Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 24

Rạng sáng hai giờ, bánh rán tự nóng Đào Tri Việt đã thay đổi khoảng hai mươi tư thế ngủ, đếm hơn một nghìn con cừu, thế nhưng con sâu ngủ lại chậm chạp không chịu ghé thăm.


Giãy giụa thật lâu, Đào Tri Việt tự nhủ rằng mình nên đứng dậy và đi WC.


Sau đó tiện tay xem giờ trên điện thoại, chỉ là xem giờ thôi nha.


Trong căn phòng âm u, Đào Tri Việt mang vẻ mất rất chi là thờ ơ cầm lấy điện thoại, màn hình sáng lên, không có bất cứ một tin nhắn chưa đọc nào.


Trong tim lại dâng lên một nỗi niềm mất mát nhàn nhạt.


Đào Tri Việt vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu mở khóa, mở pp ra, reset vài lần, khung thoại vẫn không nhúc nhích, vẫn là tin nhắn mà cậu trả lời sáu tiếng trước.


[ Đào: Để tôi online xem. ]


Trải qua mấy tiếng mở quán bánh rán, Đào Tri Việt đã dần dần bình tĩnh lại và hối hận vì sự lỗ mãn của mình trước đó.


Tại sao cậu lại trở tay ấn tắt máy tính chứ?


Đột nhiên offline như vậy, cũng không có lời giải thích nào, có phải HR sẽ cảm thấy cậu rất không lễ phép không?


Có lẽ HR cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy cậu nói đang gọi điện thoại nên đột nhiên nhắc tới mà thôi.


Người hơi lớn tuổi thường quen với việc sử dụng giọng nói và gọi điện thoại để liên lạc với nhau, tốc độ đánh chữ của bọn họ không nhanh như người trẻ tuổi, cho nên việc không thích dùng văn tự giao tiếp là điều bình thường.3


Còn hỏi cậu có bạn trai chưa, chắc chỉ là do tò mò thôi, HR độc thân nhiều năm như vậy, khó có được người trong lòng, giờ vừa mới nếm được loại tư vị kỳ diệu này nên mới sinh ra lòng hiếu kỳ về trạng thái tình cảm của những người xung quanh, hết sức bình thường.


Còn về trịnh trọng...... Đại khái chính là mang ý nghĩa "Như vậy thì càng phù hợp với hình tượng của nhân vật hơn" đúng không.


"Đã nghĩ thông suốt" những vấn đề khiến cậu rối như tơ vò cả đêm, Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình quá mất mặt đi thôi.


Tiểu thuyết tình yêu quả thực không lừa cậu, hóa ra những người đang yêu thầm đều thật sự là những kẻ ngốc tưởng bở.


Tự xử ở cửa nhà vệ sinh hết nửa ngày, Đào Tri Việt hoàn toàn không còn tâm tư đi ngủ, cậu mặc quần áo vào, bật đèn rồi ngồi lại phòng làm việc.7


Khởi động máy, vào Đảo động vật.


Trong game trời cũng đã về khuya, chú gấu nâu đứng ở hòn đảo nhỏ bên cạnh vẫy tay với cậu cũng đã biến mất, hẳn là đã offline.


Bóng cây lay động, tiếng côn trùng nhẹ nhàng kêu vang trong bóng đêm tĩnh mịch.


Chú nhím ngồi lên thuyền gỗ nhỏ, đi tới địa bàn của người hàng xóm mới.


Đây là lần đầu tiên Đào Tri Việt sử dụng chức năng thăm quan này, thời gian di chuyển được xác định bởi khoảng cách tọa độ giữa các hòn đảo, lúc trước đảo nhỏ của HR cách cậu khá xa, cho nên phải tốn năm phút mới tới được đây.1


Hiện tại hai hòn đảo gần nhau trong gang tấc, mười giây là có thể tới nơi.


Chú nhím nhỏ nhảy xuống thuyền, lon ton trên hòn đảo, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ngáy to truyền từ căn nhà gỗ nhỏ giữa đảo.


Hóa ra khi ngủ gấu nâu ngáy to như vậy.1


Ở Đảo động vật có một thiết lập nhỏ rất đáng yêu, khi người chơi thoát ra khỏi game thì có hai mục để lựa chọn, là [ tạm biệt ] và [ hẹn gặp lại ].


Nghe nói khi lựa chọn [ tạm biệt ] thì nhân vật sẽ biến mất ngay tại chỗ, khiến người khác không thể xác định được là người chơi có đang trực tuyến hay không.


