Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 19

Sau khi về Bắc Kinh, chân Khang Nam đã khỏi hẳn. Cô đã chuẩn bị tâm trạng đâu ra đấy, sẵn sàng trở về công ty. Cho dù phía trước là biển lửa hay núi băng, cô cũng phải khám phá nó.

Khang Nam vừa đưa chó ra cửa hàng thú cưng, Từ Châu đã lái xe về phía cô. Từ Châu quay cửa kính xe xuống, nhai kẹo cao su nhóp nhép, hơi nhướng mày, nói: “Chị Nam, lên xe.”

Khang Nam đảo tròn mắt nhìn Từ Châu, “Trước đây mẹ chị ở nhà, chú toàn sang ăn chùa nhà chị. Bây giờ chị phải đi làm, chú đừng sang nhà chị hoài nữa. Chị là gái độc thân, chú mày cứ qua nhà chị thì mờ ám lắm.”

“Chị, sao chị quay xe nhanh thế? Chị mà không chịu lên thì em bám theo chị đấy.”

Khang Nam lườm Từ Châu, lên xe. “Nhìn cái gì mà nhìn! Lái xe đi!”

Từ Châu thấy vẻ tức giận của Khang Nam, mắt cậu ta chứa chan tình cảm, cậu ta chậm rãi tới gần Khang Nam.

“Chú…… Chú định làm gì?” Khang Nam cảnh giác nhìn Từ Châu.

Từ Châu nở nụ cười gian, vươn tay cột kỹ đai an toàn cho Khang Nam.

“Chị Nam, mặt chị lại đỏ rồi.”

“Vậy ư? Chắc ở ngoài lạnh quá nên đỏ.”

“Thế à?” Từ Châu cười nhạt.

Khang Nam lặng lẽ lấy di động ra, dùng che tay khuôn mặt đỏ như quả táo, tự nhìn mình một lát.

“Em tặng chị này.” Từ Châu nhét một bó hồng đỏ vào lòng Khang Nam.

Khang Nam ném trả cho Từ Châu: “Chiêu này chỉ lừa được gái trẻ thôi, hối lộ chị mày không có cửa đâu. Chú còn trẻ thì để tâm vào công việc đi, bớt giở mấy trò hoa hòe lòe loẹt này với chị thôi.”

“Tuân mệnh!”

“Mau lái xe đi.” Khang Nam vuốt vuốt tóc, đánh trống lảng.

“Vâng, chị ngồi chắc nhé.”

Xe hết dừng lại đi vì tắc đường, Khang Nam lập tức thích ứng với nhịp điệu của Bắc Kinh.

Vừa rảo bước vào công ty, đầu Khang Nam bỗng hiện ra cảnh lần đầu mình đến công ty. Khi đó mặt cô còn non nớt, tràn trề nhiệt huyết, dốc lòng muốn làm nên trò trống ở đất Bắc Kinh này. Bây giờ cô đã chín chắn và từng trải, sau cơn phong ba, cô lại trở về, trái tim Khang Nam trở nên cởi mở hơn. Những hình ảnh trùng điệp lên nhau, Khang Nam miên man suy nghĩ.

Tiểu Vi đã chờ trong phòng họp từ sớm, Khang Nam vừa đến là lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, tìm hiểu và xem xét tiến độ công việc hiện tại, kiểm tra đối chiếu tư liệu. Lúc cô xong việc thì trời đã tối rồi.

Khang Nam mệt mỏi trở về nhà, tài liệu và máy tính trong cặp hơi nặng, làm cô bước đi rất chậm chạp. Khi cô chậm rãi đi qua quảng trường trong khu nhà, một bóng người xuất hiện trước mặt cô, chặn đường cô. Cô ngẩng đầu, là Lão Vương.

Từ sau lễ truy điệu của Gấu Bự, họ chưa gặp nhau lần nào nữa. Lão Vương trông có vẻ gầy đi một chút, hốc mắt trũng sâu, tóc anh cũng rất dài, hơi rối.

“Nghe nói em về quê.” Lại là giọng nói quen thuộc này.

“Vâng, nhân dịp nghỉ, em về thăm quê.”

“Em có khỏe không?” Bốn chữ này của Lão Vương tựa như một cột sáng chiếu vào Khang Nam, Khang Nam không biết tránh đi đâu, cũng không kịp chui đầu xuống đất trốn như đà điểu.

Khang Nam cố kiềm chế, “Cũng ổn, anh thì sao?”

“Tàm tạm. Tôi lên nhà được không? Mang thức ăn cho em.”

“Lão Vương, anh đừng tốt với em như thế được không? Anh làm vậy em sợ lắm! Rõ ràng anh đã làm em rung rinh, rồi lại quay về bên cạnh Vi Linh Linh, vậy em là gì của anh? Em chỉ là một cô hàng xóm danh không chính ngôn không thuận mà thôi, em không xứng được nhận ý tốt của anh đâu!” Khang Nam rốt cuộc cũng nói ra nỗi tủi thân trong lòng, những giọt lệ cô luôn giấu đi cuối cùng cũng vỡ đê.

“Anh xin lỗi.”

“Anh cũng đừng xin lỗi em, không có gì mà phải xin lỗi, tại em toàn quấy rầy anh, quấy rầy cuộc sống của anh thôi. Anh có quỹ đạo cuộc sống của riêng anh, bây giờ người ngày xưa anh thích đã quay về rồi. Anh đợi chị ấy bao nhiêu năm, cuối cùng cuộc đời anh có thể đi vào quỹ đạo, chúc mừng anh!” Khang Nam nói xong thì chuẩn bị chạy đi, cô muốn vớt vát chút tự trọng cuối cùng. Cô cố gắng náu mình trong đêm tối, chỉ để lại đằng sau tiếng Lão Vương gọi cô.

Về đến nhà, Khang Nam tắm rửa xong thì nằm xuống. Cô cố bình tĩnh lại. Lúc này cô không thể rối bời được, ngày mai cô còn phải đánh một trận chiến ác liệt: cô hẹn Lâm Tiêu ra ngoài.

Chuyện gì nên tới thì vẫn phải tới, Khang Nam hẹn gặp Lâm Tiêu ở quán cà phê.

“Tôi còn nhớ lần đầu chúng ta đi ăn với nhau là ở quán cà phê này, không ngờ lại có cơ hội tới đây lần nữa.” Khang Nam nói với Lâm Tiêu.

“Cà phê lần này không ngon bằng lần trước.” Lâm Tiêu cúi đầu, nhấp một hớp cà phê nhỏ, nói.

“Không phải cà phê dở hơn, mà là con người thay đổi. Lâm Tiêu, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Đối mặt với câu chất vấn của Khang Nam, Lâm Tiêu chỉ cười thản nhiên, “Ý chị là phương diện nào? Tỏ tình với chị ư?”

“Lâm Tiêu! Đến giờ mà cậu vẫn còn đùa cợt, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Lâm Tiêu tự biết đã bại lộ, vậy nên hắn quyết định xả toàn bộ sự bất mãn của mình đối với Khang Nam ra, hắn cười khẩy, “Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ ghét chị thôi! Năng lực của tôi vốn hơn hẳn chị, tại sao chị lại được Lão Triệu trọng dụng, còn tôi thì phải hy sinh bao nhiêu chỉ để được ông ta liếc mắt một cái? Khang Nam, nếu chị không dựa hơi đàn ông, thì liệu chị có được như hôm nay không?” Lâm Tiêu trợn ngược mắt, nước miếng văng tứ tung. Người ôn hòa lễ độ lúc xưa nay lại xấu xí tới mức này.

Lòng Khang Nam phức tạp khó tả, Lâm Tiêu là do chính tay cô đề bạt, không ngờ có ngày lại thành ra thế này.

Lâm Tiêu không có ý định dừng lại, hắn châm điếu thuốc, bắt chéo chân nói, “Chị tưởng tôi không biết sao? Chị cố ý nhường khách cho tôi, là vì chị thích tôi chứ gì.”

“Chuyện tới nước này, cậu còn không biết hối cải sao?” Lời của Lâm Tiêu đã đụng đến điều mà Khang Nam không muốn đối mặt nhất.

Lâm Tiêu liếc mắt nhìn Khang Nam, nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Chị muốn tán tôi, nhưng không thành công nên chuyển mục tiêu sang thằng trai tơ mới tới. Khang Nam, chị là một con điếm không ai thèm!”

“Lâm Tiêu, tôi đã tận tình tận nghĩa với cậu, lòng dạ cậu lại quá hẹp hòi, tính cách quá cực đoan. Niệm tình xưa nghĩa cũ, tôi không tố giác cậu. Cậu tưởng tôi không có chứng cứ về chuyện giữa cậu và Viên Phạm Phương ư? Viên Phạm Phương đã khai với cảnh sát lâu rồi, nếu không phải công ty nhân từ, thương nhà cậu trên có người già dưới còn em nhỏ, thì cậu tưởng cậu còn có thể yên ổn ngồi đây uống cà phê nói chuyện kiểu phông bạt với tôi sao? Tôi tìm cậu là muốn xem thử cậu đã biết lỗi chưa, nếu cậu chịu hối cải thì công ty còn có thể nghĩ cách giúp cậu!”

Lâm Tiêu không lên tiếng ngay, mà chỉ yên lặng cúi đầu, hắn siết chặt nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu, “Khang Nam, đến giờ mà chị còn giả mù sa mưa, chị tưởng chị là đức mẹ cứu thế à? Chị sẽ cứu tôi ư? Chị chỉ ước tôi gặp vạ từ sớm, để chị làm trưởng bộ phận thôi đúng không? Từ đầu đến cuối chị chẳng hề để ý đến tôi, tôi càng cố gắng thì chị càng thấy tôi ngu ngốc, sự chăm chỉ nỗ lực của tôi chỉ khiến chị thấy mình thượng đẳng hơn. Chị là con trời, thuộc giới thượng lưu nơi đô thành, trong mắt chị, tôi chỉ là một kẻ đáng để chị thương hại thôi.”

“Cậu, cậu đúng là hết thuốc chữa. Tôi không hiểu tại sao cậu lại sa đọa đến mức này!” Khang Nam tức quá, cô bỏ đi thẳng mà không thèm quay đầu lại.

Quay lại xe rồi, cô nhớ lại hình ảnh Lâm Tiêu lúc mới tới công ty, cậu ta trong sáng sạch sẽ nhường ấy, tại sao lại thành ra thế này, cô thật sự đã sai rồi sao? Cô vốn tưởng mình làm thế là để tốt cho Lâm Tiêu, nhưng lại xôi hỏng bỏng không, làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, khiến cậu ta hiểu nhầm, gieo hạt giống tà ác vào lòng cậu ta.

Nghĩ tới đây, Khang Nam thật sự không thể kìm nén được nữa, cô khóc khổ khóc sở, nhưng vẫn gọi vào số máy của Lão Triệu, “Sếp Triệu, làm theo quy tắc đi ạ, em đã cố hết sức rồi.”

Ngày hôm sau, lúc Khang Nam đến công ty, vị trí làm việc của Lâm Tiêu trống không, mọi người đều cung kín chào hỏi Khang Nam.

“Chị Nam, Chị Nam.”

Khang Nam hoàn hồn.

“Tiểu Vi, chuyện này là sao?”

“Nghe nói, công ty sắp điều người mới tới để thay thế vị trí gốc của Lâm Tiêu.”

“À.” Khang Nam trả lời lấy lệ.

Khang Nam cũng không thấy lạ, nhưng khi Lão Triệu tuyên bố tên của quản lý mới, Khang Nam vẫn thấy sốc. Quản lý mới nhậm chức lại là Từ Châu.

“Hóa ra lại là thằng nhãi Từ Châu này!” Tiểu Vi có vẻ kinh ngạc hơn ai hết.

Buổi tối công ty mở tiệc, Tiểu Vi với các đồng nghiệp đang chơi rất high, Lão Triệu đột nhiên đi tới cạnh Khang Nam. “Suy nghĩ gì thế?” Lão Triệu cầm ly rượu vang đỏ, chạm nhẹ vào ly của Khang Nam.

“Không nghĩ gì ạ, hôm qua em đi gặp Lâm Tiêu, em thấy hơi phức tạp. Một người giỏi giang như thế, không ngờ lại mất niềm tin vào bản thân, trở nên thế này.”

“Đấy là vấn đề của chính cậu ta, không liên quan đến cô.” Lão Triệu an ủi cô.

Khang Nam cười và gật đầu, chạm cốc với Lão Triệu.

“Khang Nam, cô cảm thấy Từ Châu mới nhậm chức thế nào?”

“Khá ổn ạ, dạn dĩ thận trọng, kinh nghiệm có thể tôi luyện dần dần, nhân phẩm mới là quan trọng nhất.”

“Ha ha ha, cô nhất định đã biết Từ Châu là thằng cháu ruột của anh. Thằng bé này được di truyền óc kinh doanh của bố mẹ nó, thông minh lắm.”

Khang Nam gật đầu lấy lệ.

“Khang Nam, anh hi vọng sau này cô giúp đỡ Từ Châu nhiều hơn, hơn nữa, anh phát hiện ra rồi, hình như Từ Châu hơi có ý với cô đấy.” Lão Triệu cười, nói với Khang Nam.

“Lão Triệu, sếp đừng hiểu lầm, em với cậu ấy……” Khang Nam vội vàng giải thích.

“Anh biết cô cảm thấy Từ Châu bé quá. Nhưng anh đã dõi theo nó từ bé đến lớn, đã làm gì là nó nghiêm túc lắm, không dễ nói thích ai ngay đâu, không tin cô nhìn mà xem.” Lão Vương chỉ vào Từ Châu đang uống rượu vui vầy với đám đồng nghiệp. Đối mặt với bao nhiêu em gái xinh đẹp trẻ trung, Từ Châu vẫn chủ động giữ khoảng cách với họ.

“Khang Nam, dù một người có cố gắng làm việc, đi tới vị trí cao trong xã hội thế nào chăng nữa, thì cũng không thể mất khả năng yêu đương được. Anh rút ra từ kinh nghiệm đấy.” Đây là lần đầu Lão Triệu nói những câu cảm tính như vậy với Khang Nam.

“Ha ha ha, nếu là trích từ kinh nghiệm thì mời Sếp Triệu kể chuyện của mình đi!” Khang Nam mượn cơ hội này trêu ghẹo ông, nói sang chuyện khác.

“Chuyện của anh dài lắm, không kể hết được đâu, cô hiểu trên tinh thần là được.” Lão Triệu nói xong thì bỏ đi.

Khang Nam lâu rồi không đi tiệc rượu, không chịu được từng đợt chúc rượu của các đồng nghiệp. Dù sao lần này cô trở về sân nhà, hơn nữa còn được thăng chức, tương lai xán lạn, lí gì lại không uống rượu. Sau khi tàn cuộc, cô đã say bí tỉ, Từ Châu gọi xe, chuẩn bị đưa cô về nhà.

Từ Châu đỡ Khang Nam, cậu chàng đang định lên lầu thì lại bị Khang Nam cản lại. Khang Nam ghé sát gần tai Từ Châu, nói lơ mơ: “Suỵt! Đừng đi lên, làm phiền tụi cún mất, đưa chị đến chỗ Lão Vương đi.”

“Tới chỗ ổng làm gì? Chị gửi nuôi chó ở cửa hàng thú cưng rồi.” Từ Châu định cõng Khang Nam lên, ai ngờ Khang Nam lại nói, “Nếu chị cô đơn cả đời, sống cô độc hết quãng đời còn lại, có một người hàng xóm như Lão Vương ở bên cũng khá tốt.”

Từ Châu nghe vậy thì không nói gì, cậu yên lặng, tiếp tục đưa Khang Nam về nhà.

Về đến nhà, Từ Châu nhẹ nhàng bế Khang Nam lên giường. Từ Châu ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ say xỉn của Khang Nam, không nói gì cả. Cậu ta đang định đứng dậy đi rót nước thì Khang Nam đột nhiên kéo vạt áo cậu ta từ đằng sau. Cô lơ mơ nói: “Lão Vương, anh đi đâu đấy?”

Từ Châu xoay người lại nhìn Khang Nam, đỡ cô nằm tử tế, thì thầm bên tai Khang Nam: “Ngủ đi.”

Từ Châu nhẹ nhàng vuốt ve trán Khang Nam, Khang Nam nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau thức dậy, Khang Nam thấy bữa sáng mà Từ Châu để lại. Cô loáng thoáng nhớ lại một chuyện về Từ Châu mà Lão Triệu kể cho cô nghe trong tiệc rượu.

5 năm trước Từ Châu mới 18 tuổi, đang đúng vào thời kỳ phản nghịch. Vì bất mãn với sự dạy bảo của cha mẹ, Từ Châu bèn bỏ nhà đi trốn tới chỗ của cậu mình là Lão Triệu. Khi đó Khang Nam còn chưa tốt nghiệp đại học. Để rèn luyện thằng cháu, Lão Triệu đã lén lút sắp xếp cho cậu ta thực tập ở công ty. Từ Châu bắt đầu làm ở bộ phận dịch vụ khách hàng, tuy ngày ngày phải nhận khiếu nại của khách hàng, thi thoảng còn bị nhân viên cũ gây khó dễ, nhưng cậu vẫn luôn cắn răng kiên trì, kiên quyết không thể để cậu mình và bố mẹ khinh thường.

Mãi đến một lần nọ, Từ Châu bị khách hàng khiếu nại là đánh mất một xấp hóa đơn, bộ phận dịch vụ khách hàng bị phạt. Trưởng bộ phận là người đứng ra chỉ trích Từ Châu đầu tiên. Từ Châu lại khăng khăng nói đấy không phải là sai phạm của mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn trưởng bộ phận, suýt thì đánh nhau. Lúc này một cô gái đi vào, kéo Từ Châu ra, nói mình sẵn sàng tìm hóa đơn giúp Từ Châu. Sau đó, cô đưa Từ Châu đến phòng giữ đồ, lục lọi trong đống đồ chuyển phát nhanh và tài liệu, rồi gọi điện cho công ty ship hàng. Lúc ấy họ mới biết bản hợp đồng kia chưa được gửi tới, khách hàng kia tự nhớ nhầm. Hóa ra là một vụ hiểu lầm.

“Không sao, hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là xong thôi, quay về làm việc đi.” Cô gái nói với Từ Châu.

“Em không về, em không muốn thấy họ nữa.” Từ Châu tức giận nói.

“Chị biết em rất khó chịu vì bị vu oan, nhưng công việc là công việc, em dễ bị chọc tức như thế, nhỡ sau này gặp chuyện lớn hơn thì biết làm sao? Em phải nhớ, lúc không có ai giúp đỡ mình, em nhất định phải bình tĩnh, phải tự giúp bản thân thôi.” Cô gái nhìn thẳng vào Từ Châu bằng đôi mắt to.

Từ Châu trầm tư một lát, gật gật đầu. Cậu chưa kịp hỏi tên cô gái kia, cô ấy đã đi mất rồi.

Buổi tối tan làm, Từ Châu về nhà, xin cậu mình tài liệu về nhân sự trong công ty. Cậu so sánh đối chiếu từng tấm ảnh một, rốt cuộc cũng tìm thấy cô gái đã giúp mình ban ngày, tên của cô ấy là Khang Nam.

Đó là lần đầu tiên Từ Châu nhìn thấy Khang Nam, cũng là lần rung động thứ nhất trong thời thanh xuân niên thiếu của Từ Châu. Cậu vốn tưởng sẽ không thể tương phùng, nhưng không ngờ 5 năm sau hai người lại gặp nhau lần nữa. Tuy rằng Khang Nam đã quên Từ Châu, nhưng đó giờ Từ Châu chưa từng quên cô.

Khang Nam thích ánh nắng mùa Đông, dù gió lạnh, nhưng ánh mặt trời lại ấm áp. Nếu không vì sợ cảm lạnh thì kiểu gì Khang Nam cũng phải xuống lầu làm việc ngoài trời. Cô uống một cốc Americano đá lớn ở quán cà phê dưới công ty rồi sải bước lên lầu.

“Chị Nam, chào buổi sáng.” Tiểu Vi vẫn chào hỏi Khang Nam như mọi ngày.

“Chào buổi sáng.” Khang Nam buồn bã ỉu xìu nói.

“Chị Nam, chị có đau đầu không ạ? Thuốc giải rượu em mua cho chị ở trên bàn ấy.” Tiểu Vi quan tâm nói.

Khang Nam ngáp một cái rồi hỏi: “Tiểu Vi, cô nói xem, có phải trong lòng cô, chị đây là một con ma men không?”

“Gì chứ, chị của em là đại mỹ nữ! Thi thoảng uống một tí vì công việc cần kíp, không sao cả.” Bây giờ nghe mấy câu hỏi tra tấn tâm hồn này Tiểu Vi đã có thể trả lời ngay tắp lự, không cần chớp mắt.

“Vậy, bọn đàn ông có nghĩ chị là con ma men không nhỉ? Hình tượng này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến đường tình duyên của chị không?”

“Vớ vẩn, đường tình thì liên quan gì đến rượu chè, duyên phận tới thì nốc mấy cũng tìm được. Duyên mà không tới thì có uống sương sớm cũng không kiếm được bồ.”

“Thôi được rồi, không biết chị có chờ được tới ngày duyên tới không nữa.”

“Đừng nhụt chí mà chị, Lão Vương thì sao?”

“Chị đây khoan hồng độ lượng, tâm địa Bồ Tát, chị phóng sinh cho ổng, để ổng về theo đuổi vợ cũ rồi.”

“Ha ha ha, chị ơi, đây là người tốt làm việc tốt đấy à? Chị có thấy khó chịu trong lòng không?”

“Chị không nói là lòng mình cay đắng, thì ai mà biết được.” Khang Nam thản nhiên.

“À, thế cơ à, thế chị đừng đắng lòng nữa nhé.” Tiểu Vi cười xấu xa nói.

“Mày đang cười cái gì đấy?” Khang Nam nghi hoặc.

“Không có gì, không có gì.”

“Không đúng, nói ngay đi, mày đang cười gì? Dạo này chị dễ quạu lắm đấy nhé.” Khang Nam uy hiếp Tiểu Vi.

“Ui, chị đừng giở võ, em nói, em nói.” Tiểu Vi ngoắc tay ra hiệu Khang Nam tới gần hơn. Tiểu Vi kề sát bên tai Khang Nam, thầm thì: “Chị Nam, dạo này Từ Châu đối xử với chị ân cần ghê đó.” Tiểu Vi nhướng mày, nhìn Khang Nam với vẻ mặt hóng hớt.

“Thẳng lỏi con đấy đùa bậy bạ, mày cũng hùa theo nó à?” Lòng Khang Nam hơi hoảng loạn, cô uy hiếp Tiểu Vi.

“Đủ 18 thì là người trưởng thành rồi, không còn bé nữa. Giờ lái máy bay cũng rất bình thường, hơn nữa người ta lại là cháu ruột của Lão Triệu, có tương lai lắm đấy.”

“Mày còn nói nữa?” Khang Nam vờ tức giận, nạt Tiểu Vi.

“Vầng vầng, em không nói nữa.” Tiểu Vi giao hai ngón tay vào nhau, đặt trên môi.

“Chị Nam, chào buổi sáng nhé.” Từ Châu đột nhiên đi tới bàn làm việc của Khang Nam, gí sát mặt vào Khang Nam, nói.

Khang Nam ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn Từ Châu. “Chào buổi sáng.”

“Chị Nam, hai người đang bàn tán về chuyện gì thế?” Từ Châu chuyển tròng mắt, cười xấu xa nói.

“Không, không có gì, mau làm việc thôi.” Khang Nam giả vờ lật xem tài liệu.

Từ Châu dường như lại cố ý khiêu khích, nói: “Chị Nam, chị chẳng quan tâm em tẹo nào, tối hôm qua đưa chị về mà em đau nhức cả người đó.”

“Đau nhức người? Sao sao, chú mày vật nhau với chị Nam à?” Tiểu Vi ngồi bên cạnh hóng hớt ra mặt.

Khang Nam ho khan mấy tiếng, “Chú nói cho rõ đi.”

“Chị Nam, chị không biết lúc xỉn chị khỏe nhế nào đâu, em đỡ chị muốn gãy cả tay, chị còn liên tục thụi khuỷu tay vào em, đánh đầu em. Em không thể phòng ngự được trước combo của chị, chị còn xé rách một lỗ trên áo khoác da của em đấy.” Mặt Từ Châu đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Chú mày đừng có chơi xấu, bịa đặt linh tinh. Cẩn thận chị kiện chú đấy!”

“Em nào dám bịa đặt, chị nhìn cánh tay em đây này.” Từ Châu vừa nói vừa xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng như tuyết bị cấu đỏ lỗ chỗ. Khang Nam nhìn mà thấy vô cùng có lỗi, không khỏi thấy xấu hổ trong lòng.

“Thằng ranh này da thịt non mịn quá, có tí thử thách thế này mà cũng không chịu được à? Trước đây mỗi lần đưa chị Nam về nhà, Lão Vương nhà người ta đều bế công chúa nhé, người ta cũng không cằn nhằn câu nào đâu……” Tiểu Vi đột nhiên nhận ra mình đã lỡ mồm, cô nàng lập tức ngậm miệng, vừa quan sát phản ứng của Khang Nam, vừa chuẩn bị đánh bài chuồn.

Khang Nam lại vô cùng bình tĩnh, “Làm việc hết đi, đừng đứng đây con cà con kê nữa. Áo khoác da của Từ Châu bao nhiêu tiền, chị đền cho chú cái mới.”

Từ Châu và Tiểu Vi liếc nhau rồi nhanh chóng biến mất.

Câu nói vô ý của Tiểu Vi vẫn dễ dàng kéo tâm trạng đang cao tít trên mây của Khang Nam xuống đáy nước lạnh băng. Khang Nam lập tức cảm thấy tim mình như bị vạn mũi tên xuyên thủng, đau đớn không thở nổi.

Vào thời khắc này, Khang Nam đã không thể phân biệt nổi tình cảm mà mình dành cho Lão Vương là yêu hay là đau khổ vì muốn mà không giành được, có lẽ là cả hai cảm xúc ấy. Tóm lại, cảm xúc nào cũng làm cô khó chịu. Cô không biết mình nên đối mặt với Lão Vương như thế nào. Nếu Lão Vương không chủ động tìm cô nữa, chắc họ sẽ phải kết thúc tại đây.

Buổi chiều, Khang Nam nhận được nhiệm vụ từ Lão Triệu. Sắp đến lúc tổ chức bữa tiệc tối từ thiện hằng năm, vì công ty vừa trải qua biến động lớn, nên để nhanh chóng chứng minh cho khách hàng và những người đồng ngành là công ty thay máu xong càng mạnh mẽ hơn, Lão Triệu quyết định nhận thầu tiệc từ thiện năm nay.

Bữa tiệc tối từ thiện này là hoạt động tập thể quan trọng nhất của ngành, năm nào cũng rất khó tranh vé. Mọi người đều muốn chứng tỏ thực lực của mình thông qua hoạt động này và tìm kiếm nhiều tài nguyên hơn. Quan trọng hơn cả là họ có thể nhận biết địa vị cá nhân và xu thế tương lai thông qua vị trí ngồi được sắp xếp. Nói rộng thì đây là buổi tìm hiểu hướng đi của ngành, nói hẹp thì là show diễn so bì của từng cá nhân. Ai cũng hận không thể trang điểm lung linh long lanh lên sân khấu luôn. Ngoài trưng bày các case PR tiêu biểu của năm, buổi tiệc này cũng sẽ bình chọn những nhân viên đáng chú ý, phối hợp với những bài diễn thuyết theo chủ đề của khách mời. Phần quan trọng nhất là buổi đấu giá các tác phẩm nghệ thuật do mọi người quyên tặng, gửi tới những quỹ từ thiện cần được hỗ trợ. Đương nhiên, mỗi năm lại có chủ đề từ thiện khác nhau. Năm kia là từ thiện cho trẻ em bị bỏ lại, năm ngoái là quyên tiền cho người già cả góa bụa. Khang Nam phải nhanh chóng đưa ra phương án và mời khách theo chủ đề.

(Những đứa trẻ bị bỏ lại: Ý nói những trẻ em ở lại nông thôn một mình, còn bố mẹ thì lên thành phố làm thuê. Trẻ em bị bỏ lại thường nghèo đói, thiếu ăn thiếu mặc, phải tự lập sớm.)

Khang Nam nói chuyện điện thoại với Lão Triệu xong thì nhanh chóng lật lịch. Tính từ hôm nay thì còn chưa tới 10 ngày cho đến hôm tổ chức hoạt động, Khang Nam cảm thấy mắt mình tối sầm.

Khang Nam không ngờ công việc đầu tiên sau kỳ nghỉ phép của mình lại trọng đại như thế, nếu sớm biết thế này cô đã nhất quyết không về, thà trốn sang nước ngoài còn hơn. Nhưng Lão Triệu thật sự quá ranh mãnh, giọng điệu của ông trong điện thoại vừa thong thả vừa cương quyết, không cho Khang Nam chút cơ hội phản bác nào.

Cuộc họp khẩn cấp biến thành đại hội cà khịa sếp, Khang Nam cùng 30 mấy đồng nghiệp tìm tất cả những tư liệu về hoạt động này suốt ba năm qua, nhưng mãi mà chưa lựa được chủ đề cho năm nay. Tiểu Vi tựa ghế mơ màng sắp ngủ, Từ Châu cũng tựa bàn, cố gắng chống mi mắt. Khang Nam lơ đãng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 9:00, nên về nhà dắt chó đi dạo thôi! Khang Nam nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thả cho mọi người tan làm. Đột nhiên, một ý tưởng hiện lên trong đầu cô, tại sao không đặt chủ đề là cứu trợ động vật nhỉ?

Ý tưởng mà Khang Nam đưa ra lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người. Cô xin chỉ thị từ Lão Triệu, Lão Triệu cũng đồng ý, ủng hộ Khang Nam làm thoải mái. Khang Nam phấn khởi vội vã về nhà, vung tay cho mọi người giải tán. Việc chưa xong ngay được, không làm tối nay cũng chẳng sao. Mọi người sôi nổi gọi xe, chạy tứ tán như chim muông thú rừng. Khang Nam mệt mỏi rã rời vội về nhà, Từ Châu theo sát đằng sau cô.

“Chị Nam, em đưa chị về nhà nhé?”

“Không cần đâu, chú về nhà đi, nên làm gì thì làm?”

“Em nên đưa chị về!”

“Chú mày đang bắt chước Lucky à? Chị đi đâu là đòi theo đó.”

“Em đi lấy xe.”

Khang Nam vừa ra khỏi cửa đã lộn ngược lại sảnh tầng 1 ngay vì bị gió lạnh quất vào người. Đúng là không ra ngoài được thật, gió to thế này, trang điểm đậm mấy cũng bị gió thổi về mặt mộc!

“Chú mau đi lấy xe đi!”

Chỉ một lát sau, Khang Nam đã ngồi trong xe của Từ Châu.

“Chị, đằng trước có một tiệm trà sữa mới mở, chị có muốn nếm thử vị trà sữa đang nổi trên mạng không?”

“Bây giờ chị uống đồ ngọt cũng không thể chữa lành trái tim được nữa. Già rồi không tham gia trend triếc nổi. Uống xong đi gym lại phải chạy thêm mấy vòng, chị không cần!”

“Vậy bây giờ chị thích uống gì?”

“Enzym!”

Từ Châu cười, không nói linh tinh nữa. Cậu chàng chạy thẳng xe lên đường Vành đai 4, đi về hướng Tây.

Khang Nam cúi đầu rep tin mãi, loáng thoáng cảm thấy xe đi hơi lâu. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác có gì sai sai, “Ranh con, chú mày đi hướng nào đây? Đường này sai rồi!”

“Trung tâm của vũ trụ.”

“Trung tâm của vũ trụ? Ngũ Đạo Khẩu?”

“Không sai, chúng ta đi uống một chén đi!”

“Chị đi Trung Tâm Vũ Trụ làm gì, chị còn chưa biết hết quận Triều Dương mà, chú mau đưa chị về đi!”

“Tới nơi rồi!”

(Ngũ Đạo Khẩu: Một địa điểm thuộc quận Hải Điến, Bắc Kinh, được gọi là Trung Tâm Vũ Trụ, vì có tòa mall U-center và là tụ điểm của nhiều trường đại học nổi tiếng thế giới, có khu công nghệ, kinh doanh lớn, có nhiều người thuộc nhiều sắc tộc sinh sống.)

Khang Nam bước xuống xe, nhìn con đường tấp nập rộn rã cách đó không xa. Những người đủ mọi quốc gia và sắc tộc, trai xinh gái đẹp vui vẻ ra ra vào vào từ cửa quán bar. Dường như người dân của các quốc gia đều đang nhộn nhịp đón hội ở đây, vui vẻ không thua gì thế vận hội Olympic.

Từ Châu đỗ xe cẩn thận, kéo Khang Nam đi về phía quán bar, “Đi, đi nhảy tí, cho khuây khỏa đầu óc.”

Khang Nam túm chặt vạt áo Từ Châu, chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi căng thẳng. Cô tới Bắc Kinh bao nhiêu năm ròng nhưng chưa từng tới đây bao giờ. Cô toàn chinh chiến trong quán Karaoke, đột nhiên bắt cô đổi đường đua, cô chưa thể quen được. Mà thực tế cho thấy cô cũng rất bỡ ngỡ với việc bị người ta nhét rượu vào tay, chạm cốc choeng choeng.

Cô nói chuyện với Từ Châu, Từ Châu ghé mặt lại gần, “Chị nói gì đấy em nghe không rõ.”

Khang Nam tóm lấy cái tai to của Từ Châu, gào lên: “Chỗ này có gì hay? Chen chúc như hội du xuân ấy!”

“Lần đầu tiên có người bảo quẩy bar giống đi du xuân đấy. Chị xem, chỗ này nhiều người đẹp nữa, lát nữa sẽ có người tới tiếp cận chị.”

“Tiếp cận cái quái gì, chỗ này tối thui chẳng nhìn ra ai, mặt bình dân thì làm sao phân biệt được ai với ai, chị muốn về nhà!”

“Ha ha ha ha ha”, Từ Châu cười sằng sặc như sắp bay hơi, “Chị Nam, chị đừng nóng, lát nữa chị sẽ hiểu thôi.” Từ Châu nói xong thì kéo cô tới trước sân khấu, Từ Châu cố gắng khoát tay dọn đường, để một chỗ cho Khang Nam, “Chúng ta thử nghiệm nhé, để xem trong vòng 1 tiếng đồng hồ có bao nhiêu người tiếp cận chị.”

“Chú mày đừng có giỡn, chị còn chưa đủ ngột ngạt sao? Chị phải về……”

“Hi, sao giờ cưng mới tới?” Khang Nam còn chưa nói hết câu đã bị một anh chàng cao to bên cạnh ngắt lời. Khang Nam nhìn anh này, chắc hẳn là sinh viên của đại học thể dục thể thao bên cạnh.

“Em trai à, cậu nhận nhầm người rồi, tôi chưa từng đến đây bao giờ.”

“Sao có thể, làm sao anh nhận lầm được, hôm qua anh mới gặp cưng mà.”

“Mặt tôi phình phường, nhận nhầm cũng là bình thường, qua bên kia chơi đi, ngoan.”

Gã trai hậm hực bỏ đi, Khang Nam quay đầu lại uống rượu. Từ Châu cười tươi như hoa nở, rướn người qua bảo, “Chị xem, em đã bảo rồi mà, chắc chắn có người tới tán tỉnh chị. Dù có ở nơi tăm tối thế nào, hào quang của chị cũng không thể bị che lấp.”

Khang Nam rất thích lời nịnh hót của Từ Châu, cô quyết định ở đây thêm một lát.

Họ ở mãi tới tận 12 giờ, quán bar càng lúc càng đông, Khang Nam được tổng cộng 6 người tiếp cận, 2 trong số đó là người nước ngoài. Lòng Khang Nam được lấp đầy bởi hư vinh và đắc ý, cô hài lòng túm Từ Châu ra khỏi quán bar.

“Thế nào chị, có vui không?”

“Cũng tàm tạm, chị bằng này tuổi đầu còn đi quẩy bar với tụi choai choai chúng mày, đúng là thiếu đàng hoàng quá thể.” Khang Nam nói xong thì ngáp một cái, cô duỗi chân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ Châu chỉ cười rồi không nói nữa. Cậu chàng bật đài lên, radio lại đang phát bài hát《 Năm xưa 》 của Vương Phi. Quả nhiên có một số việc “Oan gia ngõ hẹp không thể may mắn tránh được”. Khang Nam nhớ tới Lão Vương, lúc này hẳn anh đã ngủ rồi, anh đang ở một mình ư? Cô ngẫm nghĩ một lát, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.

(Oan gia ngõ hẹp không thể may mắn tránh được: Lời bài hát “Năm xưa” (Lưu niên) của Vương Phi. Link vietsub: Link.)

Càng muốn quên, thì lại càng nhớ rõ, nếu chưa tra tấn người ta tới chết thì còn chưa hết chuyện. Bỗng dưng Khang Nam bật khóc thành tiếng. Từ Châu đang ngồi lái xe bên cạnh hoảng sợ, vội dừng xe lại ven đường, tắt nhạc đi, “Chị, chị không sao chứ?”

Khang Nam im lặng thật lâu, sau rốt mới giãi bày lời trong lòng, “Em nói xem có phải chị ngốc lắm đúng không. Chị cứ như con quay vậy, chủ động giao dây giật vào tay kẻ khác, để người ta đùa giỡn xoay vòng vòng, bản thân còn rất vui vẻ, biết là đau nhưng không thể dừng lại được.”

Từ Châu nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào, cậu chỉ có thể tháo dây an toàn, ôm lấy Khang Nam, “Không sao, rồi sẽ qua cả thôi. Chị tốt như vậy, nhất định sẽ được hạnh phúc.”

Không biết bao lâu đã qua, khi Khang Nam ngẩng đầu lên lần nữa, dường như có ánh sáng lóe lên nơi đường chân trời. Có vẻ một đêm ở nơi xa xôi này rốt cuộc cũng sắp kết thúc.

Đúng vậy, cho dù chết một vạn lần, chỉ cần trời sáng lên, là có thể sống lại.

[HẾT CHƯƠNG 19]
Bình Luận (0)
Comment