Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 105


Cho dù lúc này, Mặc Tinh đang rối bời, nhưng cô vẫn nhận ra sự khác thường của Lâm Hiểu, cô day day mi tâm đang hơi đau, rồi nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.


Lâm Hiểu muốn nói lại thôi, sau khi do dự mãi, cô ấy đi về chỗ giường của mình rồi cầm lấy điện thoại, mở Zalopay, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Mặc Tinh: “Cô… cô tự xem đi.


Trên điện thoại là một bản ghi cuộc nói chuyện trong một nhóm nhỏ, trong nhóm cũng không có mấy người, Mặc Tinh đều biết hết, bọn họ là đồng nghiệp ở câu lạc bộ Dream.

[Tôi nghe người ta nói, Mặc Tinh muốn câu dẫn tổng giám đốc Tiêu, bị tổng giám đốc Tiêu lột s@ch rồi ném ra ngoài rồi! Không phải tôi nói chứ, Mặc Tinh như vậy, cả người từ trên xuống dưới toàn là sẹo, tổng giám đốc Tiêu có thể coi trọng cô ta được chắc? (khinh thường.

jpg)]
[Thực ra, tôi thấy Mặc Tinh vẫn rất xinh mà, tính tình cũng được, chỉ có là hơi kiêu ngạo.

]
[Không phải là câu dẫn gì gì đâu(ngạc nhiên.

jpg), có một người biết nội tình đã nói với tôi, Mặc Tinh với tổng giám đốc Tiêu có thù đấy, lần này là muốn gϊếŧ tổng giám đốc Tiêu! Nghe nói, cuối cùng tổng giám đốc Tiêu được người dìu ra ngoài, cả người toàn là máu!]
[Cô ta vừa ra tù, lại muốn gϊếŧ người! Trời ơi, làm việc cùng với người như này quả thực là quá khủng bố!]
[Các cô nói không đúng! Hôm nay anh Phong ở hiện trường, anh ấy nói với tôi là cậu Mặc cũng ở đấy, thực ra Mặc Tinh là em gái ruột của cậu Mặc, hai anh em bọn họ đã hạ thuốc tổng giám đốc Tiêu, bọn họ tính chụp mấy bức ảnh làm cái để uy hiếp, để tổng giám đốc Tiêu nhường lại cái hạng mục kiếm ra tiền nhất cho nhà họ Mặc bọn họ.

]
“Cô xem cái này đi.


” Lâm Hiểu lấy điện thoại về, giở đến một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm bảo vệ mà một bảo vệ đã gửi cho cô ấy, sau đó đưa điện thoại cho Mặc Tinh.

Đám cap màn hình cuộc trò chuyện trong đám bảo vệ rất khó coi.

[Mặc Tinh ngày thường che rất kín, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì thấy ngực to mông vểnh, con mẹ nó thật muốn làm! Nhưng mà thật đáng tiếc, người ở phía trên đã xóa ghi chép của camera rồi.

]
Cô ta lẳиɠ ɭơ như thế, hay là mấy anh em chúng ta hẹn cô ta ra ngoài, cùng nhau chơi? (Nam nữ cởi truồng làm vận động)]
Mấy trăm bản ghi cuộc trò chuyện, mấy người đó thảo luận từ dáng người, khuôn mặt của Mặc Tinh cho đến việc làm thế nào ngủ Mặc Tinh, bọn họ dùng từ hạ lưu tục tĩu, khó coi, thậm chí còn có hai người tự xưng là thông minh, đã lên kế hoạch một, hai, ba, ngủ Mặc Tinh, còn chia ra các đoạn ngắn.

Sau cùng, tên bảo vệ gửi đoạn trò chuyện này cho Lâm Hiểu còn gửi một tin nhắn thoại tới: “Lâm Hiểu, cô và Mặc Tinh qua lại gần như vậy, cô có thể giúp anh hẹn cô ta ra ngoài không? Việc mà thành, anh đấy tuyệt đối không bạc đãi cô, hoặc là cô tới rồi ba chúng ta chơi song phi cũng được, anh đây chắc chắn sẽ làm cho hai chị em các cô dễ chịu!”
Mặc Tinh mặt không biểu tình nắm chặt chiếc điện thoại, cô mím môi.

“Cô xem xong rồi thì đưa điện thoại cho tôi đi.

” Lâm Hiểu lo điện thoại của mình bị bóp nát mất, cô ấy cầm điện thoại của mình về từ trong tay Mặc Tinh, dè dặt mà áy náy nói: “Ngay từ đầu, tôi không nên đưa ra cái chủ ý tồi tệ cho cô, tôi xin lỗi.


Mặc Tinh cúi đầu không nói gì, nhưng cô lại nắm chặt góc áo, dùng sức đến nỗi ngón tay đã trắng bệch.

Cô lấy điện thoại ra, mở zalopay, tin tức ở trong nhóm nhân viên câu lạc bộ Dream, từng cái rồi từng cái, tất cả đều là nghị luận về cô.

Có người nói, cô muốn câu dẫn Tiêu Cảnh Nam rồi bay lên đầu cành làm phượng hoàng, có người nói cô không câu dẫn được nên thẹn quá hóa giận làm Tiêu Cảnh Nam bị thương, còn có người nói bọn họ có thù riêng, lần này cô muốn gϊếŧ người nhưng không thành…

Mọi giả thuyết được đưa ra, trong đó còn có không ít người lấy cô ra làm trò đùa bỉ ổi, Tưởng Na Na còn ở trong nhóm dốc sức nói xấu cô.

Lâm Hiểu nhìn Mặc Tinh, cô ấy tự cảm thấy đuối lý, muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói từ chỗ nào.

Cô ấy muốn tìm cách giải quyết, nhưng nếu như có một người nói như thế, thì còn thể đi đánh đối phương một trận, nhưng nhiều người nói như này, cô ấy khó lòng bịt được mồm bọn họ, thực sự là không nghĩ ra cách gì để giải quyết cho tốt.

Mặc Tinh li3m li3m cánh môi khô khốc, gửi một tin nhắn thoại vào trong nhóm làm việc: “Ai muốn ngủ tôi?”
Vừa rồi trong nhóm làm việc còn tưng bừng như nước sôi, trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ, ngay cả Tưởng Na Na cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.

“A!” Mặc Tinh lạnh lùng cười một tiếng, ấn vào nút giọng nói, hàn ý và tàn nhẫn tẩm trong giọng nói nương theo điện thoại truyền vào trong tay của những người hóng hớt không ngại lớn chuyện kia: “Các người vụиɠ ŧяộʍ nói cái gì, tôi mặc kệ.


“Nhưng, nếu ai còn để tôi nghe được những lời không muốn nghe, nhìn thấy những thứ không muốn nhìn, thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.

Tôi sẽ ác như thế nào, các người có thể hỏi Tưởng Na Na, cô ta rõ hơn các người.


Lâm Hiểu nghe mà nhăn mặt: “Mặc Tinh, cô nói như vậy… đắc tội nhiều người hơn đấy? Cô không sợ bọn họ nói cô càng khó nghe hơn sao?”
“Tôi không nói những lời này thì bọn họ sẽ không bàn luận về tôi nữa à?” Mặc Tinh tiện tay ném điện thoại lên giường rồi hỏi.

Lâm Hiểu im lặng.


Mặc Tinh quay người, đưa lưng về phía cô ấy: “Nếu cô sợ chọc tới người khác thì có thể cách tôi xa ra.


“Chẳng qua là cô lo cho cô.

” Lâm Hiểu ngượng ngập cười cười, cô ấy lại về gường rồi xem điện thoại, nhưng cô ấy nhận ra là, sau khi Mặc Tinh nói hai câu đó ra, thì vẫn chưa có ai nói chuyện.

Thẳng đến mười phút sau, mới có hai mươi mấy người ngoi lên, nhưng lại là an ủi Mặc Tinh, còn có người hiên ngang lẫm liệt phê bình người đã giễu cợt Mặc Tinh.

Trong đó có mấy người, thậm chí là vào hơn mười phút trước còn đang hóng hớt chuyện của Mặc Tinh.

Lâm Hiểu liếc nhìn qua bóng lưng của Mặc Tinh, cô ấy cắn môi, gửi một tin nhắn vào trong nhóm.

[Mọi người đừng đoán bừa nữa, Mặc Tinh làm như vậy, cũng là bị ép.

]
Bệnh viện.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ màu trắng ra thì vẫn là màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi của nước sát trùng.

Tiêu Cảnh Nam mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên đùi bị quấn một tầng băng vải.

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, cảm khái nói: " Cái người xuống tay này ác quá, có mấy nhát còn suýt nữa đã đâm đến động mạch chủ, nếu mà đâm vào thật thì đã nguy hiểm rồi.

"
Vân Mân đứng ở một bên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam đang nằm trên giường bệnh, nhưng lại thấy vẻ mặt anh chẳng có thay đổi gì, như thể cái người kia không phải là anh vậy.


“Cảm ơn bác sĩ.

” Vân Mân mỉm cười xinh đẹp với bác sĩ, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu còn uống phải rượu bị bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ và thuốc ngủ, bác sĩ xem có cần kê thêm thuốc gì không?”
Bác sĩ nhìn qua Tiêu Cảnh Nam, thấy vẻ mặt anh chẳng có gì thay đổi thì hơi kinh ngạc: “Tôi không nhìn ra thật, lúc nữa tôi sẽ cho người đưa thuốc tới, uống vào là được.


“Vâng, làm phiền bác sĩ rồi.

” Vân Mân tiễn bác sĩ đi, đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó đi đến bên giường bệnh rồi nói: “Tổng giám đốc Tiêu, có chuyện tôi không đưa ra được biện pháp, tôi phải nói với anh một chút.


Tiêu Cảnh Nam đang chơi mặt dây chuyền ngọc bích, nghe vậy thì nhấc mí mắt lên nhìn cô một chút: “Nói đi.


“Hiện tại, chuyện của Mặc Tinh và anh đã truyền đi xôn xao rồi, nói kiểu gì cũng có, bên phía bảo vệ còn có người giữ lại ảnh chụp khỏa thân của Mặc Tinh, anh xem phải xử lý như thế nào?” Hiếm khi thấy Vân Mân nghiêm nghị, bây giờ cô ta đã đồng tình với Mặc Tinh thật rồi.

Tiêu Cảnh Nam cứng đờ người, bàn tay đang nắm mặt dây truyền ngọc bích khẽ siết chặt, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Băng ghi hình camera chưa xóa à?”
“Đã xóa rồi.

Nhưng có bảo vệ nói là lúc đó anh ta đã chụp màn hình lại, sau đó những tấm ảnh đó bây giờ đang truyền đi khắp nơi.

Tôi cũng thấy rồi, hơi mờ, không quá rõ mặt.

” Vân Mân không biết tại sao anh lại phản ứng mạnh như vậy, cô ta hơi lặng người một chút rồi nói.

.

Bình Luận (0)
Comment