Còn lựa chọn [ hẹn gặp lại ] thì nhân vật sẽ tiến vào giấc ngủ, nếu là buổi tối thì sẽ trở về phòng ngủ, nếu là ban ngày thì sẽ nằm phơi nắng nghỉ ngơi trên băng ghế nằm hoặc võng trước nhà


Từ trước đến nay Đào Tri Việt luôn trực tiếp chọn tạm biệt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nhân vật ngủ ngon lành sau khi người chơi chọn [ hẹn gặp lại ].


Ở hiện thực, chắc là HR cũng đã ngủ rồi.


Trong hiệu ứng âm thanh tiếng ngáy có chút buồn cười, chú nhím nhỏ đã đi dạo một vòng trên hòn đảo của gấu nấu.


Không giống như rất nhiều người chơi sẽ xây dựng một khu vườn xinh đẹp đầy hoa, mà trên những mảnh đất trống trong đảo nhỏ này, HR đã trồng nhiều loại cây ăn quả cao lớn, cây nào cũng nặng trĩu quả, đủ loại màu sắc đẹp mất.


Bên cạnh cây ăn quả lớn nhất còn có một tấm gỗ nhỏ, trên đó viết bốn chữ to [ Không được ăn trộm ].


Nhớ đến một mớ trái cây to do chú gấu nâu mang đến khi lần đầu tiên đến thăm, Đào Tri Việt vốn đang thấp thỏm ngồi trước màn hình bỗng nhiên cảm thấy nội tâm mình thật mềm mại.


Rõ ràng là một điều nhỏ nhặt bình thường, nhưng khi đặt trên người này thì luôn tồn tại một sự đáng yêu vô cớ.


Chú nhím nhỏ trở về hòn đảo của mình, hái thật nhiều bông hoa khác nhau trong vườn nhà mình, dùng một sợi ruy băng bó lại.


Sau đó nó dùng móng vuốt nhỏ của mình cầm lấy những bông hoa tươi sáng và ấm áp, lại ngồi lên thuyền, cẩn thận đặt bó hoa xuống cửa căn nhà gỗ đang ngáy rung trời.


[ Một chú nhím: Đường truyền bị trục trặc, đột nhiên rớt mạng mất tiêu. ]


Đào Tri Việt nghĩ thầm, lúc trước quả thực là đường truyền đại não của cậu bị trục trặc mà, vậy không coi như là nói dối người ta.


[ Một chú nhím: Mang theo một món quà nhỏ, xin lỗi anh nha ^-^]


Lúc này đây khi cậu thoát khỏi trò chơi, Đào Tri Việt chần chờ một lát, nhẹ nhàng nhấn xuống [ hẹn gặp lại ].


Một lần nữa nằm xuống giường, tâm tình của Đào Tri Việt đã bình tĩnh rất nhiều.


Cậu nhắm mắt lại, lại lần nữa muốn chìm vào giấc ngủ.


Không hiểu vì sao, trong đầu Đào Tri Việt lại chậm rãi hiện ra bản thân cậu trong quá khứ có chút xa lạ kia.


Thời gian làm việc hàng ngày từ lúc 9 giờ, ngoại trừ ăn cơm hay đi WC thì rất ít khi rời khỏi bàn làm việc, bận rộn đến 11, 12 giờ đêm là chuyện bình thường, nhưng không có trợ cấp tăng ca, điều an ủi duy nhất là có thể được hoàn tiền cước khi bắt taxi về nhà.1



Cuối tuần thường là ở một mình, cậu thường xuyên nằm dài trong nhà uổng phí thời gian, bởi vì ở xa những người bạn đã quen biết cách đây nhiều năm nên chỉ có thể tụ tập với bọn họ trong một căn phòng tối.


Khi đó cậu đắm chìm trong những cảm xúc mãnh liệt mù quáng muốn đấu tranh cho ước mơ của mình, cậu chưa từng để ý đến rằng cuộc sống của mình lại đơn điệu như vậy.


Mỗi sáng khi đi làm, Đào Tri Việt sẽ gắt gao bám vào tay vịn và lắc lư theo đám đông trong tàu điện ngầm đông đúc, cậu chen chúc đến mức không thở được, thỉnh thoảng cậu nghĩ, sinh mệnh mình dường như đã thiếu một cái gì đó.


Trong vô số buổi đêm một mình chờ xe về nhà, trong căn nhà trọ ọp ẹp chỉ dùng để tắm rửa và ngủ, Đào Tri Việt chỉ một đường đi và về trong hai nơi có khi sẽ bớt chút thời giờ tự hỏi vấn đề này, muốn giải quyết sự mệt mỏi của bộ não mang quá nhiều code này, nhưng cậu vẫn luôn không suy nghĩ cẩn thận.


Mãi đến một ngày kia, tiền gas của nhà trọ đã hết, một người bạn cùng phòng nói rằng hắn sẽ nấu ăn vào buổi trưa, lần này vừa vặn đến phiên Đào Tri Việt phụ trách thanh toán hóa đơn.


