Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 31


Đường Nam Sơn là một trong những nơi phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố Tấn Bắc, trong số các bài đăng quảng cáo về du lịch, nó nằm trong những địa điểm nhất định phải đến.

Đèn neon lập lòe trên những tuyến đường về đêm, bóng người lắc lư, hai bên đường tràn ngập các quán ăn, tiếng la hét vang lên liên tục, các thực khách tụ tập thành một nhóm, đủ hương vị đồ ăn muôn màu muôn vẻ tỏa ra từ những quán ăn, khiến người ta không khỏi động đậy ngón trỏ.

Hoắc Nhiên một mình chen qua dòng người đông đúc, cẩn thận quan sát những quán ăn ít thu hút trên đường đi.

Có những món ăn mà hắn chưa từng thấy qua ở thành phố Yến Bình, cùng với những cái tên kỳ quặc, thật khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.

Vốn dĩ Hoắc Nhiên hẳn là nên dẫn Tưởng Nam Thanh cùng đi, sếp cùng với trợ lý cùng nhau thưởng thức ẩm thực địa phương khi đi công tác là chuyện rất bình thường.

Nhưng trước đó hắn đã vô tình chọc thủng tình yêu thầm kín của Tưởng Nam Thanh, nếu như lại ở chung với cậu ta vào khoảng thời gian ngoài giờ làm việc, thì vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Mặc dù hai ngày trước Tưởng Nam Thanh đã bị cự tuyệt một cách đau đơn, nhưng tính chuyên nghiệp của hắn rất xuất sắc, không hề ảnh hưởng đến bất kỳ vấn đề về công việc nào của Hoắc Nhiên.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước sau khi Hoắc Nhiên phát hiện trợ lý đang yêu thầm mình mà không tùy tiện điều hắn sang làm bộ phận khác.

Năng lực làm việc và tình cảm cá nhân không nên trộn lẫn, hắn tôn trọng mỗi một nhân viên siêng năng tận tụy, hắn không muốn hủy hoại vị trí và thành quả mà người khác gây dựng bấy lâu này chỉ vì một lời nói thuận miệng.

May mà ngoài giờ làm việc, Tưởng Nam Thanh cũng rất biết điều, sau khi nghe hắn nói mình đã có người thích, sắc mặt của cậu ta biến hóa đỏ trắng một lúc lâu, sau đó cúi đầu thành khẩn nói với hắn: "Xin lỗi, Hoắc tổng, sau này tôi nhất định sẽ không mang phiền phức đến cho ngài nữa."
Hoắc Nhiên khi đó một bụng tâm sự gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chuyện tình cảm vốn là không thể phỏng đoán, hắn không thể đáp lại sự yêu thích của người khác, và cũng không phải là trách nhiệm của hắn.

Sau khi ý thức được bản thân đã thích một người, Hoắc Nhiên trong phương diện tình cảm dường như đã trưởng thành rất nhiều chỉ sau một đêm.

Trước kia hắn chỉ cảm thấy là không muốn làm tổn thương người khác, bởi vì hắn không rõ "Thích" là một tâm tình như thế nào, cũng không hiểu cảm giác khi bị từ chối, dựa theo lẽ thường mà nói, điều đó sẽ khiến mọi người cảm thấy khó chịu.


Cho nên Hoắc Nhiên theo bản năng muốn trốn tránh, không muốn trực tiếp từ chối người khác, hy vọng rằng nếu như họ không được hồi đáp thì sẽ từ bỏ, mà kết quả không như mong muốn, hắn ngược lại lại lâm vào tình cảnh hỗn loạn hơn.

Nhưng hôm nay, sau khi trời xui đất khiến hắn nếm được tư vị chua xót khi trong tim có đối tượng thầm mến, Hoắc Nhiên đã tự mình hiểu rõ được cảm giác này.

Thực cô độc, thực mất mát, tình nồng ý mật không có nơi nào trút xuống, nhưng lại có một sự chờ mong nhỏ bé và bí ẩn.

Biết đâu có một ngày nào đó, đối phương sẽ quay đầu liếc mắt nhìn hắn thì sao?
Một sự chờ mong kia tựa như một ngọn cỏ nhỏ chui ra từ khe nứt trên đá, chỉ cần ánh mặt trời háo hức chiếu xuống một chút nắng vàng thì sẽ sinh trưởng dày đặc trên những tảng đá băng giá, cố gắng vươn tới bầu trời xinh đẹp xa xôi không thể chạm tới.

Mà Hoắc Nhiên lại không muốn trở thành mặt trời của bất kỳ người nào, đó là một thương tổn mạn tính còn tàn nhẫn hơn cả sự từ chối.

Bởi vì hiện tại trái tim của hắn đang rất no đầy, ánh mắt cũng bị một người cụ thể kia chiếm cứ, không có thời gian bận tâm đến người khác, càng sẽ không quay đầu lại nhìn xem.

Mặc dù bát tự còn chưa có viết ra, nhưng Hoắc Nhiên đã vô cùng giác ngộ mà nhận thức rằng, hắn phải giữ khoảng cách với tất cả những người khác giới.

Không đúng, hiện tại hắn đã cong, cho nên khi kết giao với người cùng giới thì cũng phải giữ đúng chừng mực.

Tuân thủ nguyên tắc duy trì giao tiếp vừa phải với tất cả những người đang có xu hướng chọn vợ kén chồng, Hoắc Nhiên vô cùng tinh tế mà sắp xếp lại danh sách bạn bè trên pp.

Hắn xóa hết những người đã cùng tham gia nói chuyện phiếm với hắn trong nhiều năm, tất cả những đối tác phi thương mại cư xử vô cùng ân cần với hắn cũng bị xóa sạch, mà những người còn lại là được phân loại vào nhóm [ công việc ], [ người thân ], [ bạn học ] và [ không có ghi chú nên đã quên là ai ].

Sau khi xóa từng người bạn một, Hoắc Nhiên không hề bị áp lực tâm lý nào.

......!Dù sao thì bọn họ cũng cho rằng là Hoắc Chấn Đông đang sử dụng tài khoản này.

Hợp tình hợp lý mà.jpg
Sau khi giải quyết một số tai họa ngầm tiềm ẩn, nhìn vào danh sách bạn sạch sẽ và ngăn nắp, Hoắc Nhiên giống như đã trút được gánh nặng.


Chờ đến khi trở về Yến Bình, hắn muốn nói chuyện nghiêm túc với người cuồng ma tặng hoa và cậu bạn cởi truồng tắm mưa với mình, hoàn toàn từ chối bọn họ, từ đây một thân nhẹ nhàng, không bao giờ gặp phải ác mộng nữa.

Thế nhưng nói đến cũng kỳ quái, hoa hồng tươi mới mỗi ngày đều được đều đặn gửi tới trong vòng một tháng, mà theo như Tưởng Nam Thanh hội báo, hai ngày nay dường như đã dừng lại.

Đại khái là đối phương đã biết hắn không ở Yến Bình, hay cuối cùng đã hết hy vọng, mặc kệ thế nào, đều là chuyện tốt.

Hoắc Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dục vọng muốn được gặp Đào Tri Việt dấy lên trong lòng ngày hôm đó là hoàn toàn không ức chế được.

Nghiêm khắc mà nói, Hoắc Nhiên còn chưa có chân chính gặp mặt cậu, bởi vì ngày đó Đào Tri Việt mang khẩu trang.

Sớm biết như thế, chắc hẳn ngày hôm đó hắn đã yêu cầu nhân viên nhiệt tình phát đồ uống rồi.

Giờ phút này trên đường đều là các cặp đôi vây quanh, vô số khuôn mặt tươi cười vui vẻ sinh động lướt qua, khiến cho Hoắc Nhiên lẻ loi đứng một mình không khỏi tưởng tượng dáng vẻ đối phương như thế nào, tưởng tượng nếu như đối phương ở chỗ này thì sẽ bị hàng quán nào hấp dẫn.

Căn cứ vào những tiếp xúc trong khoảng thời gian này, hắn cảm thấy Đào Tri Việt hẳn là không thích ăn đồ quá ngọt, mặc dù không bài xích cay nhưng khẩu vị có vẻ như thiên về đồ ăn thanh đạm hơn, khẩu vị tương đối truyền thống.

Trong tiềm thức dựa theo tiêu chuẩn này, Hoắc Nhiên đều mua một lần ở những hàng quán đạt yêu cầu, gặp phải cửa hàng đang xếp hàng quá dài, hắn sẽ suy xét sử dụng năng lực của đồng tiền.

Sau khi đi dạo một vòng, trong tay Hoắc Nhiên đã đủ loại đồ ăn, dẫn tới sự chú ý của người qua đường.

Hắn chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nếm thử vừa ghi chép lại, lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên
Hoắc Nhiên sửng sốt, nhanh chóng rút tay ra, tìm điện thoại từ trong túi, tập trung nhìn vào, lại có chút thất vọng khó hiểu.

Ngay khi điện thoại được kết nối, phía đầu dây truyền đến âm thanh thét chói tai như Marmota của Hoắc Tư Hàm.


"A a a a anh đang yêu đương thật đấy à!!"
Hoắc Nhiên rất là có tầm nhìn xa mà cầm điện thoại ra xa, chờ cô thét chói tai xong rồi, lại đúng lúc thu về: "Không có."
Hoắc Tư Hàm đột nhiên dừng lại sự kích động, hoang mang: "Vậy thì tại sao anh lại thay đổi hình đại diện đáng yêu thế chứ! Thật không hợp lý!"
"À, đây là người anh thích trong game tặng cho anh." Hoắc Nhiên kiềm chế sóng gió trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"!!!!!!"
Trong một trận động tĩnh ầm ầm kỳ quái, hắn phảng phất nghe ra âm thanh cuồng dã của đạp tường và đập bàn.

Xem ra Hoắc Chấn Đông không có ở nhà, Hoắc Nhiên đã quen với một màn này yên lặng thầm nghĩ.

Thật lâu sau, Hoắc Tư Hàm thở hổn hển đã trở lại, "Đây là phong cách Đảo động vật đúng không! Em tuyệt đối không nhìn lầm! Anh thực sự hẹn hò trên mạng sao!!"
"Không phải hèn hò trên mạng." Hoắc Nhiên rất nghiêm túc, "Chính xác mà nói thì còn chưa yêu nhau, anh còn đang trong giai đoạn theo đuổi."
Hoắc Tư Hàm trong lúc nhất thời quên mất cú sốc ông anh trai độc thân từ trong bụng mẹ đột nhiên thông suốt, không thể tin tưởng nói: "Người anh thích đã tặng hoa cho anh, sao anh vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi? Hai người rõ ràng hai mũi tên bắn vào nhau nha, anh đang làm gì vậy!!"
"Bởi vì em ấy chưa từng yêu đương, cho nên anh muốn theo đuổi em ấy một cách nghiêm túc, đây là một trải nghiệm rất quan trọng."
Nói tới đây, Hoắc Nhiên có chút không xác định: "Được người mình thích theo đuổi, hẳn là một việc rất vui vẻ, đúng không?"
"......!Đáng ghét, vấn đề này quá ngoài tầm kiểm soát rồi." Hoắc Tư Hàm cắn răng nói.

"......! Xin lỗi, anh quên mất." Hoắc Nhiên hơi cảm thấy áy náy, rồi gửi lời chúc phúc chân thành đến em gái mình, "Sau này em nhất định cũng sẽ gặp được."
"Lẽ ra em không nên gọi cú điện thoại này cho anh!"
Giọng điệu Hoắc Tư Hàm thực bi phẫn, "Không ngờ phong thủy cũng xoay chuyển rồi, em cũng có ngày tự chuốc lấy nhục nhã, cáo từ!"
Hoắc Tư Hàm đột nhiên không kịp đề phòng nuốt hết chanh chua vào bụng, nhanh chóng cúp điện thoại.

Đám đông xung quanh như trẩy hội, trong tiếng tít tít tít ngắt kết nối, Hoắc Nhiên nắm điện thoại, cảm thấy em gái mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, hắn phục hồi tinh thần lại, phía bên tay kia là những món ăn nhẹ được lựa chọn kỹ càng.

Hương thơm ngào ngạt hòa quyện vào nhau, cùng với những ánh đèn màu trên khắp con phố, tạo thành một bức tranh lặng lẽ in sâu vào đáy lòng.

Nếu như bên cạnh hắn có thêm một người, thì tốt rồi.

Hoắc Nhiên đứng đó suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt mang theo ý cười âm thầm, ánh mắt như thiêu đốt.

Hắn nhớ tới bài tập mình đã làm suốt một đêm.


Mỗi giai đoạn của mối quan hệ đều có một bối cảnh khác nhau, thời kỳ ái muội là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cho nhau, khi nhiệt liệt theo đuổi có thể hết sức lãng mạn, khi tới giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì cuối cùng có thể không chút cố kỵ mà thân mật ngọt ngào, theo thời gian trôi đi, nó sẽ dần dần trở thành dòng nước phẳng lặng và ấm áp.

Đây là hàng trăm trang giao diện được Hoắc Nhiên tìm thấy trên công cụ tìm kiếm, một người mới vừa biết yêu đã ghi chép cẩn thận lại.

Thời khắc đó, bên tai là tiếng hô hấp đều đều và thanh triệt của đối phương, lẳng lặng dung nhập vào màn đêm tĩnh mịch, vì thế Hoắc Nhiên không tự chủ được mà ngừng thở, thanh âm click chuột cũng trở nên rất nhẹ.

Khi xem những lời bàn luận của cư dân mạng, hắn thường thấy một số người tiếc nuối khi đồng ý đến bên nhau quá sớm, bỏ lỡ mất giai đoạn ngây ngô và nóng bỏng kia, sau này khi nhớ lại, họ luôn cảm thấy bản thân mình đã khuyết thiếu đi một ít kỷ niệm đẹp đẽ mà mình nên có.

Chính là thời gian không thể quay ngược lại, tình cảm cũng không thể lặp lại, cho nên Hoắc Nhiên không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào.

Những gì đẹp đẽ nhất trong tưởng tượng, hắn hy vọng sẽ mang lại tất cả cho người ấy.

Tối hôm nay, Hoắc Nhiên lần đầu tiên ăn đến căng bụng đi thật lâu trở về khách sạn, dọc theo đường đi hắn cố gắng mở rộng vốn từ vựng không mấy phong phú của mình, cố gắng miêu tả hương vị từng món ăn bằng năm mươi từ.

Khi hắn vào phòng, bản ghi chú trong điện thoại đã đầy chữ, hắn còn vô cùng cẩn thận làm trống giữa các trang.

Cuối cùng cũng đại công cáo thành, Hoắc Nhiên gấp không chờ được mở pp ra, muốn hỏi Đào Tri Việt, người đã không liên lạc mấy tiếng đồng hồ, tối nay ăn món gì.

Thuận tiện vô cùng lão luyện amway mỹ thực trên đường Nam Sơn, sau đó không chút dấu vết hỏi cậu khi đến đó muốn ăn gì.

Sau khi hắn mở khung chat, đang muốn đánh chữ thì giao diện đột nhiên được làm mới.

Đào Tri Việt thay ảnh đại diện.

Hoắc Nhiên giống như là phát hiện ra châu lục mới, lập tức click mở ảnh đại diện, cẩn thận quan sát năm phút, sau đó lưu vào album ảnh trên điện thoại.

Hẳn là bức ảnh do chính tay Đào Tri Việt chụp, cậu đặt chiếc lá vào tay mình, lòng bàn tay và chiếc lá mùa thu được mặt trời nhuộm lên một tầng ấm áp.

Lại nhìn ảnh đại diện bó hoa hoa hòe loè loẹt của mình, tâm trạng của Hoắc Nhiên trở nên đặc biệt sung sướng.

Hắn mở ra cuốn sổ ghi chép màu nâu chuyên dụng ra, vô cùng đoan chính viết xuống một trang mới: Thích sắc ánh vàng của lá ngô đồng vào thu..

Bình Luận (0)
Comment