng nay tôi nhìn thấy cậu ghi chép trong gian phòng triển lãm, khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc, cậu làm công việc phát triển trò chơi sao?"


Đào Tri Việt ngay lập tức trở nên "Dị ứng".


Lần này cậu dùng kinh nghiệm phong phú làm lơ lỗ tai hồng hồng, giọng điệu trấn định, "Không hẳn, tôi là lập trình viên."


Hóa ra đây là nguyên nhân mà cậu trở thành một khán giả may mắn.


Ở thời điểm cậu không biết, đối phương đã nhìn thấy cậu.


Thanh niên áo thun trắng lộ ra biểu tình thì ra là thế, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền lấy thứ đang cầm trong tay đưa cho cậu.


Đào Tri Việt cho rằng hắn sẽ đưa một thứ gì đó như là danh tiếp, cậu tùy tay nhận lấy, hóa ra là một hộp Loratadine.


"Ngại quá, lúc đó cứ mải mê chơi nên tôi quên mất, đáng lẽ tôi phải đưa nó cho cậu sớm một chút, lúc cậu vừa nói thì tôi đã nhờ nhân viên mua hộ."


Thanh niên áo thun trắng áy náy nói: "Cậu dị ứng có chút nghiêm trọng, uống thuốc chống dị ứng này sẽ tốt hơn."4


Trong phút chốc, lỗ tai nóng lên như muốn tan chảy.2


Đào Tri Việt thậm chí có chút hoảng loạn, cho tới bây giờ, mọi chuyện xảy ra sau khi gặp được thanh niên áo thun trắng đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.


Đặc biệt là tâm tình hỗn loạn bề bộn của chính cậu.1


Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy quen thuộc, chính là biểu tình tha thiết chân thành và thành khẩn của đối phương.


Tựa như HR mà cậu quen biết trên mạng.


Tim Đào Tri Việt đập như trống bỏi, vội vàng nói lời cảm ơn người xa lạ như bèo nước gặp nhau ở trước mặt, sau đó rời khỏi đây giống như đang chạy trốn.


Chỉ là sau khi rời khỏi Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, nhìn thấy tòa kiến trúc khổng lồ đang nghỉ ngơi vào ban đêm, trong lòng Đào Tri Việt thế nhưng lại dâng lên một loại cảm xúc buồn bã mất mát.


Hôm nay là một ngày cảm xúc lên xuống phập phồng.


Cậu có thêm những người bạn mới, nghe thấy tin tức liên quan đến Hoắc Nhiên, chơi một trò chơi mới rất phổ biến.


Cùng với...... Gặp được một người có thể khiến gương mặt cậu đỏ bừng như bị dị ứng.


Đào Tri Việt đi dạo trong làn gió mát về đêm, suy nghĩ nửa ngày là nên khái quát được tâm tình mà người đó mang đến cho mình như thế nào.


Kết quả là lăn qua lộn lại, dùng đến từ ngữ thứ N mà đầ óc vẫn rỗng tuếch, không có soái khí, không có săn sóc, không có chân thành, không có thần bí.


Cậu chỉ cảm thấy đối phương rất đáng yêu.


Trong tay gắt gao cầm chặt hộp thuốc Loratadine đi nguyên một đường, Đào Tri Việt cảm thấy giờ khắc này bản thân mình thật trông giống một kẻ ngốc.


Âm thanh nhắc nhở từ điện thoại trong túi vang lên, Đào Tri Việt giống tìm được cứu tinh, vội vàng lấy ra xem.


Cho dù là ứng dụng nào có quên tắt thông báo, hay là những tin nhắn rác phiền phức thì cậu cũng nhất định đọc từng chữ đến nửa tiếng đồng hồ.


Sau đó cậu thấy tin nhắn của HR.


[ HR: Bác sĩ Đào, hôm nay tôi đã gặp một người rất đặc biệt. ]


[ HR: Tâm trạng của tôi trở nên rất kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời. ]


[ HR: Nếu không phải quá mạo muội, tôi muốn hỏi bác sĩ Đào một vấn đề. ]


[ HR: Dưới tình huốngthế nào, anh sẽ cảm thấy một người thật đáng yêu? ]

Bình Luận (0)
Comment