Chờ đến lúc nghỉ trưa đi thanh toán thì sẽ không kịp, Đào Tri Việt đành phải phá lệ, gác lại công việc luôn bận rộn của mình, đang trong giờ làm việc chuồn êm ra ngoài, cưỡi lên một con xe đạp công cộng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía ngân hàng.


Ngày hôm đó thời tiết thật tốt, gió thu nhẹ nhàng phớt qua gò má cậu, thổi bay những sợi dây phức tạp trong đầu, đã rất lâu rồi cậu chưa đạp xe, cả người lung lay, khẩn trương nắm tay lái, gặp thoáng qua những người khác trong dòng xe cộ trên đường.


Gió ấm, nắng vàng nhẹ trên bầu trời cao, không khí đầy đủ lóe qua từng tia nắng, chiếc lá mùa thu khô vàng rơi khỏi cành cây.


Một sự dịu dàng nho nhỏ chợt trào dâng trong lòng cậu.


Một tiết tấu ngoài ý muốn đã phá vỡ công việc của cậu, lại mang đến một cảm giác chân thật và ấm áp trong cuộc sống.


Tới ngân hàng, khi đưa thẻ vào trước quầy tự phục vụ để thanh toán, trong ánh mắt của Đào Tri Việt luôn cất giấu một chút ý cười, cậu rất muốn nói với một ai đó về chút chuyện nho nhỏ này, chia sẻ niềm sung sướng sắp tràn ra khỏi trái tim cậu với người đó.


Nhưng khi cậu lục tung danh sách bạn tốt ta, cậu không thể tìm được người nào phù hợp.11


Một khắc đó, cuối cùng Đào Tri Việt đã hiểu mình đã khuyết thiếu điều gì trong cuộc sống.


Nhưng cậu đã sớm là một cỗ máy làm việc được lên dây cót, không có thời gian, không có cơ hội, cũng không gặp được người định mệnh.


Cho dù cậu hiểu rằng cuộc sống này trống rỗng và nhàm chán thì cậu vẫn không có dũng khí để thay đổi mọi thứ.


Sau đó không lâu, trong khoảnh khắc tim ngừng đập kia, Đào Tri Việt không hề có một hồi ức xa xăm gì về những chuyện trong quá khứ, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ đến chuyện ngày thu khắc trong đáy lòng kia.


Cậu hy vọng kiếp sau mình sẽ dũng cảm hơn một chút.


Ngoài ra, hy vọng cậu có thể gặp được người thể chia sẻ những vụn vặt trong cuộc sống.


Nhưng mà, nỗi sợ hãi về cái chết đã khiến Đào Tri Việt khi trọng sinh quên mất tâm nguyện nho nhỏ lúc hấp hối của mình, trong khoảng thời gian rất lâu, cậu cho rằng mình không có gì để hối hận.


Nhưng những khát vọng và khao khát nhỏ nhoi đó, trong quá trình tiếp xúc với HR, đã lặng lẽ thức tỉnh.


Tình yêu là một cảm giác tuyệt vời, nó sẽ khiến cảm quan sắc bén hơn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vì thế đã có thể chạm vào những thứ còn thiếu trong kẽ hở cuộc sống.


Ngay cả một tình yêu đơn phương nhìn như vô vọng, cũng sẽ khiến trái tim của bạn mềm mại và mẫn cảm, vạn vật đều sẽ được nhuộm bằng những gam màu sặc sỡ.


Đêm hè yên tĩnh mà đẹp làm sao, côn trùng kêu vang dễ nghe, ngay cả cây ăn quả đung đưa trong gió cũng lộ ra vẻ đáng yêu.


Trước khi offline, Đào Tri Việt do dự thật lâu, vẫn là nói thêm một câu từ tận đáy lòng mà trước kia sẽ xấu hổ.


[ Một chú nhím: Hoa mà anh trồng cho tôi ngày hôm trước đã nở, tôi hái những bông hoa đẹp nhất tặng cho anh. ]


Trong thế giới ảo yên bình và xinh đẹp, những bông hoa đẹp nhất nằm trên cửa căn nhà gỗ nhỏ, chờ chú gấu nâu thức dậy sẽ nhìn thấy.8


Tại sao lại là HR?


Hồi ức êm đềm lâu dài, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ mờ nhạt, Đào Tri Việt dần dần bị cơn buồn ngủ bao phủ.


Có lẽ là bởi vì chính là cái đêm tràn ngập ngoài ý muốn kia.


Lần đầu quen biết, người kia đã chắc chắn nói với cậu rằng: Anh thật dũng cảm.

Bình Luận (0)
Comment