Xin Đừng Trèo Cao

Chương 52


Mặt Thư Thanh Nhân nóng lên, cũng không biết là do xấu hổ hay là vì cảm thấy mất mặt.
Trong lúc cô không biết nên nói gì, Thẩm Tư Ngạn lại lạnh lùng lên tiếng trước.
"Em vừa mới ly hôn đã lập tức có người tiếp cận.

Thật lợi hại."
 
Lời này của anh nghe rất kỳ quái, nhất là hai chữ "Lợi hại" kia, nhả chữ rất nặng, trầm giọng nói, trong đó còn có chút ý mỉa mai.
Thư Thanh Nhân mím môi.
Tính cách của cô kiêu căng, đối với đàn ông luôn lạnh nhạt xa cách, có người đến muốn tiếp cận cô, sao có thể trách cô được.
"Cậu ta tự dưng tiếp cận tôi, rốt cuộc là vì thích tôi hay là có ý đồ khác, anh còn không rõ à?" Thư Thanh Nhân liếc anh một cái, "Tôi không ngu ngốc thế đâu."
Người đàn ông khẽ cười hai tiếng, thờ ơ hỏi cô, "Vậy nếu như cậu ta thật sự thích em thì em định thế nào?"
Thư Thanh Nhân khẽ "Xì" một tiếng, "Còn có thể thế nào, cậu ta đâu có nằm trong phạm vi để ý của tôi."
"Vậy ai nằm trong đó?"
 
Anh dường như vô thức hỏi cô.
Thư Thanh Nhân dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Tư Ngạn đang lái xe, không có cách nào quay qua đối mặt với cô được, một nửa bên mặt đối diện với cửa kính của người đàn ông được ánh sáng từ phía bên ngoài rọi vào khiến cho bên nửa còn lại bị khuất sáng không nhìn rõ nét mặt của anh.

Mà người đàn ông này từ đầu đến cuối cũng không để cho cô nhìn thấu được anh đang nghĩ gì.
Câu hỏi vừa rồi là anh thuận miệng hỏi cô, hay là anh thật sự muốn biết đáp án, cô không thể nào biết được.
Bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh.

Thư Thanh Nhân chuyển chủ đề, cô nói cảm ơn với anh.
Thẩm Tư Ngạn: "Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Vừa rồi anh giúp tôi mắng cậu ta."
"Tôi chỉ giúp em đánh cậu ta, không giúp em mắng cậu ta," anh nói, "Muốn cảm ơn cũng không cảm ơn đến nơi đến chốn nữa."
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Tôi cũng đã nói cảm ơn rồi, sao anh còn có nhiều yêu cầu thế."
"Đây là thái độ nói cảm ơn của em à?" Thẩm Tư Ngạn liếc cô một cái.
Khi xe chạy đến ngã tư, Thẩm Tư Ngạn tấp vào lề và đậu xe, Thư Thanh Nhân không biết anh định làm gì, nhưng thấy anh duỗi tay về phía cô, mi tâm cô nóng lên, đầu ngón tay chạm vào nơi mà cô vừa cau mày.
"Em nhìn một chút vẻ mặt này của em xem.


người khác không biết còn tưởng tôi ép em làm gì," anh lại nhẹ nhàng chọc chọc lên trán cô, "Cái dáng vẻ ấm ức này, em đang ấm ức chuyện gì đây, hả?"
Thư Thanh Nhân ngửa đầu ra sau, ý muốn né tránh bàn tay của anh.
Nhưng anh lại vươn tay ra thêm, nắm lấy một bên mặt của cô.
Thư Thanh Nhân: "!"
"Cho em mười phút giải quyết, sao em để cho tôi đợi lâu như vậy?" Anh thấp giọng trách cứ cô.
"Mười phút sao có thể giải quyết xong được," cô đánh lên bàn tay của anh, "Anh buông ra."
Anh không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, "Vậy em đã giải quyết xong chưa?"
Thư Thanh Nhân cảm thấy mặt có hơi đau, "Giải quyết xong rồi, đau quá, anh buông tay đi."
Cổ họng Thẩm Tư Ngạn phát ra tiếng hừ lạnh, anh buông mặt cô ra.

Thư Thanh Nhân nhanh chóng xoa xoa mặt của cô, ngước cổ cẩn thận nhìn gương mặt của mình trong gương, nhìn chằm chằm bên mặt vừa bị anh bóp.
"Không có để lại vết đâu," sao anh có thể thật sự dùng sức bóp cô được, "Em nói đã giải quyết xong có nghĩa là sau này không cần gặp lại người nhà họ Tống kia đúng không?"
Thư Thanh Nhân nghiêng đầu trừng anh, Thẩm Tư Ngạn vô thức nhíu mày, không biết cô lại đang giở cái tính tình gì.
Cô tức giận nói: "Cho dù có phải gặp mặt, tôi cũng sẽ không lại đến tìm anh mượn xe đâu, anh yên tâm đi."
Thẩm Tư Ngạn day huyệt thái dương đang giật giật của mình, thấp giọng hỏi cô: "Em không mượn xe của tôi, chẳng lẽ muốn để cho Tống Tuấn Kỳ kia đưa em đi?"
"Tôi không cần người đưa tôi đi," cô bổ sung, "Ngày mai tôi sẽ đi mua xe mới."
Thẩm Tư Ngạn ngoài cười nhưng trong không cười, "Con xe 718  của em đâu? Thật sự bị trộm rồi?"
Trước đó có nghe thấy cô nhắc đến chiếc xe này, không ngờ mới có mấy ngày đã không thấy chiếc xe đâu.
"Từ Thiến Diệp lái đi rồi." Thư Thanh Nhân thở phì phò hai tay khoanh trước ngực, ngoài miệng vẫn còn đang lẩm bẩm mấy câu.
Thẩm Tư Ngạn không nghe rõ, nhưng với dáng vẻ này của cô, có thể đoán được cô đang mắng chị họ của mình.
"Cô ấy lái xe của em đi, rồi em không đòi lại? Sau đó tức thành ra thế này đây?"
Thư Thanh Nhân cãi lại, "Cô ấy nói chắc chắn tôi sẽ thua cái xe này với cô ấy, không biết cô ấy lấy đâu ra cái tự tin đó."
"Thua cái gì?" Thẩm Tư Ngạn bắt được mấy chốt, "Em và cô ấy đánh cược cái gì à?"
Thư Thanh Nhân đột nhiên không nói gì.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Cược cái gì?"
".

.


."
Chuyện này sao cô nói ra được, cô chỉ đành phải giả câm.
Người đàn ông lười biếng uốn cong lưỡi phát ra âm cuối, thúc giục cô, "Hả?"
"Lo lái xe của anh đi," Thư Thanh Nhân cắn môi, "Đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói đâu, trừ khi anh bằng lòng mua một chiếc 718 mới đền cho tôi."
"Được thôi," người đàn ông sảng khoái đồng ý, "Mua cho em, nói đi, cược cái gì?"
".

.

."
***
Sau khi về đến phòng trong khách sạn, điều đầu tiên Thư Thanh Nhân làm là gọi điện hỏi tội Từ Thiến Diệp.
Giọng điệu của Từ Thiến Diệp nghe vào tai lại chẳng thấy một chút nào là có vẻ muốn nhận lỗi, "Không phải mình bảo cậu đi hỏi mượn xe Thẩm Tư Ngạn rồi sao? Cậu không đi mượn à? Chậc chậc chậc, Thư Thanh Nhân, sao cậu lại sợ như thế hả, chẳng phải chỉ là mượn một cái xe thôi sao?"
"Cậu mới sợ, mình mượn anh ta rồi," Thư Thanh Nhân cắn răng nói, "Trọng điểm không phải là cái này, cậu mau mang xe trả lại cho mình."
Chỉ tiếc trọng điểm của Từ Thiến Diệp lại sai lệch so với ý của cô, "Thật sự cho mượn à? Này, vậy cậu có nói với Tống Tuấn Hành cậu lái xe của Thẩm Tư Ngạn đến đó không? Vẻ mặt lúc đó của Tống Tuấn Hành thế nào? Chắc chắn rất đặc sắc nhỉ, mau kể cho mình nghe chút đi."
Tống Tuấn Hành tất nhiên sẽ không để ý chiếc xe đó có phải là của Thẩm Tư Ngạn hay không, bởi vì Thẩm Tư Ngạn theo Thư Thanh Nhân cùng đến đó.
Chuyện này càng không thể nói, xong câu này điện thoại cũng không thể cúp được, Từ Thiến Diệp nhất định sẽ hỏi tiếp.
"Dừng, rốt cuộc là lúc nào cậu mới mang xe lại đây cho mình?"
Từ Thiến Diệp "Hử" một tiếng, "Thư Thanh Nhân, có chơi có chịu, xe này cũng là do cậu thua mình, làm gì có đạo lý đòi lại."
"Mình thua cậu lúc nào thế?" Thư Thanh Nhân không biết cô ấy lấy đâu ra căn cứ nói câu này, "Bây giờ mình ngay cả bạn trai cũng không có, sao mà mình thua được?"
"Cậu muốn có bạn trai?" Ý cười trong giọng Từ Thiến Diệp ngày càng rõ hơn, "Hàng xóm đối diện của cậu không phải có sẵn đó sao?"
Miệng Thư Thanh Nhân há to, giọng nói đầy hoảng hốt, "Cậu đoán mò cái gì thế."
"Cậu gấp cái gì? Mình hỏi cậu nhé, rốt cuộc cảm giác của cậu đối với Thẩm Tư Ngạn là cảm giác gì, cậu đừng nói với mình cậu xem anh ta như cháu trai lớn, anh ta cơ bản không hề xem cậu như cô của anh ta đâu.

Mỗi lần mình nghe anh ta gọi cậu là cô nhỏ, mình đều nổi hết cả da gà, cái trò chơi cấm luyến này các cậu còn muốn chơi đến khi nào?"
Thư Thanh Nhân bị Từ Thiến Diệp liên tục quăng ra mấy vấn đề khiến cô trở tay không kịp.
"Thư Thanh Nhân, mình không tin cậu không hề có một chút cảm giác nào với anh ta," Từ Thiến Diệp nói tiếp, "Chính cậu ngẫm lại đi, khách sạn này cậu ở bao lâu rồi? Cậu cũng không phải không có nhà để về, hai căn nhà bên phủ Thủy Hòa Hoa mà Tống Tuấn Hành đều để lại cho cậu.


Cậu chỉ cần cho người thu dọn một chút là đã có thể sớm dọn vào ở, cần gì phải cứ luôn ở trong khách sạn? Cậu đừng nói với mình là ở trong khách sạn thoải mái, bình thường cậu sẽ không cảm thấy như vậy đâu."
"Chiếc xe này cậu thua dưới tay mình chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, mình không tin cậu ở gần người đàn ông cậu thích như vậy, cậu sẽ không có cái suy nghĩ đó với anh ta."
Thư Thanh Nhân quyết chống đối đến cuối cùng, "Mình không có!"
"Được rồi, cậu cứ mạnh miệng đi, để mình nhìn xem cậu có thể mạnh miệng đến khi nào," Từ Thiến Diệp hừ một tiếng, "Ngày mai mình sẽ trả lại xe cho cậu, dù sao thì mình cũng sẽ để lại lời của mình ở đây, nếu như cậu không có suy nghĩ khác với Thẩm Tư Ngạn, mình sẽ gọi cậu một tiếng chị."
Từ Thiến Diệp nói xong thì cúp điện thoại.
Thư Thanh Nhân bực bội ném điện thoại xuống dưới sàn, cũng may là thảm dày với mềm, điện thoại vẫn còn sống sót.
Bị người khác trực tiếp chọc thủng tâm tư như này, thực sự rất khó chịu.
Có một số chuyện cô không muốn thừa nhận, không có nghĩa là không có.

Giống như trước đó cô có tình cảm với Tống Tuấn Hành, mặc dù cô đã phủ nhận rất nhiều lần, nhưng vẫn rơi vào trong cái lưới đó.
Sao cô có thể lại giẫm lên vết xe đổ.
Lúc trước khi về nước, Từ Lâm nữ sĩ nói muốn sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân, còn cố ý hỏi cô, cô có đang quen bạn trai không, nếu như có, để trước khi lễ đính hôn diễn ra, bà sẽ xử lý mấy vấn đề liên quan đâu vào đấy.
Cô nào đã có, cô cảm thấy không có bất kỳ người đàn ông nào có thể so sánh được với bố của cô.
Lúc cô ra nước ngoài du học, khi đó Thư Bác Dương vẫn còn sống, ông biết cô một mình ở bên ngoài, đôi khi khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn cần người bầu bạn, ông bố yêu con gái như mạng sống của mình này cuối cùng cũng mở miệng, đồng ý cho con gái thử kết giao bạn trai, nếu như cô gặp được người mình thích.
Sau đó cô còn chưa kịp rủ đôi mắt cao ngạo của mình xuống nhìn những người theo đuổi kia, bố cô đã qua đời.
Hình tượng của Từ Lâm nữ sĩ trong mắt cô vẫn luôn à người mẹ nghiêm túc giỏi giang, vào giây phút bố cô qua đời, cô mới nhìn thấy được khía cạnh khác của bà, hóa ra mẹ của cô cũng sẽ khóc.
Lớp trang điểm tinh tế và tươm tất mãi mãi không thể che đi gương mặt tiều tụy một cách nhanh chóng của bà, thời gian vốn dĩ đã ban cho người phụ nữ này sự hào phóng vô tận, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trả lại cho bà vô số nếp nhăn già nua và mệt mỏi.
Từ Lâm nữ sĩ ngồi trong thư phòng của chồng, trên tay bà là giấy bút của chồng mình từng dùng.

Thư Bác Dương chỉ có một cái cây bút máy này theo ông rất nhiều năm, lớp sơn bên ngoài mặt đã bị mài đến bóng loáng không còn gì, bà cứ cầm cây bút máy đó trên tay, khóc không thành tiếng.
Ngày Thư Bác Dương qua đời, Từ Lầm nhìn khuôn mặt được che bằng vải trắng trước giường bệnh, bà không khóc.

Ngày đưa tang Thư Bác Dương, bà dẫn đầu đội ngũ đưa linh cữu của ông, bà không khóc.

Ngày ông hoàn toàn bụi về với bụi, đất về với đất, bà ngồi trong thư phòng của ông, cầm lấy cây bút ông thường dùng nhất kia, khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, hận không thể khóc khô hết những giọt nước mắt đau khổ, kìm nén bao ngày qua.
Lúc đó bà mới hoàn toàn ý thức được, người ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Khi đó Thư Thanh Nhân cũng đã khóc mệt, hai mắt đỏ hoe, gọi Từ Lâm xuống lầu ăn cơm.
Từ Lâm lắc đầu, nói ăn không vô.
Thư Thanh Nhân lúc đó có chút tức giận, bố đã đi rồi, mẹ của cô còn muốn ầm ĩ với cô đòi tuyệt thực, nếu như ngay cả mẹ của cô cũng bệnh, vậy phải làm sao bây giờ.
Thư Thanh Nhân làm giống như Từ Lâm nữ sĩ thường hay khuyên răn cô, đã bắt chước một cách hoàn hảo những giọng điệu đó và trả lại cho Từ Lâm nữ sĩ.
Từ Lâm cười cười, bà không tức giận.
Thanh Nhân, bố của con chết rồi.
Chồng của mẹ chết rồi.

Người đàn ông mẹ yêu nhất chết rồi.
Bà liên tiếp nói ba câu này, lặp đi lặp lại sự thật này, bảo bản thân phải tiếp nhận nó.
Sau lần đó, Từ Lâm nữ sĩ khôi phục lại dáng vẻ như trước đây, một lần nữa quay lại là một giám đốc Từ mạnh mẽ sắc sảo.
Ngay cả một người đàn ông ưu tú, thâm tình như vậy cũng không chạy thoát khỏi sự cách biệt của sống chết.

Thư Thanh Nhân cực kỳ khát khao có thể gặp được một người đàn ông giống như bố của cô, nhưng cô lại sợ hãi người đàn ông đó cuối cùng rồi cũng sẽ rời cô mà đi.
Thà rằng cứ lẻ loi một mình, không thì cứ nghe theo sự sắp xếp của Từ Lâm, kết hôn cũng được, hợp tác cũng được, chỉ cần cô cố gắng không để tình cảm của mình vào đó, sẽ không bị tổn thương.
Nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường, cô thích Tống Tuấn Hành.
Rồi như đã biết trước, người đàn ông này mang đến tổn thương cho cô.
Cô không dám thử thêm lần nữa.
Nói cô nhát gan cũng được, nói cô nhu nhược cũng được.
Cô lần nữa nhặt điện thoại lên, suy nghĩ một lúc lâu, cô bấm số của trợ lý Trương.
"Giám đốc Thư? Chúc mừng năm mới, ngày mai đi làm em mang cho chị một ít đặc sản quê em, mong chị không chê."
Thư Thanh Nhân: "Sẽ không đâu, cảm ơn em.

À, thật ngại quá, còn chưa đi làm đã gọi điện cho em rồi."
"Nào có, giám đốc Thư có chuyện gì không?"
"Chị muốn chuyển nhà," Thư Thanh Nhân day day mi tâm, sắc mặt mệt mỏi, "Em giúp chị sắp xếp một chút, nhìn em mấy căn nhà chị đứng tên có căn nhà nào tiện không, tốt nhất là ở gần công ty một chút, rồi thuê người đên dọn dẹp, chị muốn nhanh chóng chuyện qua đó."
"Được không có vấn đề gì."
***
Hiệu suất làm việc của trợ lý Trương rất nhanh, ngày hôm sau khi đi làm, cậu ta đã chọn mấy căn nhà tốt, sắp xếp thành văn kiện đưa cho cô chọn.
Cô hơi ngạc nhiên, "Nhanh như vậy?"
"Giám đốc Thư, không phải chị nói muốn nhanh chóng chuyển vào sao?" Trợ lý Trương chớp mắt mấy cái.
Thư Thanh Nhân vô thức gật đầu, "Đúng vậy, chị nói là nhanh."
Cô mở văn kiện ra, không quá chuyên tâm lướt qua những hình ảnh cùng chữ viết trong đó, qua vài phút, cô lại đặt văn kiện xuống.
Trợ lý Trương: "Mấy căn này chị không thích sao? Vậy để em tìm thêm mấy căn khác."
"Không cần," Thư Thanh Nhân mím môi, hỏi chuyện khác, "Trong khoảng thời gian nghỉ lễ này tồn đọng không ít giấy tờ nhỉ? Chị xử lý những giấy tờ kia trước, nhà ở để lát nữa lại xem."
Trợ lý Trương gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài khi quay lại cậu ôm theo một chồng tài liệu giấy tờ đi vào.
Không ngờ lại có quá nhiều công việc tồn đọng.

Những tập tài liệu màu xanh này mà xếp chồng lên nhau ước tính cao đến nửa mét.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment