Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 34


Hoắc Nhiên thiếu chút nữa là không cầm chắc điện thoại rồi.

Tay hắn run lên, khó khăn lắm mới bắt được cái thân máy bóng loáng kia, giám đốc rạp chiếu phim ở bên cạnh sốt sắng nhìn chằm chằm hắn cũng run người lên, sợ nhìn thấy một hiện trường tan nát của một âm thanh thanh thúy nào đó.

Hoắc Nhiên hít sâu, nhắm mắt, mở mắt ra, gấp không chờ nổi nhìn vào màn hình, không hề có bất cứ sự biến hóa nào hết.

Nó thực sự đang xảy ra rồi, không phải là ảo giác.

Đào Tri Việt mời hắn đi ăn lẩu.

Đào Tri Việt mời hắn ra ngoài mặt đối mặt cùng nhau ăn lẩu.

Đào Tri Việt chủ động mời hắn đến gặp.

Giờ phút này, Hoắc Nhiên đang rất muốn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, vọt tới sân bóng rổ vung bóng lên ném vào rổ, bởi vì như thế thì hắn có thể nhảy cao lên một cách hợp tình hợp lý, nhân tiện trút bỏ hết tất cả tâm tình nóng rực vào giá đỡ bóng rổ mạnh mẽ.

Nhưng mà điều kiện không cho phép, bây giờ xung quanh hắn là giám đốc của các chuỗi rạp chiếu phim trong thành phố đang ngồi nghiêm chỉnh báo cáo với hắn về tình hình tặng hoa ngày hôm nay, đại đa số trong đó là thương hiệu rạp chiếu phim dưới quyền Hoắc thị, bốn bỏ năm lên, tất cả những người này đều là nhân viên của hắn.

Không thể thất thố trước mặt nhân viên được.

Mặc dù hắn đã gần như nhảy cẫn lên khỏi ghế.

Hoắc Nhiên siết chặt nắm tay, nắm thành một cục để ở bên mặt, cố gắng ngăn chặn khóe miệng đang không khỏi nhếch lên.

Bởi vì dùng sức quá mức, nên cả người hơi có chút run rẩy nhè nhẹ.

Trong lúc hắn đang xử lý cảm xúc của mình, mấy người trung niên đang không ngừng trao đổi ánh mắt, không khí bất an và nôn nóng.

Cuối cùng, một giám đốc rạp chiếu phim trong đó thấp thỏm mở miệng: "Hoắc tổng, có phải có chỗ nào xảy ra vấn đề không?"
Hoắc Nhiên nói theo phản xạ: "Không có."
Một nhóm người đồng loạt thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn thả lỏng thì lại nghe hắn hỏi: "Ở chỗ này quán lẩu nào là tốt nhất?"
Nghe vậy, bọn họ đều mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập mê mang.

Hoắc Nhiên cảm thấy vấn đề này nên hỏi người địa phương, hắn bắt đầu nghiêm túc miêu tả: "Nồi dầu đỏ dưới đáy phải thơm, không thể quá cay, nước dùng nhất định phải từ nước hầm xương mà ra, thơm ngon thuần nồng màu trắng.

Rau dưa và thịt phải tươi ngon, thịt dê và thịt bò được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tây Bắc đến đây, rau thì phải là loại ra hữu cơ, tốt nhất là đặc sản ẩm thực ở chỗ này."
Nói nói, Hoắc Nhiên lập tức lật lại bản ghi nhớ trên điện thoại, tìm thấy ghi chú được hắn viết vào đêm hôm đó, hắn dựa vào những món muốn đề cử, chọn ra những món ăn nhẹ mà hắn nghĩ rằng Đào Tri Việt sẽ thích.

"Phải có bột nếp thạch đá, dùng tay làm thủ công, vị ngon nhất.

Hmm......!Gạo đỏ nhân kim sa, chính là bánh cuốn trong đó là nhân tôm thịt màu vàng óng xốp giòn, hương vị rất đặc biệt, hơn nữa còn có bánh bao có súp gạch cua, có trà sữa được yêu thích ở đây, phía trên có kem và các loại hạt, uống rất ngon."
Vừa đến lúc ăn tối, dưới sự miêu tả tỉ mỉ của hắn, đã có bụng của một số người phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Một giám đốc rạp chiếu phim cơ trí nuốt nước miếng, ông kết nối được việc tặng hoa và ăn lẩu đã tìm thấy một ý tưởng.

