Xin Đừng Trèo Cao

Chương 70


Sau khi cúp điện thoại, Thư Thanh Nhân trở nên im lặng, cô nhìn chằm chằm vỏ chai rượu ngẩn người.
Từ Thiến Diệp quơ quơ tay trước mặt cô, "Rốt cuộc anh ta có đến không đó?"
"Chắc là đến," Thư Thanh Nhân nhỏ giọng thì thào, "Một lát nữa anh ấy đến, mình nói gì với anh ấy bây giờ."
 
"Cậu muốn nói cái gì thích nói cái đó." Từ Thiến Diệp đáp.
Thư Thanh Nhân há miệng, nhưng cả một lúc lâu vẫn không nói ra được cái cớ nào hay cả, Từ Thiến Diệp biết cô lại bắt đầu muốn rút lui, dứt khoát rót đầy cho cô một ly rượu.
"Uống đi, rượu mạnh sợ người nhát gan, say rồi lời gì cũng nói ra được."
Tửu lượng của Thư Thanh Nhân không tính là quá tốt, vừa rồi đã uống rất nhiều, lúc này bụng có chút trướng.
Cô nghĩ nghĩ một chút, quyết tâm lần này phải uống say tới bến.
Qua lần này không còn cơ hội nào khác, ai biết được ngày mai cô có thể sẽ quay lại làm rùa đen rụt cổ hay không.
Cô cố sức cầm ly rượu lên, sau đó nâng ly, dứt khoát một hơi cạn sạch.
 
***
Hai mươi phút sau.
Từ Thiến Diệp hối hận rồi, nếu như cô ấy biết sau khi Thư Thanh Nhân uống say sẽ thành cái dạng con đà điểu này, cô ấy tuyệt đối sẽ không để Thư Thanh Nhân uống nhiều như vậy.
Lúc Thẩm Tư Ngạn chạy đến nơi, Thư Thanh Nhân đang gục xuống bàn gào khóc.
Người đàn ông giật mình, vội vàng hỏi thăm Từ Thiến Diệp ở bên cạnh, "Cô mắng cô ấy khóc à?"
Từ Thiến Diệp nhìn anh với ánh mắt phức tạp, "Tôi có thể mắng cô ấy khóc? Con bé chỉ đang gào khản cả cổ thôi."
Thẩm Tư Ngạn không kịp phản ứng, Thư Thanh Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô khóc đến cả mũi cũng đã đỏ lên, nhưng trên mặt lại không có chút nước mắt nào.
Cô hung dữ, "Làm gì mà bây giờ anh mới đến?"
Nói nhảm, anh từ khách sạn đến đây cũng phải mất một lúc, với lại xe của anh cũng không phải là hỏa tiễn.
Trong lòng Thẩm Tư Ngạn nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn tốt tính dỗ dành cô trước, "Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi."
Cô không nghe, tiếp tục làm loạn, "Anh có biết tôi đợi anh bao lâu rồi không?"
Từ Thiến Diệp bị Thư Thanh Nhân quấy đến mức không chịu được, bây giờ đợi mãi mới có người đến chịu trận thay, cô dứt khoát ngồi xuống một bên ghế sô pha giả vờ ngủ say, vừa nhắm thì tất cả mọi thứ xung quanh đều mặc kệ không quan tâm nữa.
Thẩm Tư Ngạn thở ra một hơi, "Hôm nay tôi ở trong văn phòng đợi em bao lâu, em thấy tôi có so đo với em không?"
"Tôi mặc kệ, anh theo đuổi tôi, anh có thể đợi tôi nhưng không thể để tôi phải chờ anh, biết chưa?"
Thẩm Tư Ngạn mặc kệ cô, Thư Thanh Nhân lại hỏi: "Biết chưa?"
"Biết, biết, tôi cũng hèn đến thế là cùng," Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Uống đủ chưa? Uống đủ rồi tôi đưa em về nhà."
Thư Thanh Nhân bỗng nhiên cảnh giác rụt người về sau, "Anh lại muốn dùng cớ này sau đó ở lại qua đêm ở nhà tôi đúng không?"

Từ Thiến Diệp đang giả vờ ngủ bỗng choàng dậy mở mắt ra, "Cái gì, cái gì?"
"Chị, em nói cho chị nghe, anh ấy da mặt dày lắm ý," Thư Thanh Nhân chu môi mách với chị mình, "Vì để ngủ lại ở nhà em, ngay cả chuyện vô lý như trạm xăng tan làm không bán nữa anh ấy cũng bịa ra được."
Từ Thiến Diệp cái hiểu cái không, ra vẻ kín đáo gật đầu, "À, sau đó thì sao?"
"Sau đó bị em lật tẩy á," Thư Thanh Nhân ngây ngô cười cười, "Em thông minh như vậy mà, cái cớ nát bét như vậy sao có thể lừa được em?"
Từ Thiến Diệp nhìn Thẩm Tư Ngạn với vẻ mặt bỉ ổi "À" một tiếng thật dài.
Thẩm Tư Ngạn hơi xấu hổ, quay qua đấu võ miệng với cô, "Em đã biết tôi lừa em, nhưng rồi vẫn để tôi ở lại một đêm sao?"
"Đúng thế," Thư Thanh Nhân dừng một chút, giọng nói đột nhiên nhỏ lại, "Đó là tôi thấy anh đáng thương."
"Là do tôi nhìn đáng thương thật," Thẩm Tư Ngạn cốc đầu cô một cái, "Hay là em có tâm tư khác?"
Thư Thanh Nhân im lặng, Thẩm Tư Ngạn cho rằng nhất định cô lại muốn tiếp tục lươn lẹo.
Nhưng cô chỉ đảo mắt một vòng, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, thì thào: "Có tâm tư khác."
"Ồ ~~~~~~~~~~~~~ "
Lần này Từ Thiến Diệp còn kéo dài giọng hơn lúc nãy mấy giây.
Thẩm Tư Ngạn dừng lại, cứ tiếp tục như vậy không biết cô còn muốn nói ra chuyện long trời lở đất gì nữa, lại còn để Từ Thiến Diệp được xem kịch miễn phí, anh đành phải đứng dậy thúc giục, "Được rồi, được rồi, tôi đưa em về nhà."
Anh đỡ Thư Thanh Nhân đứng dậy, cô uống rượu, cả người đứng không vững cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, anh nhìn xuống đôi chân đang đi giày cao gót của cô, sợ cô sẽ nhắm trúng chân mình.
"Cõng hay là ôm," anh hỏi cô, "Em chọn một đi."
Với tính cách của Thư Thanh Nhân, xác suất có thể là cái nào cũng không chọn, thà tự mình bước đi xiêu vẹo đụng phải cột điện cũng muốn bản thân tự đi.
Nhưng lần này cô bỗng vươn tay ra, chớp chớp mắt nói: "Ôm ôm~."
Mẹ kiếp.
Thẩm Tư Ngạn thầm chửi một câu trong lòng, anh bị dáng vẻ này của cô trêu chọc đến cả tim cũng muốn mềm nhũn, không nói hai lời anh trực tiếp xoay người ôm ngang cô lên.
Từ Thiến Diệp đi theo bọn họ đi ra ngoài quán bar.
Xe của Thẩm Tư Ngạn đang đậu trước cửa quán bar, bây giờ trên dãy đường phố xa hoa trụy lạc này, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.

Có không ít người chú ý đến bọn họ, mập mờ thở dài hai tiếng, sau đó còn ăn ý quăng cho họ ánh mắt của những người trưởng thành nhìn mấy đứa nhóc mới tập tành ăn chơi.
Từ Thiến Diệp cũng uống ít rượu, không thể tự mình lái xe về nhà, nhưng cô ấy không muốn bắt xe ở khu vực này, một cô gái độc thân hơn nửa đêm ở trước cửa quán bar gọi xe, nói tóm lại là không quá an toàn.
Từ Thiến Diệp thật sự không muốn làm bóng đèn, nhưng an toàn của bản thân, chỉ có thể cắn răng mặt dày.
"Cháu trai lớn, nếu không thì anh đưa tôi về nhà trước đi."
"Sẽ có người đến đưa cô về nhà." Thẩm Tư Ngạn nói.
Từ Thiến Diệp sửng sốt, "Anh gọi người lái xe dùm cho tôi à?"
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, chậm rãi nói: "Ừm, đúng vậy."

Tên này đã suy tính đến mức này rồi mà cô còn mặt dày kiên trì muốn ngồi nhờ xe của anh về, thì Từ Thiến Diệp này đã lãng phí kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm rồi.
"Người lái xe dùm bao giờ mới đến? Xe tôi đậu ở bên kia đường," Từ Thiến Diệp chỉ về phía mình đậu xe, "Tôi lên xe chờ anh ta đến hả?"
"Không cần," Thẩm Tư Ngạn cười, "Anh ta lái xe đến."
Từ Thiến Diệp mờ mịt, cô ấy luôn cảm thấy trong lời nói của Thẩm Tư Ngạn có hàm ý, vì uống rượu vào nên phản ứng có hơi chậm một chút, đoán không ra rốt cuộc là Thẩm Tư Ngạn có ý gì.
Mấy phút sau, người lái xe dùm khoan thai bước đến.
Từ chiếc xe màu đen có một người đàn ông vóc dáng cường tráng đi xuống.
Anh ta mặc áo sơ mi đen khí chất lạnh lùng, anh ta và những người đầu xanh đầu đỏ trên đường phố quán bar này đơn giản mà nói là đẳng cấp khác nhau.
Trong nháy mắt Từ Thiến Diệp lập tức tỉnh táo, "Đây chính là người lái xe dùm anh nói hả?"
"Chứ còn ai nữa?"
Lúc này Mạnh Thời đã đi đến trước mặt Từ Thiến Diệp, người đàn ông nhìn dáng vẻ hơi say này của cô, cúi thấp người nhỏ giọng nói bên tai cô: "Từ tiểu thư lại uống say rồi à? Đêm nay còn cần phục vụ không?"
Lông tơ trên người Từ Thiến Diệp đều dựng đứng cả lên.
Trong tim Từ Thiến Diệp như có một trận lửa lớn vừa bùng cháy, là bị giọng điệu vừa lạnh lùng nhưng lại khiêu khích của người đàn ông này nhóm lên thành lửa lớn.
***
Từ Thiến Diệp đã theo Mạnh Thời rời đi, Thẩm Tư Ngạn cuối cùng cũng có thể tập trung tinh thần chăm sóc Thư Thanh Nhân.
Ban đầu anh đặt cô nằm ở ghế phía sau, để cô có thể nằm ngủ một giấc thật ngon, kết quả là xe chạy mới được mấy trăm mét, Thẩm Tư Ngạn không biết bản thân đã liếc qua gương chiếu hậu bao nhiêu nhiêu lần, nên vì để an toàn giao thông anh tìm một chỗ giao lộ dừng xe, sau đó ôm cô lên ngồi ở tay lái phụ.
Cô không vui vẻ với hành động này của anh, "Tự nhiên lại để tôi ngồi tay lái phụ, nếu có xảy ra tai nạn giao thông, người ngồi ở tay lái phụ là người chết đầu tiên đó."
Thẩm Tư Ngạn thật sự hết cách với cô, anh khẽ lắc cô một cái, "Có biết nói chuyện không đó."
Thư Thanh Nhân vẫn không phục, "Sự thật là vậy mà."
"Ngồi bên cạnh tôi," giọng điệu của người đàn ông rất ngang ngược, "Đây là xe của tôi, tôi để em ngồi đâu thì em ngoan ngoãn ngồi đó, nghe chưa?"
"Ờ."
Thư Thanh Nhân đang say rượu rủ mắt xuống, lông mi ngoan ngoãn cụp xuống tạo thành một cái bóng râm mờ, hầu kết của anh giật giật, anh giúp cô cài dây an toàn.
Dạo gần đây thời tiết bắt đầu nóng lên, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, dây an toàn cài chéo qua ngực cô, làm nổi bật lên vòng cung mượt mà đáng yêu.
Người đàn ông gạt đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Bây giờ Thư Thanh Nhân ngồi ở ngay vị trí tay lái phụ, Thẩm Tư Ngạn cuối cùng không phải thỉnh thoảng cứ liếc về phía sau nữa.
nhưng sự thật tàn khốc rất nhanh khiến anh bắt đầu thấy hối hận về quyết định này của bản thân.
Xe đang chạy bon bon trên đường, bỗng nhiên Thư Thanh Nhân bật khóc.
"Hu hu hu hu hu hu, tôi thật là gầy gò xanh xao." Cô đã uống quá nhiều rượu, giọng nói có hơi lớn.
Thẩm Tư Ngạn lái xe, không rảnh để ý đến cô, cô càng khóc càng lớn tiếng.

"Hu hu hu hu hu hu!!!! Tôi gầy gò xanh xao quá!!!! Sao anh không an ủi tôi!!!"
".

.

." Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Em khó chịu cái gì?"
"Tim tôi," Thư Thanh Nhân dùng sức đập đập lồng ngực của mình, "Đau quá, nhức quá."
Thẩm Tư Ngạn hờ hững đáp lại, "Ngoan nào, chút nữa là hết đau liền."
"Anh thay đổi rồi," Thư Thanh Nhân nhìn anh với ánh mắt sâu kín, tủi thân lên án anh, "Trước kia anh rất thương tôi cưng chiều tôi mà, nhưng bây giờ anh thờ ơ qua loa cho có với tôi, có phải anh thay lòng rồi không, anh hết yêu tôi rồi sao?"
"Tôi không yêu em thì còn có thể yêu ai đây," Thẩm Tư Ngạn hạ cửa sổ xuống cho cô, "Mở cửa sổ cho em tỉnh rượu."
Cửa sổ vừa hạ xuống, Thư Thanh Nhân lập tức ghì tóc của mình lại, "A, kiểu tóc khí phái của tôi!"
Thẩm Tư Ngạn đành phải đóng cửa sổ lại.
Thư Thanh Nhân dựa vào ghế ợ hơi rượu, sau đó cô nhào về phía trước, mặt áp lên kính, giọng điệu hoang mang hỏi anh, "Sao con đường này nhìn lạ thế? Anh tài xế, có phải anh cho tôi đi đường vòng không đấy?"
Thẩm Tư Ngạn chỉ vào điện thoại di động đang ở chế độ chỉ đường của mình, "Em hỏi nó đi."
Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm điện thoại nghiên cứu một lúc, "Đúng là đi đường xa hơn rồi! Anh cố ý để ăn thêm tiền của tôi đúng không! Để tôi xem xem bây giờ bao nhiêu tiền rồi!"
Sau đó bỗng nhận ra, "Anh không có cả đồng hồ tính cây số! Anh là xe lậu!"
Khóe miệng Thẩm Tư Ngạn giật giật, "Tôi lấy đâu ra đồng hồ tính cây số?"
"Anh ngay cả đồng hồ tính cây số cũng không làm giả, quả nhiên anh là lái xe lậu rồi, tôi muốn tố cáo anh!" Thư Thanh Nhân quay cửa xe xuống, hướng về phía đường cái hô: "Chú cảnh sát giao thông! Tôi bị xe lậu ép giá!"
".

.

."
Thẩm Tư Nhạn nhanh chóng hạ cửa sổ xuống rồi khóa chốt lại, anh thật sự sợ tiếng gọi của cô sẽ thu hút cảnh sát giao thông đến.

Đừng nói đến chuyện về nhà, chỉ với cái dáng vẻ say rượu không tỉnh táo này của cô, bọn họ rất có thể vui vẻ tham quan du lịch đồn cảnh sát một đêm.
"Oa…oaaa, tôi bị bắt cóc." Thư Thanh Nhân yếu ớt đập cửa xe.
Huyệt thái dương của Thẩm Tư Ngạn giật giật, anh cảnh cáo cô, "Câm miệng."
Sau đó cô sợ hãi rụt người về phía cửa xe, "Tôi không nói nữa, anh đừng giết con tin."
Thẩm Tư Ngạn vì muốn cô im lặng, chỉ có thể phối hợp diễn xuất, "Được."
Cô yên lặng mấy phút, sau đó lại đổi kịch bản tiếp tục náo loạn.
Phía trước mắt là mấy xe buýt đã tan tầm đang phóng nhanh trên đường, Thư Thanh Nhân nhìn chiếc xe to con này cực kỳ khó chịu, hét to: "Vượt nó!!!!"
Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Được, vượt vượt vượt."
Thẩm Tư Ngạn bật đèn xi nhan, nhanh chóng vượt qua xe buýt.

Thư Thanh Nhân còn cổ vũ cho anh, "Xông lên Vịt!!!!"
*鸭 Vịt, nghĩa bóng là trai bao, trước hai người hiểu nhầm nhau ở mấy chương đầu á, làm biệt danh nên mình để in hoa chữ cái đầu luôn :)))
Sau đó cô thấy anh thật sự vượt qua được, lại ngây ngốc cười cười giơ ngón cái với anh, "Anh thật giỏi."
".

.

."
Thẩm Tư Ngạn không chế có chút lung lay với lời khen này, trên mặt cũng không có một tia vui mừng sau khi được khen ngợi.
"Cô muốn thưởng cho bé, bé con muốn được thưởng cái gì nào? Phiếu bé ngoan hoa hồng nhỏ, hay là ngôi sao năm cánh?" Thư Thanh Nhân lại chuyển qua kịch bản cô giáo ở nhà trẻ.
Thẩm Tư Ngạn không dính đòn này, "Không cần."
"Em kén chọn thế," Thư Thanh Nhân phàn nàn, nhíu mày sầu muộn suy nghĩ một lúc, nghĩ mãi mới nghĩ ra được một phần thưởng, "Vậy cô thưởng cho em một cái thơm nhé?"
Xe chạy qua gồ giảm tốc độ nhưng Thẩm Tư Ngạn không hề giảm tốc độ lại khiến xe nảy lên hai cái, dọa Thư Thanh Nhân bị va phải hai cái, cô vừa hoảng loạn vừa lo sợ.
sau khi Thư Thanh Nhân bình tĩnh lại, nghiêng người qua trừng mắt với anh, "Anh làm gì thế?"
Đáp lại cô là người đàn ông tấp xe vào bên lề đường, bóp phanh tay rồi nhả dây an toàn.
Thư Thanh Nhân còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, dây an toàn của cô cũng bị tháo ra.
Không biết chỗ này là chỗ nào, ngọn đèn đường cũ kỹ phát ra ánh sáng yếu ớt, khó khăn lắm mới có thể chiếu rọi cả con đường.
Thẩm Tư Ngạn bật đèn xe trên đầu, Thư Thanh Nhân vô thức nhắm mắt lại vì bị ánh đèn đột ngột chiếu đến.
"Có phải em cảm thấy uống rượu vào rồi thích nói gì cũng được, không cần phải có trách nhiệm với lời của mình nói đúng không?"
Thư Thanh Nhân hơi tỉnh rượu, hỏi anh, "Anh muốn làm gì?"
"Muốn lấy phần thưởng."
Sau khi người đàn ông trầm giọng nói xong, một bóng đen áp đảo hướng về phía cô, ánh sáng chói vừa rồi bị anh chặn lại.
Có tiếng ve râm ran kêu bên ngoài xe, và tiếng gió xào xạc thổi qua những chiếc lá xanh.
Anh đỡ lấy sau gáy của cô, nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ lại cũng rất dịu dàng.
Thư Thanh Nhân vô thức siết chặt đầu gối, hai mắt từ từ nhắm lại đón nhận nụ hôn của anh.
Cô nghe thấy người đàn ông khàn khàn thấp giọng ra lệnh cho cô, "Đừng cắn chặt miệng như vậy."
Lông mi Thư Thanh Nhân run lên, nghe theo lời anh hơi hé miệng để anh tiến vào.
Lần trước anh cũng dùng lười thành công chiếm đất của cô như thế này, cô cảm nhận được sự xâm nhập của anh, trong lòng nổi lên dòng nước nhỏ, những nơi bị đầu lưỡi của anh liếm láp đều trở nên tê dại, khô nóng.
Thư Thanh Nhân bị đôi môi cùng hàm răng của anh quấn lấy, cảm giác vừa thoải mái vừa mập mờ này khiến cô không kìm được phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.
Tiếng rên này trực tiếp đánh sập toàn bộ lý trí của Thẩm Tư Ngạn, người đàn ông nặng nề thở hắt một hơi, rồi hôn sâu hơn, anh chỉ hận không thể nuốt hết hơi thở ngọt ngào này của cô vào trong bụng.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment