Xin Cho Phép Anh Được Thích Em

Chương 23

Mâu thuẫn.

Một trạng thái đặc biệt phản ánh sự tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau giữa các sự vật.

Cũng là nguồn gốc và động lực của sự phát triển.

Giống như ngay từ đầu tình cảm của Sưởng Húc dành cho Tịch Đan chính là mâu thuẫn.

Rõ ràng muốn tới gần, rồi lại không ngừng xa cách.

Cho nên cô đã chọn Giang Sách dưới một ý nghĩ, ý nghĩ kia là: Giang Sách là cậu ấy.

Đấu tranh trong nhiều năm, cuối cùng cũng được hoá giải

Thì ra là Tịch Đan.

Hóa ra, tên của cậu ấy, được gọi là Tịch Đan

- .

Vừa mới kết thúc hội nghị dài đến ba giờ, Tịch Đan đè huyệt thái dương đau đớn, đẩy cửa phòng ra, xông vào mũi là mùi cà phê nhàn nhạt, tất cả động tác đột nhiên dừng lại, kể cả ngón trỏ đặt ở huyệt thái dương, thật lâu cũng không buông xuống, giống như là ngoài ý muốn, lại giống như kinh hỉ.

Có chút khó tin, chậm rãi nâng ánh mắt lên, quả nhiên quầy bar có người động qua.

Sự ngạc nhiên trong mắt anh lan đến tận đáy lòng.

Ngay cả đèn cũng không dám bật, sợ đánh thức cô.

Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, giẫm lên tấm thảm mềm mại, anh tận lực chậm, chậm lại bước chân của mình, cẩn thận đẩy cửa phòng khép hờ ra.

Đèn đêm tối tăm hạ xuống, chiếu lên gương mặt sạch sẽ thuần khiết của cô, làm cho anh đột nhiên nhớ tới cuộc chia tay ở Lâm An nhiều năm trước, gặp lại nhau chính là ở Tân Hà, anh cũng cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, nhìn thấy cũng là dung mạo đang ngủ của cô, thuần khiết mềm mại như tim sen.

Nửa quỳ gối bên giường, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng dịu dàng của cô. Giống như trước đây, cô vẫn cố chấp như vậy, ngay cả giấc ngủ cũng không cho phép ánh sáng biến mất trước mắt.

Lúc nụ hôn hạ xuống, anh nếm được hương vị thanh ngọt, giống như hoa nhài, lại giống như thanh mai.

Trong giấc ngủ, Sưởng Húc ý thức được xúc giác trên môi, theo bản năng giơ tay lên đẩy chướng ngại vật ra. Tay vừa nâng lên lại bị Tịch Đan cầm lấy, sau đó đè lên giường, anh lấn thân mà đến, mút cánh môi cô, cạy răng ra. Lúc này, Sưởng Húc mơ mơ màng màng mở mắt.

"Tịch Đan?"

Sự hoang mang của cô bị nụ hôn của anh chặn lại, lời nói mơ hồ đột nhiên trở nên ái muội.

Hơi thở đắm chìm lan tràn trong phòng ngủ, bỗng nhiên một trận chuông thanh thúy vang lên, cô rốt cục thanh tỉnh, đưa tay đẩy anh. Nhưng anh hoàn toàn làm như không thấy, hôn xương quai xanh của cô giống như bị ma nhập.

"Điện th..." Sưởng Húc giãy dụa tìm thanh âm của mình.

Nụ hôn của anh vẫn chưa dừng lại.

Sưởng Húc lại đẩy anh, lúc này dị thường tỉnh táo: "Tịch Đan, điện thoại. "

Cuối cùng anh cũng dừng lại, đôi môi dán vào vị trí xương quai xanh của cô, nói ra có chút ủy khuất: "Anh nghe thấy. "

Cô dở khóc dở cười, lại đẩy anh một cái: "Vậy anh còn thờ ơ. "

Điện thoại còn đang vang lên, Tịch Đan không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy đi phòng khách nhận.

Đầu hạ Thanh An có chút giống đầu thu ở Nam Thành, mang theo một chút thanh tĩnh khiến người ta hâm mộ. Thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi thơm của gió thu ở trăng hồ, nhàn nhạt, mang theo chút ôn nhu.

Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Tịch Đan mặc chiếc áo sơ mi trắng cô thích nhất, nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đầy nhu tình.

Cô giang hai tay ôm lấy anh, giấu vào mắt tất cả đều là yêu chiều.

Trong tay Tịch Đan còn cầm điện thoại vừa cúp máy, rũ mắt nhìn người trong ngực, nhíu mày hoang mang.

Ngay sau đó,  âm thanh mềm mại của cô mở ra: "Em tìm thấy rồi "

"Hửm?" Tịch Đan có chút khó hiểu, anh cúi đầu, đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, tay khép lại, ôm chặt cô vào trong ngực, "Tìm được cái gì? "

"Anh."

Tịch Đan mỉm cười, giống như là thuyền bị mắc cạn nhiều năm lại nổi lên tuyết rơi.

"Tịch Đan, em nói, em đã tìm được anh."

"Tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được anh"

Hai câu nói, làm cho Tịch Đan có chút dự cảm.

Cho đến khi cô nói...

"Em là Sưởng Húc a."

Tịch Đan xác định, cô nhìn thấy bức ảnh cũ trong túi áo vest.

"Còn anh thì sao?" Khi nước mắt rơi xuống, cô hỏi anh, "Anh tên gì?" "

Cuối cùng cô cũng hỏi được câu hỏi đã kìm nén suốt hai mươi năm

Và anh cũng trả lời...

"Sưởng Húc, xin chào, anh là Tịch Đan."

Sau đó cô oán giận anh: "Tại sao không nói với em sớm hơn?"

"Anh sợ." Anh hôn lên đầu cô, "Anh luôn sợ em biết sự thật, lại sợ em không phát hiện ra chân tướng. "

Anh nói: "A Húc, anh rất mâu thuẫn." "

"Trước khi em được nhận nuôi lần thứ ba, cha mẹ anh đã đến cô nhi viện Triều Dương của Vân Hạc, nhưng Sưởng Húc, bọn họ không có trở về."

"Trên đường về nước, họ bị tai nạn, chết trong một vụ tai nạn hàng không."

"Sau khi biết tin không may này, anh rất tự trách mình, thậm chí không dám về nước. Cho đến khi anh tra được cháu gái của Lan gia là em, anh mới có dũng khí một lần nữa bước lên mảnh đất này. "

"Cho nên Sưởng Húc, anh rất mâu thuẫn, mâu thuẫn nếu như anh nói cho em biết, em còn có thể tham dự hôn lễ của chúng ta hay không."

"Sẽ." Sưởng Húc kiên định vô cùng, "Chúng ta đã trải qua hoạn nạn mà người thường chưa từng trải qua, dựa vào cái gì chúng ta không thể hạnh phúc đây? "

Cô luôn như vậy, luôn không chịu thua, không chịu nhận mệnh, không chịu cúi đầu trước cái gọi là ân oán thị phi.

Chung quy là sự cố chấp của cô đánh tan phòng bị của anh.

Hồ nước dưới ánh mặt trời lặn nổi lên ánh sáng màu cam máu, làm dịu từng ngọn cỏ, cành cây tòa thành này.

Tịch Đan ôm Sưởng Húc ngồi trên bè trúc, ánh mắt tất cả đều là sự dịu dàng nhàn tĩnh mà tòa thành này ban cho bọn họ.

Sưởng Húc từng nhiều lần nhìn chăm chú vẻ mặt của anh, sau đó thật sự nhịn không được, cô tiến đến bên tai anh nói một câu: "Nếu hoàng hôn nhất định sẽ đến như đã hẹn, em đến thế gian này nhất định sẽ yêu anh, cũng coi như không vô ích. "

Tịch Đan nhếch môi, ánh mắt nghiêng sang nhìn cô.

Là chân thành, là tình cảm sâu sắc, là thâm tình sâu sắc.

Sau khi từ Thanh An trở về, Sưởng Húc bắt đầu một cuộc sống làm việc bận rộn, chưa đến nửa tháng đã kiểm tra gần một nửa quán cà phê ở Nam Thành, cuối cùng xác định địa chỉ cửa hàng mới.

Đêm đó, cô lái xe vào hầm, phát hiện hai chỗ đậu xe đều có xe, A187 dừng lại là chiếc SUV mà Tịch Đan thường lái, A188 cũng là một chiếc xe rất quen mắt, cũng không phải bởi vì Tịch Đan lái qua, mà là từ sau khi cô chuyển đến Giang Lĩnh Ngự Ngạn, thường thấy chiếc xe này dừng ở chỗ đậu xe A188, ngay từ đầu cô không thèm để ý, hiện tại nhìn tựa hồ có chút kỳ quái, dù sao nửa tháng nay cũng đang đi công tác.

Mang theo hoang mang như vậy, cô gọi điện thoại cho Tịch Đan, là Nhậm Hàm nhận.

"Phu nhân, Tịch tổng đang họp."

"Tôi thấy xe anh ấy ở tầng hầm tưởng trở về Nam Thành rồi."

Nhậm Hàm giải thích: "Tịch tổng đã về Nam Thành, hai tiếng trước tôi mới cùng tài xế lái xe đến Giang Lĩnh đón anh ấy. "

Nghe Nhâm Hàm nói như vậy, Trong lòng Sưởng Húc có chút tò mò, sau đó báo một biển số xe hỏi Nhậm Hàm: "Đây là xe của Tịch Đan sao? "

"Không phải." Nhậm Hàm nói, "Ở Nam Thành Tịch tổng chỉ lái chiếc SUV kia. "

"Được, tôi hiểu rồi, cám ơn."

Sau khi cúp điện thoại, Sưởng Húc nhanh chóng gọi điện thoại cho quản lý.

Không bao lâu sau, nhân viên quản lý chạy tới hầm, sau khi Sưởng Húc giải thích tình huống với bọn họ, rồi tra được điện thoại của chủ xe, thần sắc thấp thỏm nhìn Sưởng Húc.

Sưởng Húc hiểu được ý tứ của bọn họ, xem ra không phải là chủ nhân dễ đối phó, mỉm cười: "Để tôi liên hệ với chủ xe giải quyết. "

"Cám ơn cám ơn."

Mặc dù cô giúp tình huống khó khăn của quản lỹ, nhưng không có nghĩa là cô sẽ buông tha: "Hy vọng sẽ không có điều như vậy xảy ra một lần nữa, nếu không tôi sẽ không tìm mấy người nữa đâu"

Quản lý rời đi không bao lâu, chủ xe cũng đi tới hầm, xa xa nhìn thấy cô, lập tức nhếch lên vòng môi ôn nhu.

"Xin chào." Chủ xe chủ động chào hỏi cô.

Sưởng Húc thản nhiên đáp lại: "Xin chào. "

"Thật xin lỗi, đậu nhầm chỗ đậu xe."

Chủ xe vừa đi vừa mở khóa.

Sau khi lái xe đến chỗ đậu xe của mình, vội vàng chạy trở lại để xin lỗi lần nữa " Mang lại cho cô những rắc rối không cần thiết, tôi xin lỗi."

"Hy vọng lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Từ tầng hầm đến thang máy, Sưởng Húc nhận được điện thoại của Tịch Đan.

"Nhậm Hàm nói anh em gọi điện thoại tới?"

"Ở tầng hầm xảy ra chút vấn đề, bất quá giải quyết xong rồi."

"Được, anh còn có hai cuộc họp, mở xong liền trở về."

Không gian thang máy lớn như vậy, mặc dù đầu dây bên kia âm thanh nói chuyện nhẹ nhất, vẫn sẽ bị nghe thấy.

Chủ xe thấy Sưởng Húc cúp điện thoại, liền hỏi: "Là Tịch Đan sao? "

Tịch Đan.

Nói thật, đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy ai gọi tên anh.

"Anh ấy trở về Nam thành?" Chủ xe tiếp tục hỏi, "Cô là..."

"Tôi là vợ anh ấy." Sưởng Húc ngắt lời liên hoàn hỏi tò mò của cô ta.

Chủ xe chợt sửng sốt: "Anh ấy đã kết hôn à? "

Trước đây, Sưởng Húc không biết, sau khi đi Vancouver một chuyến, cũng hiểu vì sao rất nhiều người kinh ngạc nghe thấy chuyện anh kết hôn.

Sau đó, Tịch Đan giải thích với cô: "Nếu cổ phần của anh thay đổi trước và sau khi kết hôn, cần phải được công bố." "

Tuy nhiên, họ đã không.

Bởi vì cô không sở hữu cổ phần của Tịch thị.

Chỉ là, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ cưới một tiểu thư khuê các chân chính.

Tuy nhiên, cô thì không.

Mấy ngày đó, mặc dù Tịch Đan trở về Nam Thành cũng rất bận rộn. Rõ ràng ở cùng một mái hiên, nhưng rất ít khi có thể nhìn thấy anh. Mà địa chỉ cửa hàng mới cũng chọn, gần đây đang bận rộn trang trí, Sưởng Húc chạy nhiều, tần suất dùng xe cũng cao. Nhiều lần gặp chủ xe đã chiếm chỗ đậu xe của cô nhiều lần trong hầm, mỗi lần chủ xe lịch sự chào cô, cô luôn lịch sự trả lời.

Trên thực tế, cô không có nhiều thiện cảm với chủ xe này.

Trực giác trời sinh của người phụ nữ nói với cô, chủ xe này có hảo cảm với chồng mình, cho nên mới dùng phương thức chiếm chỗ đậu xe để làm quen.

Tịch Đan vừa mới bận rộn xong, mấy ngày không thấy Sưởng Húc, lúc đầu cho rằng cô còn đang bận việc trang trí cửa hàng mới, nhưng anh chạy Bắc Thành một chuyến, phát hiện người theo dõi trang trí cửa hàng mới là Tô Tử Mộ, vì thế anh hoang mang.

Tô Tử Mộ nói: "Mấy ngày trước cô ấy tới nhiều rồi, mấy ngày nay tôi sẽ làm việc không cần cô ấy chạy tới "

Tịch Đan gật đầu: "Được, tôi biết rồi. "

Từ Bắc Thành điên cuồng chạy đến Nam thành cũng hao phí không ít thời gian, đem xe dừng ở cửa Zaisi, xuyên qua cảnh xanh ngăn trở quầy bar, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Sưởng Húc đứng trước quầy bar sửa sang lại hạt cà phê.

Đinh Triệu tinh mắt, đã sớm nhìn thấy xe của Tịch Đan, phát hiện anh vẫn không tiến vào liền chạy đến quầy bar cùng Sưởng Húc bát quái: "Chị và Tịch tổng làm sao vậy? "

Đối với lời nói mở đầu như vậy, Sưởng Húc đã không còn xa lạ, cười hỏi ngược lại: "Sao lại hỏi như vậy?"

Đinh Triệu cười nói: "Em thấy xe của anh ấy đậu ngoài cửa đã lâu, nhưng vẫn không vào, xem ra là đang lén nhìn chị. "

Sưởng Húc nhìn vào góc 45 độ, nhìn thấy chiếc xe màu đen: "Ừm, đã thấy." "

"Vậy hai người... Có cãi nhau không? "

Sưởng Húc lắc đầu: "Không có. "

Đinh Triệu lè lưỡi với cô, hoàn toàn không tin: "Mỗi lần chị đều nói như vậy. "

Sưởng Húc bất đắc dĩ thở dài: "Là bởi vì lần nào em đều bắt gió bắt bóng. "

Sự thật chứng minh, lần này Đinh Triệu không có bắt gió bắt bóng.

Sưởng Húc bận rộn là thật, nhưng đi sớm về muộn lại có nguyên nhân khác.

Đêm đó sau khi tan tầm, Sưởng Húc trực tiếp chui lên chiếc SUV vẫn đang dừng ở cửa, anh còn đang xử lý công việc nghe thấy tiếng cửa xe đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt thanh tĩnh của cô.

"Tịch tiên sinh, có ai nói cho anh biết, đi theo vợ mình cũng là phạm tội không?"

Anh lắc đầu bật cười, đáy mắt tất cả đều là sủng nịch: "Thật đúng là anh không biết. "

"Đi thôi."

Anh vừa khởi động động xe vừa hỏi cô: "Mấy ngày nay em trốn tránh anh?" "

Sưởng Húc đột nhiên chồm đến trước mắt anh, bĩu môi nói: "Bởi vì em lại ghen. "

"Gh —— ghen?" Tịch Đan cố gắng tiêu hóa ý nghĩa cuối cùng của hai chữ cô nói, "Là ghen sao? "

Sưởng Húc chớp chớp mắt, cố gắng làm cho mình có vẻ hợp lý một chút: "Mặc dù em biết không liên quan gì tới anh, nhưng em không muốn nhìn thấy mặt anh "

Cô  luôn luôn như vậy, bướng bỉnh làm cho mọi người cảm thấy quá đáng yêu.

Đối mặt với sự thẳng thắn của Sưởng Húc, Tịch Đan giơ tay xoa xoa đầu cô, an ủi cô: "Vậy thì không nhìn. "

Sưởng Húc nở nụ cười, cô thậm chí còn sắp quên còn phải giận anh.

Trên đường về nhà, cô kể cho anh về chủ xe kia, nói một cách dứt khoát: "Nhất định là có ý với anh. "

Tịch Đan cũng không phủ nhận, thậm chí còn phát hiện chuyện này sớm hơn cô.

"Thì ra anh đã sớm biết rồi?"

"Cô ta luôn đỗ xe ở chỗ đậu xe của chúng ta, anh dặn Nhậm Hàm đi tìm quản lý xử lý, cô ta vẫn đậu ở đấy"

"Sau đó thì sao?"

"Anh đã gọi cho cảnh sát."

Điều này khiến Sưởng Húc bối rối: "Nếu anh gọi cảnh sát, cô ta không nên đậu chỗ đậu xe của chúng ta nữa."

So với cách tiếp cận kỳ lạ của chủ xe, anh thích cô ghen hơn.

Điều này khiến cô rất không nói nên lời: "Em tưởng em ghen vô lý."

"Ừm vô lý." Về điểm này, anh cũng không phủ nhận.

"Vậy anh còn không biết mệt sao?"

Anh bật cười: "Em có để ý rằng khi ghen em cũng rất cứng đầu".

Sưởng Húc cầm ly cà phê đưa cho anh, giả bộ lãnh đạm: "Em không nghĩ như vậy."

"Em thật sự tức giận sao?" Tịch Đan cười đi lấy ly cà phê cô vừa rút ra, cô hất tay anh ra, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay bị tát đỏ ửng, anh nhướng mày,  nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, vừa quay phim vừa nói: "Bằng chứng bạo lực gia đình đây rồi".

Trong khoảng thời gian trước khi cưới, anh dường như lúc nào cũng như thế này, không có việc gì liền chọc cô sinh khí, chọc cô nổi giận, khiến cô nghiến răng gọi tên đầy đủ của anh

"Tịch Đan!"

Và anh luôn đáp lại cô bằng một nụ cười, sau đó không nói gì với vẻ mặt vô tội.

Em đã phát hiện ra sao?

Anh dường như đang bắt đầu sống xung quanh em.

Anh dường như chỉ nhìn thấy niềm vui và nỗi buồn của em.

Anh dường như không còn khiêm tốn thỏa hiệp nữa.

Tất cả những điều này

Có vẻ như từ môi em phát ra hai chữ hôn nhân.

Có vẻ như là sự ghen tị của em.

Là câu nói em yêu anh của em

Sưởng Húc.

Anh thực sự yêu em, yêu em.

Rốt cuộc

Khoảng thời gian hai mươi năm yêu thầm.

Cuối cùng

Ở nơi này đây

Cho phép anh

Yêu em.
Bình Luận (0)
Comment