"Quán lẩu nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi có tên là Vớt Ánh Trăng, đồ ăn ở đó rất ngon, rất được các cặp đôi trẻ tuổi hoan nghênh, trà sữa bán trong quán đó rất nổi tiếng, nhưng đồ ăn trong đó chỉ có lẩu.

Những món khác có thể nhờ người khác mua rồi mang tới, hoặc là trực tiếp mời đầu bếp đến cửa hàng chế biến theo sở thích của mình."
Ông quay đầu nhìn sắc trời, có chút lo lắng: "Nhưng mà bây giờ đã hơn 6 giờ, Vớt Ánh Trăng chắc chắn đã kín bàn, có khả năng không kịp để chuẩn bị."
Hoắc Nhiên bị câu nói "Rất được các cặp đôi trẻ tuổi hoan nghênh" kích động rồi, trong lúc nhất thời có chút chết máy.

Thật lâu sau, hắn ra vẻ trấn định ho khan vài tiếng, cúi đầu, đưa ra lời khen ngợi rất chi là vững vàng: "Ông nói rất có lý, vậy thì định vào tối mai."
Tầm mắt liếc ngang qua màn hình điện thoại, hắn nhớ ra mình vẫn chưa trả lời tin nhắn, vội vàng gõ chữ vào.


[ HR: Vừa rồi tôi có hỏi người khác, quán lẩu ngon nhất ở đây tên là Vớt Ánh Trăng.

]
[ HR: Nhưng mà hôm nay muộn quá, sẽ không có chỗ ngồi.

]
[ HR: 6 giờ chiều ngày mai có thể chứ? ]
Hắn ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện đang hiển thị là đang soạn tin.

[ Đào: Được ^-^]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Vì thế, 24 giờ tiếp theo, tâm trạng của Hoắc Nhiên tựa như chú gấu nhỏ cứ xoay vòng vòng tại chỗ, hưng phấn đến mức có chút hoa mắt chóng mặt luôn.

Sau khi trở về khách sạn, vốn dĩ hắn muốn lên giường ngủ sớm một chút để dưỡng đủ tinh thần, kết quả khi nằm trên giường rồi thì phấn khích đến mức không ngủ được, rất giống như học sinh tiểu học vào trước đêm được đi chơi xuân.

Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà mười phút, cảm giác như thể mười tiếng đã trôi qua.

Sống một giây bằng một năm, Hoắc Nhiên chỉ có thể cầm lấy điện thoại đã lâu không đụng tới.

Buổi tối hắn chỉ nói chuyện vài câu đơn giản với Đào Tri Việt, tuy rằng cách nhau trên internet, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự thẹn thùng của đối phương như cũ.

Bởi vì hắn cũng giống như thế.

Tưởng tượng đến cuộc hẹn sắp tới, hắn khẩn trương tới mức không biết nên nói cái gì mới tốt, bầu không khí trò chuyện êm đềm và yên bình của quá khứ đã trở thành hư không, mỗi một chữ nói ra ngày hôm nay đều có thể tác động đến muôn vàn suy nghĩ, đầu óc trải qua vô số lần đọc hiểu, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời chuẩn xác.

Hoắc Nhiên ôm chăn xem lại lịch sử trò chuyện, bỗng nhiên pp bắn ra động thái nhắc nhở.

[ Người bạn đặc biệt "Đào" của bạn đã phát động thái mới trong không gian.

]
Hoắc Nhiên lập tức bật dậy, dựa vào đầu giường, bật đèn lên, giống muốn sắp phải tham gia kỳ thi đại học, làm đủ mọi công tác chuẩn bị mới nhấn vào thông báo.

[ động thái ] Đào: Mùa hè đến rồi [ hình ảnh ]
Tấm hình này chính là bức ảnh chụp mà cậu từng gửi cho Hoắc Nhiên, bình hoa thủy tinh trong suốt, hoa hồng rực rỡ như lửa, nơi xa xa là bầu trời đang chìm dần vào hoàng hôn.

Hoắc Nhiên vô thức tiến vào chế độ đọc hiểu.

Đáng tiếc là câu từ quá ngắn, chỉ có bốn từ vô cùng đơn giản, cho dù đọc như thế nào cũng không hiểu được ý nghĩa sâu sắc hơn.

Nhưng đây là động thái đầu tiên mà Đào Tri Việt đăng lên trong không gian, có ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng.

Tuy nhiên khu vực bình luận phía dưới bài đăng lai trống không.

Hoắc Nhiên bắt đầu chán ghét tính năng bình luận bài đăng của pp chỉ hiển thị với bạn bè này rồi.

Đối mặt với thanh trạng thái trống trơn, Hoắc Nhiên vô cùng không cam lòng mà tưởng tượng ra bạn tốt của Đào Tri Việt sẽ bình luận điều gì, mà cậu sẽ trả lời lại như thế nào.

Càng nghĩ càng thấy hăng, hắn dứt khoát không ngủ, bấm like một cái rồi bật dậy khỏi giường mở máy tính.

Sau khi vào Đảo động vật, Hoắc Nhiên như thường lệ ngồi thuyền chạy đến hòn đảo của chú nhím nhỏ bên cạnh, ý đồ xác định xem Đào Tri Việt có đang online hay không.

Có lẽ đổi sang trò chơi, bọn họ lại có thể trò chuyện vài câu luyên thuyên không còn ngại ngùng nữa.


Bóng đêm trên hòn đảo quang đãng, tiếng ve đêm hè vang lên từ bụi cây, trong căn nhà gỗ nhỏ ở giữa vang lên tiếng ngáy rất nhẹ.

Chú gấu nâu to lớn tay chân nhẹ nhàng nhìn vào từ cửa sổ căn nhà, nhìn thấy chú nhím nhỏ đang cuộn tròn, làm ổ đang ngủ trên chiếc giường nho nhỏ.

Hoắc Nhiên cảm thấy trái tim của mình phảng phất như bị người khác chọc nhẹ một chút.

Hắn lại lén lút rời đi, trở lại hòn đảo của mình, lấy cuốc và hạt giống hoa từ trong kho hàng, đi đến nơi muốn quy hoạch khu vườn ngày hôm đó, bắt đầu lao động cần cù vất vả.

Mải miết làm việc cho đến tận nửa đêm, cuối cùng cũng đã gieo xong hết tất cả hạt giống, sắp xếp lại bàn ghế và đồ trang trí nên có trong khuôn viên, lại sử dụng một chút năng lực của đồng tiền, không ngừng tưới phân hóa học để có thể đẩy nhanh sinh trưởng.

Sau khi làm xong mọi việc, nhìn một vườn hoa hồng kiều diễm trên màn hình, Hoắc Nhiên vừa lòng ấn nhút chụp màn hình.

[ động thái ] HR: Khu vườn của tôi [ hình ảnh ]
Hoắc Tư Hàm – người online cả ngày lẫn đêm bình luận với tốc độ ánh sáng.

[ bình luận ] Tui lại không thể hu hu hu:?
[ bình luận ] Tui lại không thể hu hu hu: Anh thực sự đã thay đổi rồi a a a a a!
[ bình luận ] Tui lại không thể hu hu hu: Đã thật lâu rồi em không phá hàng rào của hòn đảo và nói rằng là nhớ anh rồi.

[ bình luận ] HR trả lời Tui lại không thể hu hu hu: / đáng yêu
[ bình luận ] HR trả lời Tui lại không thể hu hu hu: Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải giúp anh bận rộn đó.

Tạm thời chặn lại động thái không gian của người khác, Hoắc Nhiên đặt hình ảnh động thái của mình và Đào Tri Việt ở cạnh nhau, nhấn nhút chụp, còn cố ý tạo một album trái tim màu đỏ, rồi bỏ vào [ Bộ sưu tập cá nhân ].

Mùa hè đến rồi, Khu vườn của tôi.

Không khí trong phòng khách sạn đêm nay, phảng phất như mang hương vị ngọt ngào.

Sau khi vượt qua một đêm dài gian nàn này, còn lại tám tiếng, hắn sẽ gặp được đối phương.

Buổi sáng thức dậy, Hoắc Nhiên tắm rửa sạch sẽ hết nửa tiếng, tóc tai làm sạch ba lần.

Đối diện với gương cẩn thận lau khô tóc, tùy tay lấy một bộ quần áo mặc vào, nhân tiện phân phó Tưởng Nam Thanh xác nhận lại việc đặt chỗ cho buổi tối cũng như đầu bếp hắn mời tới.

Sau đó Hoắc Nhiên đến thẳng cửa hàng quần áo, bắt đầu chuyến mua sắm đầy kích động và rối ren lần đầu tiên trong đời.

Bất kể hắn mặc bộ đồ nào bước ra thì nhân viên cửa hàng đều sẽ mặt ửng đỏ nói hắn rất đẹp trai và rất hợp với hắn, Hoắc Nhiên đã sớm dự tính trước nên lập tức gọi cho công cụ hình người là em gái.

[ HR: Dậy chưa? Giúp anh chọn quần áo cái.

]
Ngay sau đó hắn gửi qua một loạt ảnh chụp, tất cả đều là ảnh của chàng trai chuẩn thẳng nam chụp vừa vặn qua tấm gương.

[ Tui lại không thể hu hu hu: Em chưa dậy, em đã chết rồi, hu hu hu.

]
[ HR: Em không chết, em dậy rồi, mau chọn đi.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Đáng giận, có phải anh đi hẹn hò đúng không!!! ]

[ HR: Đúng vậy ^-^]
[ HR: Tối nay sẽ đi ăn lẩu.

]
Hoắc Nhiên sử dụng dấu chấm than để tiến hành cường điệu.

[ HR: Là nhà hàng dành cho các cặp đôi! ]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Tại sao lại muốn em phải chịu đựng loại ế ẩm thống khổ này chứ!!! ]
[ Tui lại không thể hu hu hu: A a a a a a đáng giận đáng giận đáng giận! ]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Áo sơ mi trắng kia trông rất đẹp, quần dài thì thay bằng màu xanh lam để hợp với cái áo sơ mi.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Nhưng mà á, hai người các anh tiến triển cũng quá nhanh đi!!! ]
Hoắc Nhiên lập tức chui vào phòng thử đồ, mặc bộ quần áo theo lời mà em gái nói, sau khi đi ra lại yêu cầu nhân viên của hàng chụp ảnh ở nhiều góc độ khác nhau.

[HR: Vậy à? ]
[HR: Chỉ có hôm nay, anh cho phép em được đâm chọt, nói cho anh nghe toàn thân trên dưới chỗ nào không được đẹp trai.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu:............]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Khi anh đối mặt với người mình thích cũng sẽ tự luyến như vậy sao?! ]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Mặc dù em muốn nói là chỗ nào cũng không đẹp trai hết, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, em sẽ không cản trở chung thân đại sự của anh.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Nếu như phải nói, em cảm thấy góc má bên trái của anh đẹp hơn góc má bên phải.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Có thể là bởi vì anh luôn đi bên phải của em, nhìn riết thành quen luôn.

]
[ Tui lại không thể hu hu hu: Không đúng, chính là má trái tương đối đẹp thôi, có phải anh cố ý không!! Đồ người đàn ông tâm cơ!!! ]
Hoắc Nhiên trầm tư một chút, phát hiện mình quả thực có thói quen đi bên phải người khác, cho nên hôm qua khi đặt chỗ ngồi, hắn cũng vô thức đặt ghế 13 chỗ bên phải.

Hy vọng Đào Tri Việt sẽ quen với việc đi bên trái, Hoắc Nhiên mặt không đỏ tim không đập nghĩ như vậy.

Hắn nhảy vọt qua đề tài ngày, trả lời lại tiếng cảm thán cuối cùng của em gái.

[ HR: Anh cảm thấy tiến triển không có nhanh đâu.

]
[ HR: Lại nhanh hơn chút còn có thể.

]
Trước mắt Hoắc Nhiên luôn hiện lên hình ảnh chú nhím nhỏ đang cuộn mình ngủ say trên giường đêm qua, lại nhớ đến tiếng hít thở đã cũng hắn đi vào thật lâu đêm hôm đó.

Không biết Đào Tri Việt có đá chăn ra vào ban đêm không.

Dù sao nếu cậu không đá, hắn cũng có thể đắp chăn cho Đào Tri Việt.

Năm tiếng sau, Hoắc Nhiên đã sớm đứng chờ ở của nhà hàng lẩu Vớt Ánh Trăng, trong đầu vẫn tràn ngập những mảnh vỡ vụn và nỗi mơ màng vô tận.

Nếu như hai người bọn họ không ai là không sinh con được, có khả năng là hắn đã ảo tưởng rằng đứa nhỏ sẽ mang tên gì rồi.

Một đôi tình nhân nắm tay nhau bước vào nhà hàng lẩu, Hoắc Nhiên nhìn từng cặp đôi đi ngang qua, trong lòng lại dâng thêm một phần chờ mong.

Hiện tại mới 5 giờ rưỡi, hắn không muốn thúc giục Đào Tri Việt, nhưng lại không nhịn được mà rất muốn nói chuyện với đối phương.

Hoắc Nhiên cân nhắc vài phút mới tìm ra một phương thức đặt câu hỏi vô cùng uyển chuyển.

[ HR: Hôm nay là chủ nhật, trên đường có kẹt xe không? ]
Đào Tri Việt trả lời rất nhanh.


[ Đào: Không kẹt, anh tới rồi sao? ]
[ HR: Vẫn chưa, còn đang trên đường.

]
[ Đào: Từ từ tới, tôi cũng đang ở trên đường.

]
[ Đào: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
Hoắc Nhiên đang định trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương thì ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, lập tức ngơ ngẩn.

Một người con trai mặc áo thun và quần jean cầm điện thoại đang đi về phía nơi này, lúc này cậu ngẩng đầu lên, nhìn về nhà hàng đang ồn ào náo nhiệt.

Hoắc Nhiên nhớ rõ đôi mắt ấy.

Trong suốt sáng ngời, ngoài ra chỉ còn yên tĩnh.

Hắn nhìn thấy Đào Tri Việt.

Đào Tri Việt hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, bọn họ cách nhau ba bốn mét, cả hai nhìn đối phương đều có chút ngạc nhiên, trong lòng đang tiêu hóa cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Trong khoảng thời gian này, người qua đường liên tục đi qua, tò mò đánh giá hai người như yên tĩnh này.

Đào Tri Việt phản ứng trước, nhìn hắn lộ ra nụ cười mỉm.

"Không phải anh đang ở trên đường sao?"
Nhịp tim phiêu đãng trên không trung không ai sở hữu, cuối cùng cũng tìm thấy một chốn dừng chân có thể ở lại.

Hoắc Nhiên nghe thấy thanh âm dù như thế nào cũng không giấu được ý cười của mình.

"Bây giờ đã tới rồi."
Người phục vụ chào đón dẫn bọn họ vào tiệm, Hoắc Nhiên vô cùng tự nhiên đi bên cạnh Đào Tri Việt.

Bọn họ cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Hoắc Nhiên nghẹn nửa ngày, đầu óc trở nên rối bời, cuối cùng nhỏ giọng đặt câu hỏi: "Em thích đi ở bên trái không?"
Đào Tri Việt giống như cười một tiếng, gật gật đầu.

Toàn bộ thanh âm cười nói rôm rả trong cả quán lẩu đều vọt tới chỗ họ.

Khi bọn họ ngồi xuống, các món ăn đã sớm chuẩn bị lần lượt được bày ra.

Nồi lẩu uyên ương đỏ trắng đan xen, thì bò và thịt dê được vận chuyển hàng không mang hơi lạnh màu trắng, giá đỗ được nuôi trong nước xanh tươi tốt, bột nếp thạch đá có đầy hoa quả, bánh gạo đỏ nhân kim sa, bánh bao nhỏ màu vàng có súp gạch cua, còn có hail y trà sữa lất phất kem bơ và các loại hạt nhỏ.

Đào Tri Việt có chút ngạc nhiên nhìn người phục vụ đang lần lượt dọn từng món, lại trộm nhìn về phía bàn bên cạnh, luôn cảm thấy một bàn đồ ăn này có chỗ nào đó không đúng.

Cậu nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi dài và dày, giống như một nhánh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng, xào xạc quét ngang trái tim.

Cảm xúc mãnh liệt tích tụ sâu trong cơ thể, Hoắc Nhiên nhất thời không nói được lời nào, hắn tìm không thấy thanh âm.

Hắn cũng theo tầm mắt của Đào Tri Việt nhìn sang, nhìn thấy cặp đôi ngồi đối mặt ở bàn bên cạnh, cô gái đang cầm đũa gắp đồ ăn, cổ tay áo rộng thùng thình đung đưa trên chén canh đỏ au, được chàng trai ngồi đối diện kịp thời nắm lấy tay cô.

Sau đó bọn họ nhìn nhau, tiếng cười trầm thấp truyền qua làn khói trắng.

Cho nên Hoắc Nhiên lấy hết can đảm, quyết định tự giới thiệu bản thân thật trịnh trọng.

Như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại nắm lấy tay đối phương.

Vì thế Hoắc Nhiên thẳng lưng, khẩn trương vươn tay về phía Đào Tri Việt, lòng bàn tay chảy mồ hôi nhỏ vụn như kim cương, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt không chút gợn sóng của một vị tổng tài, lại nổi lên một mạt đỏ ửng hiếm có.

"Đã quên giới thiệu tôi với em, xin chào, tôi tên là Hoắc Nhiên.".

Bình Luận (0)
Comment