Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tin nhắn được gửi tới nửa tiếng trước, Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trả lời.

[ HR: Tôi mới vừa thức dậy, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, cảm ơn bác sĩ Đào đã an ủi tôi.

]
[ HR: Bình thường tôi đều có thời gian rảnh, chỉ cần tiện cho bác sĩ Đào là được.

]
Hoắc Nhiên mới vừa kết thúc chuyến du lịch vòng quanh trái đất của mình cách đây không lâu, hai tháng trước bị cha hắn là Hoắc Chấn Đông yêu cầu vào công ty làm việc, ban đầu có một dự án từ thành phố Tấn Bắc gửi đến yêu cầu hắn làm, nhưng sau đó không biết vì sao lại phải hoãn lại.

Bây giờ hắn là Phó chủ tịch trên danh nghĩa của Hoắc thị, nhưng trên thực tế thì không có việc gì để làm, Hoắc Chấn Đông yêu cầu hắn hãy dành nhiều thời gian hơn để tiếp xúc với những người trong giới, mỗi ngày đều là tiệc rượu xã giao rồi chơi golf, nhàm chán vô cùng, bởi vậy mà còn chọc tới một đám đào hoa dâng mông lên.

Hoắc Nhiên vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy thì nhất định hắn sẽ buộc lão cha nhà mình nhanh chóng bắt đầu dự án ở thành phố Tấn Bắc, để hắn có thể rời khỏi cái địa phương khủng khiếp này.

Lời nhắc tin nhắn của pp vang lên.

[ Đào: Vậy thì tốt rồi, một giấc ngủ ngon rất là quan trọng.

]
[ Đào: Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì có thể gửi tin nhắn cho tôi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ trả lời khi nào mình rảnh.

]
[ Đào: Giờ nghỉ trưa kết thúc rồi, tôi phải làm việc đây.

]
[ Đào: Tôi thích đi làm, đi làm giúp tôi hạnh phúc.jpg]
xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-l

Hoắc Nhiên đọc tin nhắn, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Bác sĩ Đào thật là một người tích cực hướng về phía trước, không chỉ yêu thích công việc của mình mà sau khi tan làm cũng rất thích giúp người làm niềm vui.

[ HR: Cảm ơn bác sĩ Đào! ]
[ HR: Cố lên / ️]
Trạng thái pp của bác sĩ Đào biến thành đang bận, Hoắc Nhiên cũng không làm phiền cậu mà là xem lịch sử trò chuyện hồi tối hôm qua.

Bác sĩ Đào nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu nói đều tràn ngập sự quan tâm, điều này khiến Hoắc Nhiên rất hưởng thụ.

Nhìn thấy đoạn bác sĩ Đào nói về xu hướng tính dục của mình ngày hôm qua, Hoắc Nhiên thiệt rất không hài lòng về câu trả lời của mình ngay lúc đó, mặc dù đều là những lời nói thật lòng của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy quá là cổ hũ, một chút cũng không thể hiện được sự tôn trọng và ủng hộ từ tận đáy lòng của hắn đối với bác sĩ Đào.

Cũng không biết hiện tại những người trẻ tuổi làm như thế nào để thể hiện sự ủng hộ nhiệt tình cho thời thượng nữa......!
"Anh đang xem cái gì vậy, sao mà cười si hán thế?"
Một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên ở cửa.

Hoắc Nhiên run run, giương mắt nhìn lên thì thấy đó là em gái Hoắc Tư Hàm nhỏ hơn hắn 3 tuổi.

"Em không biết ấn chuông cửa là gì à? Lúc nào cũng lẻn vào nhà như ăn trộm." Hoắc Nhiên khinh bỉ cô, "Mà si hán là cái gì?"
"Không có gì, chính là nói anh rất đẹp trai đó." Hoắc Tư Hàm nói cho có lệ, "Anh có biết cái gọi là kiểm tra đột xuất không? Thông báo với anh rồi thì sao mà biết được bộ mặt thật của anh nữa?"
Hoắc Nhiên dõng dạc nói: "Anh mà còn cần phải phát hiện khuôn mặt thật sao? Không phải vẻ đẹp trai thể hiện chình ình trên đây rồi à?"
"......!Si hán chính là đồ lưu manh, sắc lang, biến thái đó." Hoắc Tư Hàm mỉm cười, "Sao mà dưới lầu lộn xộn thế, hình như em thấy trên bàn có hai ly rượu, có phải anh giấu cô em gái thân yêu này một cuộc gặp gỡ gì đó không?"
Hoắc Nhiên giật mình, tối hôm qua hắn đột nhiên bị tập kích, tốn hết nửa ngày trời mới đuổi được cái tên "Si hán" mang chai rượu vang đỏ kia tới, thể xác và tinh thần đều rũ rượi, chẳng còn hơi sức đâu để thu dọn cái đống hỗn độn kia nữa.

Không ngờ bữa nay lại bị Hoắc Tư Hàm bắt gặp, nếu như con bé biết những chuyện không hay này, nói không chừng sẽ cười nhạo hắn một trận luôn.

Vẻ mặt Hoắc Nhiên mười phần chính trực, "Anh không thể uống rượu một mình được à? Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân* không được à? Bớt chơi điện thoại lại đi, đọc nhiều sách hơn, lo mà học tập sự ưu tú của anh trai mình nè."

*Trích trong bài thơ "Dưới trăng uống rượu một mình" của Lý Bạch.

Bản dịch:
Trăng ơi, trăng uống đi trăng
Với ta, trăng, bóng là thành bộ ba.

"......!Em sẽ tặng cho anh một chiếc điện thoại màu cam mới nhất, chơi điện thoại rất tốt đó nha, trong đó cái gì cũng có hết." Hoắc Tư Hàm ác ma nói nhỏ, "Sau đó anh sẽ không có tư cách nói những lời này với em nữa đâu."
"Em đừng có hòng mà bào mòn anh." Hoắc Nhiên hiên ngang lẫm liệt, "Mặc dù ba cũng đã nhận sai chuyện này với anh, nhưng mấy năm nay anh đã quen rồi, không hề cảm thấy trong cuộc sống thiếu vắng cái gì hết."
Đây là những lời nói thật của Hoắc Nhiên, không chỉ là vì muốn tranh cãi với Hoắc Tư Hàm.

Khi Hoắc Nhiên còn nhỏ, điều kiện kinh tế của Hoắc gia rất tốt, trên thị trường xuất hiện món đồ gì mới thì Hoắc Nhiên đều rất nhanh chóng có được, đủ loại đồ chơi mới, đồ ăn vặt nhập khẩu, thậm chí cả chiếc máy tính rất là sang chảnh khi đó, Hoắc Chấn Đông rất là hào phóng vung tay lên mua cho hắn.

Tuy nhiên sau sự xuất hiện của chiếc điện thoại đa zi năng với màn hình cảm ứng, Hoắc Chấn Đông cũng giống như rất nhiều phụ huynh khác, lo lắng con cái nhà mình bị mắc chứng nghiện điện thoại.

Thực ra từ khi còn nhỏ thì Hoắc Nhiên đã là một đứa nhỏ rất có tính tự chủ, tuy nghịch ngợm nhưng làm việc gì cũng đúng mực, có khi người lớn cũng không bằng.

Nhưng phụ huynh khi lo lắng thì thường kèm theo việc không nói đạo lý, đặc biệt là Hoắc Chấn Đông luôn bận rộn trong công việc, thường ngày không có thời gian giáo dục hai đứa nhỏ, cho nên không có nhiều sự giao lưu giữa cha mẹ với con cái.

Thỉnh thoảng ông nghe mấy người bạn của mình nói con cái họ cứ luôn lủi vào trong chăn chơi điện thoại, sau khi bị cận thị rồi mới giảm tần suất chơi lại, ông lập tức quyết định đề phòng nó trước khi xảy ra, không chỉ quy định nghiêm ngặt về khoảng thời gian sử dụng các sản phẩm điện tử với Hoắc Nhiên, mà còn thường xuyên thuyết giáo hắn rất nghiêm khắc.

Khi đó tuổi Hoắc Nhiên còn không lớn, nhưng tính tình lại rất quật cường, hắn không hiểu chuyện người khác nghiện thì có liên quan gì tới hắn, cũng không hiểu vì sao ba lại không tin tưởng đứa con trai mình, cứ khư khư tham khảo sai lầm của người khác, rõ ràng hắn không phạm sai lầm gì hết mà phải tiếp thu lời dạy dỗ này.

Vì thế Hoắc Nhiên trịnh trọng nói với Hoắc Chấn Đông, sau này hắn sẽ chỉ dùng điện thoại để gọi điện với gửi tin nhắn thôi, cũng sẽ duy trì liên lạc cần thiết chỉ với một số ít người, điện thoại chỉ là công cụ, hắn sẽ không bị công cụ này không chế.

Hắn hy vọng có thể sử dụng hành động này của mình, khiến Hoắc Chấn Đông ý thức được ông nên tốn một chút tâm tư để hiểu con trai mình hơn.


Mới đầu Hoắc Chấn Đông còn không để trong lòng, kết quả là ròng rã mười năm, Hoắc Nhiên thật sự nói được thì làm được, cho dù là trong thời đại toàn dân cúi đầu này, ngay cả lão trung niên là Hoắc Chấn Đông cũng không thể tránh khỏi dòng chảy của thời đại, nhưng Hoắc Nhiên vẫn cứ sử dụng cái điện thoại đập đá được Hoắc Chấn Đông canh phòng nghiêm ngặt.

Ngày thường khi thường xuyên cần sử dụng internet để học tập và làm việc, Hoắc Nhiên đã sử dụng máy tính để hoàn thành công việc một cách có hiệu suất cao, cũng không bao giờ lãng phí thời gian trên mạng.

Tương ứng, Hoắc Nhiên có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn người bình thường cùng lứa tuổi, sau khi học hành xong thì hắn sẽ chơi thể thao và đi du lịch, rảnh rỗi thì sẽ chạy vòng quanh thế giới, tích lũy thêm không ít kiến thức, học được vài ngôn ngữ, cũng kết bạn với không ít người.

Hoắc Nhiên cũng không hoàn toàn ném đi phương thức giao lưu của người bình thường, hắn vẫn đăng ký pp mà mọi người hay dùng, chỉ là cứ để không trên máy tính, không giống như điện thoại có thể mang theo để tán gẫu bất cứ lúc nào.

Mấy năm nay thỉnh thoảng có mấy cô gái không có việc gì cũng đến tìm hắn, mà bởi vì tốc độ trả lời của hắn rất ngẫu nhiên, thường xuyên nửa ngày mới xuất hiện một chút, nhưng cũng chỉ là thuần túy nói chuyện phiếm khiến các cô gái này mất đi sự nhiệt tình, do đó Hoắc Nhiên cũng né được kiếp đào hoa từ người khác giới.

Sau một khoảng thời gian, trong giới truyền tai nhau một câu nói, nói ngoại hình năng lực và gia thế của Hoắc Nhiên cái gì cũng tốt, gặp gỡ giao tiếp cũng không thành vấn đề, nhưng mà khi không gặp mặt thì quá lạnh nhạt với các cô gái, hơn nữa nói chuyện thì khó hiểu không chút phong tình, cổ hũ muốn chết, quả thực giống như Hoắc Chấn Đông 50 tuổi nói chuyện phiếm vậy.

Hoắc Nhiên:......!
Hoắc Nhiên cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc và phong phú rồi, chỉ là thiếu một chút râu ria vụn vặt mà thôi.

Tuy nhiên bây giờ Hoắc Chấn Đông lại bắt đầu lo lắng hắn sẽ tách rời ra khỏi các bạn cùng lứa tuổi, suốt ngày cử em gái hắn đến thuyết phục hắn bỏ đi những định kiến, đón nhận trào lưu của thời đại.

Đối mặt với ông anh trai dầu muối không ăn, Hoắc Tư Hàm đơn giản kéo đem ghế dựa tới ngồi xuống, giọng điệu thấm thía khuyên nhủ hắn, "Chẳng lẽ sau này anh không định yêu đương sao?"
Hiện tại Hoắc Nhiên rất chi là mẫn cảm với những từ này, lập tức dựng phòng bị lên, "Cái gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến yêu đương?"
"Muốn yêu đương thì phải tán gẫu nhau!" Hoắc Tư Hàm hận rèn sắt không thành thép, "Có ai mà ngày nào cũng ôm máy tính nói chuyện với crush của mình chứ, buổi tối nằm ở trên giường nói chuyện với bạn trai đến lúc ngủ gục, ôi ngọt ngào làm sao."
Hoắc Nhiên lộ vẻ mặt khó hiểu: "Yêu đương thì có thể gặp mặt mà, có tình cảm thì kết hôn, kết hôn rồi thì sẽ sống chung với nhau, lúc không ở chung thì có thể gọi điện thoại, có cái gì khác biệt sao?"
"......!A a a anh phiền quá đi thôi!" Hoắc Tư Hàm vô năng phẫn nộ, nỗ lực sắp xếp từ ngữ, "Từ lúc yêu đương đến lúc kết hôn phải mất một hai năm, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ có lúc không gặp nhau được, vậy nếu như anh muốn nói chuyện với bạn gái thì sao mà người ta có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào được?"
"Có thể gọi điện......"
"Không cho nói gọi điện thoại nữa!!!" Hoắc Tư Hàm tức giận đến mức đập bàn một cái rầm, "Một con chó độc thân như anh đúng là không hiểu gì hết trơn á! Điều hạnh phúc khi yêu nhau chính là chia sẻ một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống! Chẳng hạn như nói bữa trưa hôm nay rất ngon, vừa rồi nhìn thấy những bông hoa ở tầng dưới nở rất đẹp."
"Sẽ không có ai gọi điện thoại để nói những chuyện này hết, rất quái dị! Nhưng đây là những điều mà người yêu thường xuyên nói nhất, cho nên mới cần phải thông qua điện thoại để nói chuyện phiếm bất cứ lúc nào."
Hoắc Tư Hàm tìm được dòng suy nghĩ của mình, nhìn ánh mắt Hoắc Nhiên dần dần có chút đồng tình, "Đương nhiên, em biết anh không hiểu cái lạc thú này đâu, ai biểu anh không có người yêu chứ, ha ha."
Hoắc Nhiên đã quá quen với những lời chế giễu của em gái, bĩu môi không thèm để ý đến cô nữa.

Thế nhưng những lời mà Hoắc Tư Hàm nói đã nhắc nhở hắn, bác sĩ Đào nói nếu có chuyện gì thì có thể nói cho anh ấy biết bất cứ lúc nào, Hoắc Nhiên quả thực cũng có lúc cần sự giúp đỡ, cũng không thể mỗi lần gặp chuyện lại đi tìm cái máy tính được?
Hắn lại không có số điện thoại của bác sĩ Đào, hai người thì ở hai thành phố khác nhau, phương thức liên lạc duy nhất chính là pp.


Hoắc Nhiên tự hỏi vấn đề này, thuận miệng nói: "Cho dù muốn đổi điện thoại đi nữa thì cũng không cần em đưa, anh sẽ tự mình đi mua."
"!!!"Hai mắt Hoắc Tư Hàm sáng rỡ lên, "Không thể nào, chẳng lẽ anh thực sự có đối tượng rồi sao? Nhiêu tuổi rồi? Có hình không? Gặp nhau ở đâu thế?"
Cô suy nghĩ một chút, lại cười nhạo nói: "Không đúng, ấn theo phong cách hiện tại của anh, trước tiên hẳn là nên hỏi: Nam hay nữ thế?"
"!!!" Hoắc Nhiên bị chọc trúng điểm đau lập tức xù lông lên, "Hoắc Tư Hàm! Có phải em ngứa đòn rồi đúng không!"
Hoắc Tư Hàm cười tủm tỉm rồi bắt đầu tưởng tượng, "Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của em, biểu hiện này của anh chính là chột dạ nha, ối chà, chẳng trách lúc em mới bước vào thì anh cười si hán như thế.

Như vậy xin hỏi, chàng trai may mắn nào mà có thể khiến tiên sinh Hoắc Nhiên tối cổ cam tâm tình nguyện bước chân vào xã hội loài người hiện đại thế?"
"Nói cái gì mà tầm phào thế! Người ta là bác sĩ nghiêm túc!" Hoắc Nhiên theo phản xạ nói.

"Ồ, hóa ra là anh thích tình yêu đồng phục nha......" Đôi mắt Hoắc Tư Hàm càng sáng hơn, "Xem ra chúng ta đúng là anh em ruột thịt rồi, em thích phi công, đồng phục của cơ trưởng thật đẹp trai nha."
"Từ khi nào mà em học mấy cái thứ vớ vấn thế!" Hoắc Nhiên bị nói đến mặt đỏ tai hồng, "Anh đây là làm chính sự! Người ta là giám đốc bệnh viện đó! Là giám đốc!"
"......!Là cụ ông à, chán vậy." Hoắc Tư Hàm thoáng chốc nản lòng, "Em còn tưởng rằng anh thông suốt rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của em gái, Hoắc Nhiên không hiểu sao lại khó chịu.

Bác sĩ Đào thoạt nhìn quen thuộc thế giới internet đến thế, trông không giống một người lớn tuổi chút nào.

Hắn nhớ trong phần mềm pp có một cột thông tin, thừa dịp Hoắc Tư Hàm không chú ý, Hoắc Nhiên lặng lẽ mở trang thông tin cá nhân của bác sĩ Đào.

[ Tuổi: 26 tuổi ]
Hoắc Nhiên có chút ngạc nhiên, không ngờ hóa ra bác sĩ Đào là trẻ tuổi như vậy, chỉ lớn hơn hắn hai tuổi mà đã trở thành trưởng khoa rồi, thật là tuổi trẻ tài cao.

Hoắc Nhiên nhất thời rất là kính nể, rất muốn phản bác lời em gái nói, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.

Không thể để cho cái con em gái ngu ngốc mê sảng này làm mất uy tín của bác sĩ Đào nữa.

Hoắc Tư Hàm thình lình tấn công bất ngờ: "Anh tìm bác sĩ làm gì? Bị bệnh sao?"
"Đương nhiên là anh......" Hoắc Nhiên cảnh giác, "Làm gì đó, muốn hù anh đây chết rồi thừa kế thẻ ngân hàng à?"
Vẻ mặt Hoắc Tư Hàm không thể tin tưởng nổi: "Cái câu này anh học từ đâu thế? Còn có thể sử dụng linh hoạt như vậy! Anh vẫn là anh sao? Vẫn là anh trai tối cổ của em sao."
Hoắc Nhiên:......!
Siết chặt nấm đấm..

Bình Luận (0)
Comment