Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi gửi tin nhắn, không hiểu sao Hoắc Nhiên có chút khẩn trương.

Mười phút trước, Hoắc Nhiên tỉnh lại sau một giấc mộng đẹp, hắn lập tức rời giường, mặc quần áo vào rồi rửa mặt đơn giản, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng làm việc mở máy tính, quả thực giống như một thiếu niên nghiện internet vậy.

Đối với hành vi bất thường này, hắn tự mình an ủi: Đây là tôn trọng bác sĩ, tôn trọng bác sĩ chính là tôn trọng sinh mệnh, ai mà không tôn trọng sinh mệnh chứ?
Truy cập vào pp, bác sĩ Đào quả nhiên đã gửi tin nhắn tới, Hoắc Nhiên đang muốn trả lời thì nhìn thấy trong danh sách có tin nhắn chưa đọc của Hoắc Chấn Đông.

[ Thỏa mãn với niềm vui: Khoản đầu tư của công ty game ở Tấn Bắc đã có sự thay đổi, sau khi đánh giá lại thì chỉ quyết định đầu tư 30% cổ phần, việc phát triển phái sinh cũng tạm thời gác lại cho nên không cần cử người qua đó thường trú nữa.

]
[ Thỏa mãn với niềm vui: Nếu như con muốn đến Tấn Bắc thì tuần sau ở đó có một buổi triển lãm trò chơi, con đến đó xem coi thử có dự án nào đáng coi trọng không để chúng ta có thể kiểm soát không.

]
[ Thỏa mãn với niềm vui: / bắt tay / ôm quyền ]
Hoắc Chấn Đông vì muốn thúc đẩy hắn đổi điện thoại nên từng tuổi này còn đăng ký pp, chuyên dùng để gửi tin nhắn cho hắn, trừ khi có chuyện khẩn cấp, nếu không thì ông ấy sẽ không gọi điện hay gửi tin nhắn điện thoại cho hắn.

Từ điểm này có thể nhận ra, hắn nhất định là con ruột của Hoắc Chấn Đông.

Bởi vì gần đây quá khổ ải vì bị những người đồng tính quấy rối, Hoắc Nhiên đã vô cùng hối hận vì đã không tham gia dự án ở thành phố Tấn Bắc kia, hết lần này đến lần khác phàn nàn với Hoắc Chấn Đông rằng hắn không hề quan tâm đến dự án, chỉ là muốn quang minh chính đại rời khỏi đây mà thôi, có thể đi công tác ở đâu cũng được.

Nhìn thấy Hoắc Chấn Đông nói như vậy, đôi mắt Hoắc Nhiên lập tức phát sáng.

Bác sĩ Đào ở thành phố Tấn Bắc, Hoắc Nhiên cũng biết địa chỉ làm việc của cậu, là bệnh viện tâm thần thứ bảy thành phố Tấn Bắc.

Ngày hôm qua dưới dự chỉ đạo của bác sĩ Đào, hắn đã thành công khiến Hạ Tinh Tịch bỏ của chạy lấy người sau nửa tháng quấn lấy hắn, sau này không cần lo lắng sẽ có người gõ cửa lúc nửa đêm nữa, về tình về lý, hắn muốn đến bệnh viện để gặp tận mặt cảm ơn bác sĩ Đào, hắn không tính là người bệnh chính thức, cũng không phải trả phí, vậy nên làm gì để tỏ lòng biết ơn của mình đây?
Trong lúc suy nghĩ miên man, hắn thậm chí còn đang suy xét là nên viết cái gì vào cờ gấm* để tặng cho bác sĩ Đào.


*Nguyên văn (锦旗): cờ được làm từ sợi hóa học, thổ cẩm hoặc bông để bày tỏ lòng biết ơn hoặc tặng quà lưu niệm.
xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-l
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào khung nhập thoại, bất giác đã nín thở.

Nếu bác sĩ Đào không bài xích chuyện gặp gỡ với cư dân mạng, hắn rất muốn mời bác sĩ Đào ăn bữa cơm.

Mãi đến năm phút sau, tin nhắn mà bác sĩ Đào nhập nửa ngày mới khoan thai tới muộn.

[ Đào: Ở Tấn Bắc giờ có tiết trời rất tốt đó, đến đây sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Làm công chuyện xong cũng có thể đi dạo khắp nơi, cũng có rất nhiều đồ ăn nhẹ.

]
[ Đào: Nhưng mà tôi không quá quen thuộc nơi đây, nên không thể dẫn anh đi chơi ăn nhậu tưng bừng được, tôi nhớ trên diễn đàn Thiên Không có bài đăng giới thiệu trong mục du lịch, anh có thể xem thử.

]
Hai đoạn tin nhắn không dài, Hoắc Nhiên đọc đi đọc lại mấy lần, trong lòng phảng phất như cảm thấy có chút mất mát.

Hoắc Nhiên tin rằng bác sĩ Đào sẽ biết hắn nói gì tiếp theo, cho nên anh ấy đã đánh trước một bước rồi, cự tuyệt một cách uyển chuyển lời mời muốn gặp mặt mà hắn còn chưa nói ra.

Hoắc Nhiên vây hãm trong buồn bực lại suy nghĩ, hắn mới quen biết bác sĩ Đào mấy ngày, mà bác sĩ Đào hình như là người rất chú trọng quyền riêng tư, cho nên khẳng định sẽ không tùy tiện gặp mặt người xa lạ.

Vì thế Hoắc Nhiên quyết định mất bò mới lo làm chuồng một chút.

[ HR: Được, cảm ơn bác sĩ Đào.

]
[ HR: Tiếc là hành trình công tác này quá bận, nếu không thì tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn bác sĩ Đào! ]

Lần này bác sĩ Đào trả lời rất nhanh.

[ Đào: Không cần khách khí ~]
[ Đào: Chú gấu nhồi bông khiêu vũ.gif]
xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-l
Nhìn chú gấu nhồi bông nhảy tưng tưng cả người chính giữa màn hình, Hoắc Nhiên vô cùng thành thạo bấm chuột phải để tăng thêm vào biểu tượng cảm xúc, đồng thời trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Cũng may là bác sĩ Đào không cho rằng hắn quá đường đột.

Bây giờ là thời gian làm việc của bác sĩ Đào, Hoắc Nhiên không tiếp tục làm phiền anh ấy nữa, hắn nhìn chằm chằm vào avatar mặc định của bác sĩ Đào, không tự chủ được mà tò mò về cuộc sống của anh ấy.

Bác sĩ Đào làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, nhiệt tình yêu thích công việc, là người cẩn thận nhưng lại thích giúp đỡ mọi người, có thật nhiều emo đáng yêu, nhưng lại dùng avatar mặc định để làm hình đại diện, anh ấy thích lên mạng xem đủ loại bài đăng, nhưng lại không quen thuộc cuộc sống thành phố nơi mình định cư, một người trẻ tuổi thoạt nhìn có chút mâu thuẫn như vậy, cuộc sống sẽ làm dạng gì chứ?
Hoắc Nhiên vốn định trực tiếp click mở trang cá nhân của bác sĩ Đào, nhưng năm sáu năm trước khi hắn nghi ngờ cô gái Hoắc Tư Hàm của mình yêu sớm nên đã lén vào trang cá nhân của con bé để cố gắng tìm ra manh mối, thì Hoắc Tư Hàm quay đầu lại hỏi hắn sao lại thị gian* em vậy, khiến Hoắc Nhiên có tật giật mình sợ hết hồn.

*Nguyên văn (视奸): Theo mình nghĩ đó là săm soi đời tư người khác.

Hắn không muốn bác sĩ Đào có ấn tượng xấu gì về mình, cho nên Hoắc Nhiên mở ra trang chủ của mình, cuộn xuống đọc tất cả các động thái của bạn bè.

Nhưng mà hắn đọc đến hoa mắt chóng mặt, cuộn xuống đến tận ba tháng trước cũng không nhìn thấy bất cứ status nào của bác sĩ Đào.

Hoắc Nhiên có chút thất vọng, ánh mắt liếc nhìn status mà Hoắc Tư Hàm mới đăng lên vài phút trước.

[ Status ] Ba ba chế nè: Tối hôm qua đảo nhỏ chợt đổ mưa to, những loại rau dưa tôi mới trồng vừa đâm chồi nảy lộc thế mà đã bị ép gan đến đất trời u ám a a a a, không ngờ lại bỏ lỡ cảnh tượng đại lão bóc lột tàn nhẫn một cách cuồng dã rồi, kết cục là trà tinh (minh tinh trà xanh) đã xóa bài đăng oanh tạc tài khoản, huhu, cầu xin các bạn đồng môn hãy gửi cho tớ ít ảnh chụp màn hình xuất sắc với, yêu yêu.

Sau khi trải qua một buổi tối ngày hôm qua, Hoắc Nhiên đã rất mẫn cảm đối với từ "Trà", mặc dù không hiểu hai câu sau trong bài đăng của em gái mình, nhưng hắn vẫn bình luận hai câu.


[ bình luận ] HR: Cần phải xây dựng nhà kính đúng lúc đi, đồ ngốc.

[ bình luận ] HR: Trà tinh là chỉ trà xanh sao?
Hoắc Tư Hàm trả lời với tốc độ ánh sáng.

[ Ba ba của chế:? Người thiệt sao chời? ]
[ Ba ba của chế: Cuối cùng anh cũng hiểu ý nghĩa của trà xanh rồi sao? ]
[ Ba ba của chế: Tui không phải là đang nằm mơ đúng không.jpg]
Hoắc Nhiên cân nhắc một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm khao khát chiến thắng kỳ lạ.

[ HR: Hóa ra anh trai trong mắt em ngốc đến như vậy sao? ]
[ HR: Anh cũng không muốn đâu, trước đó không có nhiều cơ hội để tìm hiểu những thứ này, về sau anh sẽ chăm chỉ học tập.

]
[ HR: Tư Hàm, không cần ghét bỏ anh trai, trong lòng anh trai sẽ khó chịu.

]
[ Ba ba của chế:............]
[ Ba ba của chế: Được rồi, dừng lại, em sai rồi, em mới vừa ăn sáng xong, tha cho em đi.

]
[HR: / đáng yêu ]
Sau khi nhìn thấy nghệ thuật thưởng trà của Hoắc Nhiên, Hoắc Tư Hàm lập tức gửi tới một ảnh chụp màn hình.

[ Ba ba của chế: Đây là một minh tinh, chắc chắn là anh không quen biết anh ta đâu, nhưng mà anh ta chẳng làm được gì ngoại trừ việc phô ra nghệ thuật thưởng trà hết, đi lên một đường toàn đỏ với đen, cho nên mọi người mới trào phúng mà gọi anh ta là minh tinh trà xanh.

]
Hoắc Nhiên click mở ra nhìn, là ảnh chụp weibo của Hạ Tinh Tịch, hắn lập tức sửng sốt.

Nhìn lại câu nói "Chắc chắn là anh không quen biết" của em gái, Hoắc Nhiên yên lặng chột dạ.

Đâu chỉ là quen biết, trà lý trà khí* trên Weibo này, hình như là đang nói hắn......!

*Dùng để miêu tả nam sinh tướng mạo khả ái, thuần khiết, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo khí chất bất phàm, trong mắt có chứa sự yếu ớt đáng thương.

Hoắc Nhiên cũng không xem tin tức giải trí, cũng không xem phim điện ảnh hay là phim truyền hình, hầu như hoàn toàn không biết những nghệ sĩ minh tinh hạng nhất siêu cấp trong nước.

Tuy rằng dưới trướng Hoắc thị có một công ty giải trí vô cùng nổi danh, nhưng mà Hoắc Nhiên không định tiếp quản công việc này, cho nên hắn yên tâm thoải mái bỏ công khám phá lĩnh vực xa lạ với lượng thông tin khổng lồ này.

Vì vậy vào một buổi tiệc rượu vào tháng trước, Hạ Tinh Tịch khoác lên mình một bộ lễ phục như một chú công kiêu ngạo, khi cậu ta cầm ly rượu va vào người hắn, Hoắc Nhiên với một vết rượu đỏ bừng trên ngực hoàn toàn không biết đây là một minh tinh, hắn còn tưởng là một người phục vụ tay chân vụng về, cho nên rất nhẹ nhàng nói rằng không sao cả.

Hắn cúi đầu lau vết rượu đỏ trên ngực, căn bản không nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Hạ Tinh Tịch, kết quả từ đó hắn bị kéo vào một cơn ác mộng kéo dài hơn nửa tháng.

Hạ Tinh Tịch thực ra có quen biết hắn, trong cái giới nho nhỏ có một góc nào đó cố gắng sử dụng thân thể để đổi lấy tài nguyên, một danh sách ảnh chụp của các giám đốc điều hành hàng đầu của một số công ty giải trí lớn và các công ty mẹ khác nhau đã được lan truyền rộng rãi, mà Hoắc Nhiên là người thừa kế của Hoắc thị có ngoại hình đẹp lại trẻ tuổi, thậm chí còn chưa nhắc đến chuyện tình yêu, được liệt ở đầu danh sách —— nếu có thể trở thành người bên cạnh Hoắc Nhiên thì có thể được coi là một "Công việc kinh doanh" phi lợi nhuận.

Hoắc Nhiên không hiểu những thứ lầm bà xằng khó hiểu này, nhưng sau lời đề nghị của bác sĩ Đào, hắn cũng không cho rằng Hạ Tinh Tịch là thật lòng thích mình, đương nhiên là sẽ không có chút khoan dung nào với hắn.

Vốn dĩ Hoắc Nhiên đã đem chuyện của Hạ Tinh Tịch vứt ra sau đầu, nhưng bây giờ lại thấy cậu ta đổi trắng thay đen bản chất trà xanh của mình, nên Hoắc Nhiên khó tránh khỏi có chút tức giận, lập tức kéo pp của cậu ta vào danh sách đen.

Nhưng trước mặt cô em gái nhạy bén khôn khéo này, nói nhiều sẽ hóa vụng, nên Hoắc Nhiên tính toán gạt cho qua chuyện.

[ HR: Không quen biết, nhưng mà cậu ta nói chuyện thật đậm mùi trà nha.

]
[ HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Ba ba của chế: Anh học cái gói biểu tượng cảm xúc đó từ ai thế? ]
[ Ba ba của chế: Em gửi cho anh một đống một khiêng, vậy mà anh chẳng dùng cái nào hết!!! ]
[ HR: À, là do biểu tượng cảm xúc của em xấu quá, không đáng yêu chút nào.

]
[ HR: Của anh rất là đáng yêu.

]
[ HR: Chú gấu nhồi bông khiêu vũ.gif].

Bình Luận (0)
Comment