Xin Đừng Trèo Cao

Chương 39


 
Bác hai trong nhà tưởng Thẩm Tư Ngạn định theo thói quen đi Thẩm Quyến ăn tết, vậy nên mở miệng nhắc nhở anh.
Thẩm Tư Ngạn cười cười, "Không phải Thẩm Quyến, cháu đi Đồng Châu ăn tết."
Bác hai hỏi anh: "Cháu cũng đã về đây rồi, còn phải về lại Đồng Châu?"
 
"Ừm, cho nên cháu mới quay về sớm chào hỏi với mọi người."
Nói qua nói lại một lúc, mấy người trong nhà cuối cùng cũng tin thằng cháu bất hiếu Thẩm Tư Ngạn này thật sự không có ý định ở lại Hồng Kông cùng bọn họ ăn tết, đón giao thừa.
"Vì sao con không ở lại cùng người nhà ăn tết? Nhất định một hai phải đi Đồng Châu?! Con cho bố một lý do, không nói được lý do chính đáng, con đừng mơ tưởng có thể đi!"
Cuối cùng vẫn là bố của Thẩm Tư Ngạn, Thẩm Châu mới có tư cách giáo huấn thằng nhóc này, ra mặt bắt anh phải đưa ra một lý do.
Thẩm Tư Ngạn nhìn bố mình, ánh mắt lãnh đạm, "Bố, người muốn nghe thật hay giả đây?"
"Nói nhảm!" Thẩm Chấu trừng anh.
"Theo đuổi phụ nữ được không?" Lời vừa thốt ra, ngay cả bản thân Thẩm Tư Ngạn cũng cảm thấy không đứng đắn, bật cười một tiếng, "Ừm, theo đuổi hạnh phúc."
 
Trong sảnh chính của dinh thự, mấy người lớn trong nhà nhìn nhau, không biết thằng cháu này vừa nói vừa cười không biết là thật hay giả.
Thẩm Châu không thể nhịn được nữa, "Thẩm Tư Ngạn, con nghiêm túc một chút cho bố!"
Thẩm Tư Ngạn thu lại nụ cười trên môi, chỉ là khuôn mặt điển trai vẫn là vẻ vui mừng không che giấu được, thật sự khó có thể nghiêm túc.
Bình thường anh buông thả đã quen, lúc còn nhỏ khi vẫn còn đang đi học anh luôn thắt cà vạt lỏng lẻo trước ngực, có những khi phản nghịch hơn còn trực tiếp cột ở trên trán.

Cho dù người lớn có nói bao nhiêu lần cũng không chịu thắt cà vạt tử tế.

Bây giờ anh đã trở thành người nắm quyền, dáng vẻ trưởng thành, khí chất cũng trầm ổn hơn, chỉ là thỉnh thoảng dáng vẻ không nói lý khi còn bé vẫn sẽ bộc phát, ví dụ như lúc này.
Thẩm Tư Ngạn giải thích xong xuôi, quay người đi lên lầu vừa đi vừa gọi điện thoại cho người chuẩn bị máy bay.
"Nào có loại con hư đốn như nó! Người nhà ngóng trông bao lâu chờ nó về, bây giờ mới về lại muốn đi! Trong mắt nó còn có Thẩm thị này không! Còn có xem nơi này như nhà của nó nữa không!"
Thẩm Châu tức giận đến đứng không vững, cuối cùng chỉ có thể vịn cái ghế mắng lớn một đoạn như vậy.

Mấy người chú bác anh em ở bên cạnh khuyên ông đừng tức giận.
"Sao tôi có thể không tức giận được đây, mấy chú nói xem có thằng nhóc này không tim không phổi như nó không, sao mấy chú không giúp tôi khuyên thằng nhóc này một câu, mặc cho nó làm loạn?"
Mấy người chú bác nhìn qua chỗ khác, "Con của anh bây giờ anh còn không quản được, chúng tôi sao quản được đây."
Thẩm Châu sửng sốt, ngẫm lại cũng thấy có lý.
Lúc mới bắt đầu bọn họ đều không đồng ý mới dự án phát triển khu thương mại mới đó, nhưng bọn họ đều bất lực vì chính bọn họ những người ngồi ở vị trí hội đồng quản trị đã bỏ phiếu bầu Thẩm Tư Ngạn lên vị trí thái tử gia này, cũng chính bọn họ tự tay nâng đỡ thằng nhóc này ngồi lên cái ghế đó.

Bây giờ dự án này thành công, sau này quyền quyết định xem như hoàn toàn nằm trong tay Thẩm Tư Ngạn.
Mặc dù người nắm quyền là con trai ông, nhưng tâm trạng của Thẩm Châu rất phức tạp, ví dụ như hiện tại ngay cả quản giáo con trai cũng không được.
Ai bảo con trai ông chức vị cao hơn ông chứ.
Những người ở đây, trong đó có cả bố của Thẩm Tư Ngạn Thẩm Châu đều bắt đầu hối hận thì nhìn thấy rõ bản chất của thằng nhóc này quá muộn, qua loa đẩy thằng nhóc này lên vị trí đó.
Một đám người lớn trong nhà bị con cháu đặt xuống dưới, mọi chuyện cũng chỉ có thể tùy theo hành động của vị thái tử gia này thôi.
Thẩm Châu vì bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của người làm bố, ông lựa chọn lên trên lầu nói chuyện tử tế với con trai mình, khuyên thằng con này ở lại đây ăn tết.
Ông gõ cửa phòng Thẩm Tư Ngạn, bên trong truyền ra tiếng, "Không đóng cửa."
Thẩm Châu đẩy cửa vào, Thẩm Tư Ngạn đang gọi điện thoại, nghe anh và người ở đầu dây bên kia nói chuyện, hẳn là đang nói chuyện sắp xếp chuyến bay gần nhất để bay qua Đồng Châu."
"Con không nói đùa à? Con thật sự muốn đi Đồng Châu?"
Thẩm Tư Ngạn nghiêng đầu nhìn bố, khẽ gật đầu.
"Con cho bố một cái lý do, đừng có lại lấy cái cớ theo đuổi phụ nữ nát bét đó ra nói với bố.

Bố là bố của con, bố rất hiểu con, từ trước đến nay con chưa từng để chuyện phụ nữ vào trong lòng, nếu không thì đến tận tuổi này rồi con chưa từng dẫn một người bạn gái nào trở về ra mắt bố và mẹ."
Với cái tính cách này của Thẩm Tư Ngạn, thằng nhóc này làm chuyện gì cũng không quá nghiêm túc, bao gồm cả chuyện tình cảm.
Vì vậy mà cái lý do theo đuổi phụ nữ này của Thẩm Tư Ngạn luôn khiến cho mọi người cảm thấy hành động anh vì theo đuổi một người phụ nữ là cố ý bay từ Hồng Kông trở lại là rất khác thường.
"Bố, thật sự, con không có lừa bố." Thẩm Tư Ngạn nhẹ nhàng nói ra, "Người phụ nữ con thích vừa mới độc thân, cuối cùng con cũng có thể theo đuổi cô ấy."
"Cái gì mà vừa mới độc thân?" Thẩm Châu cảm thấy lời này của anh có chỗ không đúng, "Chẳng lẽ con chen chân vào cuộc tình của người ta?"
Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Suýt nữa là vậy."

Thẩm Châu đột nhiên mở to mắt nhìn anh, "Thằng nhóc này, con gấp gáp đến vậy à? Cho dù muốn theo đuổi phụ nữ con cũng nhất định phải chọn vào lúc này để đi sao?"
"Gấp ạ." Thẩm Từ Ngạn cười híp mắt nói, "Con chỉ hận không thể lập tức tóm cô ấy vào trong tay mình thôi."
Dáng vẻ buông thả lười biếng này của Thẩm Tư Ngạn, giống như hồi còn bé mỗi lần bị người nhà bắt quả tang cùng đám bạn bè xấu ra ngoài quậy phá, người trong nhà không thể làm gì khác hơn ngoài hỏi anh, rốt cuộc con có muốn học không, có muốn thi được hạng nhất không.
Thẩm Tư Ngạn mười mấy tuổi đã học được cách đút tay vào trong túi quần, ống tay áo xắn lên để lộ bắp tay chưa săn chắc, học dáng vẻ của người lớn vểnh miệng lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ kéo dài giọng cố làm ra vẻ bí ẩn.
Nhưng lúc đó Thẩm Tư Ngạn trả lời không phải là không muốn, mà là muốn.
Thẩm Tư Ngạn luôn cười cười nói nói mình muốn cái gì đó, dáng vẻ không nghiêm túc, lại cũng không chăm chỉ, nhưng lại chắc chắn có được.
Trong lòng anh luôn rõ ràng bản thân muốn gì, cũng sẽ vì cái đó dốc hết toàn lực.
Hiện tại anh rất rõ rốt cuộc điều bản thân anh muốn là cái gì.
"Thư Thanh Nhân, chuyện này con nhất định phải cho mẹ một lời giải thích!"
Không chỉ Thẩm Tư Ngạn bị yêu cầu đưa ra lý do, ở Đồng Châu xa xôi lúc này Thư Thanh Nhân cũng đang bị Từ Lâm nữ sĩ đề ra nghi vấn.
Sau khi kết thúc lễ ký kết, cô ở trước mặt nhiều cánh truyền thông như vậy công bố ly hôn, ở hiện trường khi đó không chỉ riêng Từ Lâm, tất cả những người ở Hằng Tuấn đều bị ảnh hưởng, dường như chỉ cần ai có đeo trên cổ thẻ công tác của Hằng Tuấn đều sẽ bị phóng viên coi như người biết chuyện bắt lấy để khảo vấn.
Khâu phỏng vấn còn chưa kết thúc, Thư Thanh Nhân và những người khác đã được hộ tống ra xe cách xa đám phóng viên kia.
Thư Thanh Nhân một mình lên một chiếc xe, còn chưa kịp nói với người lái xe địa điểm đến là chỗ nào, xe đã nhanh chóng rời đi.
Cô không lo lắng người lái xe sẽ chở cô đi bán hay lừa đến chỗ nào, dù sao thì cũng sẽ đưa cô đến chỗ Từ Lâm nữ sĩ để nhận tội thôi.
Trước khi công bố ly hôn, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân rồi.
Thư Thanh Nhân bình tĩnh đứng trước cửa phòng làm việc của hội đồng quản trị.
Một giây khi Thư Thanh Nhân vừa đẩy cửa bước vào, Từ Lâm nữ sĩ đang trong cơn thịnh nộ lớn tiếng bảo cô phải cho bà một lời giải thích, cô đã dự liệu được sẽ có cảnh tượng như ngày hôm nay.
"Mẹ và chú Tấn của con, từ sáng sớm đã ngồi ở đây là vì muốn chờ tin tức tốt của con, kết quả con cho chúng ta cái tin gì đây? Hả? Con cho mẹ tin tốt gì đây?!"
"Con và Tống Tuấn Hành trước đó rất lâu đã thỏa thuận ly hôn rồi, lúc đó anh ta vừa mới bị vụt mất hạng mục này, mà con thì vẫn chưa hoàn toàn lấy được hợp đồng hợp tác với Bất Động Sản Bách Lâm, cho nên chúng con lựa chọn tạm thời không nói ra." Cô thành thật giải thích, giọng điệu bình tĩnh, "Bây giờ hợp đồng đã ký xong, với lại vị trí thừa kế của Tống Tuấn Hành giống như lời mẹ nói với anh ta, cũng sẽ không dễ dàng vì hạng mục này mà bị ảnh hưởng, cho nên con cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục giả vờ làm vợ chồng nữa."
Từ Lâm khẽ gật đầu, giả vờ như đồng ý với lời của cô nói, hùa theo mỉa mai, "Đúng vậy, con cân nhắc thật là chu toàn.

Ngay cả chuyện lớn như ly hôn thế này cũng có thể giấu diếm  ngay cả một chút gió cũng không lọt qua được, Thư Thanh Nhân, là do mẹ quá xem nhẹ con rồi."
Trong phòng thành viên hội đồng quản trị, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, ngoại trừ hai mẹ con, Tấn Thiệu Ninh cũng có mặt ở đây.

Tấn Thiệu Ninh không có giống như Từ Lâm phản ứng lớn như vậy, ông không chất vấn cô, cũng không để ý đến cô, nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, điếu thuốc lá được kẹp ở giữa các ngón tay, đã cháy được một nửa điếu, nhưng tàn thuốc vẫn không hề rơi xuống.
Lần này bọn họ không có mặt ở buổi lễ ký kết, trong lòng hoàn toàn muốn giao buổi lễ này cho Thư Thanh Nhân làm chủ, kết quả ngồi trong phòng làm việc tin tức bọn họ chờ được không phải là tin tốt buổi lễ ký kết thành công viên mãn, mà là người đứng đầu của dự án này, Thư Thanh Nhân chủ động tuyên bố với truyền thông rằng mình đã ly hôn.
Cho dù phải đối mặt với sự chất vấn lạnh lùng của mẹ mình, Thư Thanh Nhân cũng không hề hối hận với quyết định lần này, nhưng đồng thời cô không có lời nào để giải thích cho hành vi của mình.
Nhưng cô đau khổ chống đỡ mấy tháng như vậy rồi, gần như đã hao mòn tất cả sức lực của cô khiến cô rơi vào tình trạng kiệt sức, chỉ mong chờ có thể nằm xuống giường thả lỏng thoải mái ngủ một giấc, cho dù có gặp ác mộng cả người đổ đầy mồ hôi, vẫn tốt hơn vừa mở mắt trong đầu không phải là chuyện công việc, mà là ly hôn.
Nếu như lúc đó cô không trực tiếp công bố, phóng viên sẽ tiếp tục hỏi mấy vấn đề không liên quan đến đợt ký kết lần này, cô lại làm trái lương tâm của mình, nhượng bộ làm ra vẻ hôn nhân mỹ mãn, nhưng họ nào có thấy được sự bất lực vô vọng đằng sau đó.
Giả vờ như vậy đến khi nào đây.
Sau khi ly hôn, Tống Tuấn Hành hoàn toàn tỉnh ngộ, mỗi lần đều khiến Thư Thanh Nhân trằn trọc khó ngủ, anh ta từng khiến cô rung động, từng khiến cô tuyệt vọng, cũng từng nỗ lực buông bỏ.

Kết quả lại không như mong muốn, cô là một người hành động cực kỳ theo cảm xúc, vậy nên cô chỉ còn cách cắn răng ép buộc bản thân hạ quyết tâm không quay đầu lại, cũng không còn cách nào khác.
Chỉ cần một ngày thông tin ly lôn chưa được tuyên bố, thì ngày đó cô vẫn chưa có được sự giải thoát cô hằng mong ước.
"Mẹ, con xin lỗi."
Ngoại trừ câu xin lỗi này, cô không biết nên phải nói cái gì.
Khi câu xin lỗi này được thốt ra, cuối cùng Từ Lâm cũng xác định được là Thư Thanh Nhân không phải không biết bản thân mình làm sai, mà biết rõ bản thân sai rồi nhưng vẫn cố chấp làm.
Bỗng nhiên Từ Lâm cúi thấp đầu xuống, chống tay lên bàn bên cạnh, cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong người, khó khăn nói: "Con có biết hành động hôm nay của mình sẽ gây ra hậu quả gì không, coi như con làm xong xuôi hết rồi mới nói ra, con thì vui vẻ rồi, nhưng sau đó thì sao? Con có bao giờ nghĩ Thư thị sẽ dọn dẹp đống lộn xộn này của con thế nào không? Sau này chúng ta nên đối mặt với Tống thị như thế nào đây?"
"Con biết."
"Con biết mà còn làm như vậy? Con nhất định phải để trước khi ăn tết xảy ra chuyện thế nào sao, con không muốn ăn một cái tết vui vẻ à!"
Thư Thanh Nhân làm ra vẻ nhẹ nhõm, nói: "Nếu như đến lúc đó mẹ vẫn còn chưa nguôi giận, giao thừa năm nay con không cùng mọi người ăn tết nữa, đầu năm sau con xuất hiện trước mặt mẹ tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ."
"Con!" Từ Lâm nữ sĩ chán nản: "Con thành thật nói với mẹ đi, vì sao ly hôn?"
"Nếu như con nói ra, mẹ sẽ đồng ý với quyết định của con không?"
"Con nằm mơ đi."
Thư Thanh Nhân cười cười, "Đã vậy thì nói ra hay không có quan trọng sao?"
"Cái thái độ này của con là thế nào đây hả? Con cho rằng kết hôn rồi ly hôn là chuyện thường tình nhà nào cũng xảy ra à! Tùy hứng thì cũng phải có mức độ thôi, lần này con và Tống Tuấn Hành ly hôn, những người ở ngoài kia sẽ nghĩ về con thế nào, nghĩ thế nào về Hằng Tuấn? Con cho rằng trên lưng con đang gồng gánh cái gì? Toàn bộ trách nhiệm đối với Thư thị nói bỏ liền bỏ sao, con thích làm gì thì làm muốn ly hôn là ly hôn.

Con vẫn còn cho rằng con là đứa nhỏ bất kể gây họa gì đều có bố con giúp con làm chống lưng ở phía sau sao! Thư Thanh Nhân, con hai mươi lăm tuổi rồi đó!"
"Con đã hai mươi lăm tuổi rồi, ngay cả ly hôn cũng phải viết bản kế hoạch sau đó chờ mọi người ký tên đồng ý con mới được ly hôn đúng không?"
"Con cảm thấy con có thể độc lập sao? Nếu không có mẹ giúp con tính toán, con cảm thấy bây giờ con có thể có tư cách đứng đây ầm ĩ với mẹ?"
"Cái mẹ gọi là giúp con tính toán là gả con đi, sự tính toán này của mẹ cũng quá sáng tạo nhỉ?"
Câu châm biếm cuối cùng này của Thư Thanh Nhân hoàn toàn chọc giận Từ Lâm.

Ngay cả bản thân Từ Lâm cũng không biết giờ phút này bản thân bà dùng bao nhiêu sức, vung một bàn tay về phía mặt của Thư Thanh Nhân.
Sau khi cảm xúc tức giận dần dần tiêu tan, bà nhìn thấy Thư Thanh Nhân bị đánh nghiêng mặt qua một bên, trong nháy mắt cả bên má trái sưng đỏ lên.
Thư Thanh Nhân bị tát một cái vào bên má trái, lực mạnh đến cả con mắt bên trái cũng bị lực tác động đến hiện lên cả tia máu.
Tấn Thiệu Ninh từ đầu cuối không tỏ thái độ gì cuối cùng cũng đứng lên, trầm giọng khuyên can, "Từ Lâm, bà bình tĩnh một chút."
"Sao tôi ình tĩnh được? Ông bảo tôi làm sao bình tĩnh? Ông cũng nghe thấy những gì con bé vừa nói với tôi mà, con bé có xem tôi như mẹ của nó không?"
Từ Lâm quay đầu nhìn Tấn Thiệu Ninh, cả người bà đều đang khẽ run lên.
"Tôi  hết lòng hết dạ suy tính cho con bé, con bé lại báo đáp tôi thế này đây," Từ Lâm giấu bàn vừa mới đánh Thư Thanh Nhân ra phía sau lưng, nắm chặt hay thả lỏng bàn tay cũng đều không được, lúc nhìn về phía Thư Thanh Nhân, bà chậm rãi nói một câu, "Con thật sự khiến cho mẹ quá thất vọng."
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi về nước đến nay Thư Thanh Nhân nghe thấy Từ Lâm nữ sĩ nói với cô hai chữ thất vọng.
Thư Thanh Nhân không sợ bố mẹ cô sẽ mắng cô hay trừng phạt cô, điều cô sợ là bố mẹ sẽ không quản giáo cô nữa, thất vọng về cô.
Lúc này Từ Lâm nữ sĩ thật sự rất tức giận.
"Sau này cho dù không có Phúc Bái, con cũng có thể tiếp quản Hằng Tuấn," Cô cắn môi dưới, giọng nói bỗng trở nên có chút nghẹn ngào, "Không cần phải dùng cách này để làm lót đường cho con."
"Mẹ để con kết hôn với người của Tống thị, chẳng lẽ là hại con sao? Cứ coi như con và Tống Tuấn Hành ở chung không được, nhưng cũng đã hơn một năm rồi, sao lúc này con cố chấp phải ly hôn cho bằng được?"
"Theo ý của mẹ, so với việc đơn thuần là vì tình cảm mà rồi kết hôn, có lẽ việc đôi bên cùng có lợi mới là điều kiện vững chắc nhất, chồng của con không yêu con cũng không sao.

Bởi vì lợi ích của con và anh ta buộc chặt lại với nhau, cho dù anh ta có chán ghét con, cũng sẽ không dễ dàng tổn thương đến con." Thư Thanh Nhân cười khổ, câu từ nói ra khá tối nghĩa, "Trước khi kết hôn, con nói con không muốn lấy Tống Tuấn Hành, là mẹ khuyên con, bảo con thử cùng Tống Tuấn Hành chung sống hòa thuận, có lẽ sẽ giống mẹ và bố đánh bừa cũng trúng rồi yêu nhau, mẹ nói lấy Tống Tuấn Hành là lựa chọn chính xác, mẹ còn nhớ không?"
Lời này của Thư Thanh Nhân khiến Từ Lâm ngẩn người.
Cô hít một hơi thật sâu, đầu vai chuyển động, hai bàn tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay đau nhức, "Trước khi kết hôn con cũng từng nghĩ, nếu như Tống Tuấn Hành có thể đối với con tốt bằng một nửa bố đối với mẹ, có lẽ lời mẹ nói là đúng.

Nhưng con đã thử rồi mà, con thử hòa mình vào, thử một lần bị tổn thương, con sợ lắm, cảm giác đau khổ đó rất khó có thể chịu đựng được, ngoại trừ ly hôn con không còn cách nào khác."
"Cho dù là như vậy, con cũng không nên giấu diếm mẹ," Từ Lâm nói, "Mẹ là mẹ của con."
Ngay cả khi con gái thân thiết với bố hơn, ngay cả khi con gái không thích bà quản giáo con bé nghiêm ngặt, cho dù có nhiều điều ngay cả như vậy, nhưng thế nào đi chăng nữa Từ Lâm vẫn là mẹ của Thư Thanh Nhân, những việc bà làm, không một cái nào là không phải là Thư Thanh Nhân cả.
Sau khi Từ Lâm nghe được tin tức ly hôn của Thư Thanh Nhân, trong lòng bà thậm chí cảm thấy thất vọng nhiều hơn là tức giận.
Bà tức giận là bởi vì chuyện này Thư Thanh Nhân che giấu mọi người ly hôn xong rồi mới nói, thất vọng là vì Thư Thanh Nhân để người mẹ như bà vào danh sách người ngoài.
Nếu như đổi là bố của con bé thì sao đây, Từ Lâm ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhưng bà lại không thể không thừa nhận, nếu như Thư Bác Dương còn sống có lẽ ngay lúc Thư Thanh Nhân vừa cảm thấy ấm ức sẽ không kịp chờ lập tức chạy đi tìm bố cô làm nũng kể khổ.
Thư Thanh Nhân nói: "Thật sự xin lỗi."
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment