Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 152


Trong phòng bệnh toàn vang lên tiếng thở nặng của Mặc Vệ Quốc, thỉnh thoảng còn có tiếng ho khan.
Mặc Tinh cười lạnh: “Không có lợi gì, tôi cứ bất hòa với tổng giám đốc Mặc đấy, ông ta càng không vui thì càng tức giận, trong lòng tôi lại càng sảng khoái.

Về phần cái thứ như danh tiếng này nọ, có ăn được không? Có thể làm tôi không cần ngồi tù không?”
“Mày… mày…” Mặc Vệ Quốc đã tức đến nỗi không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh nữa rồi, nhưng mà ông ta ôm ngực không ngừng thở suyễn.
Mặc Tinh đi đến gần hai bước về phía ông ta, cô nhìn thẳng vào ông ta, nhếch môi, gằn từng chữ: “Chẳng phải ông hỏi tôi có lương tâm không sao? Không có, giống ông đấy, ai bảo tôi có một bộ phậm đến từ ông cơ chứ?”
“Mày…” Mặc Vệ Quốc chỉ vào cô, rát cổ bỏng họng quát một tiếng, sau đó nhắm mắt, thẳng tắp ngã xuống.
Sắc mặt Vu Tĩnh Vận trắng bệch gọi một tiếng “Vệ Quốc”, sau đó ngồi xổm xuống lay ông ta, nước mắt chảy xuống: “Vệ Quốc, ông không được có chuyện gì đâu đấy!”
Mặc Tinh mím môi, ánh mắt lóe một chút, đi về phía trước một bước, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày lùi về, ngồi trên giường.
Thủy Thanh Lan đứng bên cạnh nhìn Mặc Tinh với ánh mắt phức tạp, cô ấy khẽ thở dài, sau đó đi đến bên giường bệnh, ấn nút cấp cứu.
“Đáng đời!” Mặc Lôi mặt lạnh nói một câu, nhưng anh ấy vẫn nói với Thủy Thanh Lan: “Em đi tìm bác sĩ đi, ai mà biết được cát nút cấp cứu này có dùng được không!”
Thủy Thanh Lan gật đầu, chạy ra ngoài.


Vừa đi ra không lâu, thì nửa đường trông thấy bác sĩ và y tá đang hốt hải chạy tới, cô ấy vội vàng nói rõ tình huống với bác sĩ và y tá, sau đó cùng bọn họ trở về phòng bệnh.
Nhốn nháo ầm ĩ hơn mười phút, bác sĩ y tá đưa Mặc Vệ Quốc vào phòng cấp cứu, Vu Tĩnh Vận và Thủy Thanh Lan cũng đi theo, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.
Mặc Lôi cúi đầu gương mặt buồn bã đá mấy cái trên giường, anh ấy quay đầu hỏi Mặc Tinh: “Trách anh không?”
“Có gì mà trách? Ông ta có lỗi với em, nhưng đâu có lỗi với anh trai.” Mặc Tinh cụp mắt, hờ hững mà mệt mỏi nói.
Cái này anh ấy không nói rõ là ai, nhưng trong lòng hai người đều rõ.
Mặc Tinh xuống giường tắt đèn, sau đó nằm lên giường, đắp chăn lên.

Hai anh em đều không có ngủ, nhưng cũng không ai nói chuyện, cho đến tận nửa tiếng sau, âm thanh mở cửa phòng bệnh phá vỡ phần im lặng này.
Người đến bước rất nhẹ, như là sợ làm ồn tới hai người trên giường bệnh.
“Đều chưa ngủ, bật đèn đi.” Mặc Tinh trở mình, nương theo ánh sáng chiếu vào trong khe cửa, cô nhìn thấy Vu Tĩnh Vận đứng ở cửa và Thủy Thanh Lan ở phía sau bà ấy.
Vu Tĩnh Vận ngượng ngùng cười hai tiếng, bà ấy dè dặt hỏi: “Có phải mẹ đã đánh thức con đúng không?”
“Việc gì?” Mặc Tinh không trả lời bà ấy, mà nhíu mày hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Thấy thái độ này của cô, Vu Tĩnh Vận hơi tổn thương, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, bà ấy nói: “Mẹ tới là muốn nói với con, bố con không sao, con không cần vì cái này mà cái áp lực gì lên tâm lý.”
“Bà Mặc nói đùa rồi, cho dù tổng giám đốc Mặc có sao hay không sao, tôi cũng sẽ không có áp lực tâm lý.”
Vu Tĩnh Vận nhìn cô với ánh mắt khó tin, bà ấy lau nước mắt nơi khóe mắt rồi nói: “Tinh Tinh, sao con lại biến thành cái bộ dạng này? Nói thế nào, ông ấy cũng là bố con mà!”
Thủy Thanh Lan sợ những lời này sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Mặc Tinh, cô ấy vội vàng túm góc áo bà ấy, ý bảo bà ấy đừng nói nữa.
Nhưng Mặc Tinh chỉ lạnh lùng nhìn Vu Tĩnh Vận, vẻ mặt không hề có một chút dao động nào vì những lời nói đó.
Bởi vì cô không còn ôm ảo tưởng đối với mẹ nữa, cho nên lúc này nghe thấy những lời chỉ trích này, cô sẽ không buồn, chỉ là cảm thấy bi ai và châm biếm!
“Đủ rồi, dừng con mẹ nó buổi đêm rồi còn ồn ào những chuyện này nữa!” Mặc Lôi phiền chán cào tóc: “Mấy người không ngủ, tôi và Tinh Tinh vẫn cần ngủ đấy!”
Anh ấy không nhìn mẹ anh ấy đang rơi nước mắt, quay đầu nhìn sang Mặc Tinh, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi và bất lực: “Ngày mai anh sẽ chuyển đến chỗ ở khác, em không muốn gặp người khác, thì cứ khóa cửa lại, đỡ phải cả ngày có một đống người linh tinh tới đây bức bách, ngủ một giấc cũng không được!”

“Ừ.” Mặc Lôi thản nhiên đáp một tiếng, không nhìn vẻ mặt phức tạp và chảy nước mắt của Vu Tĩnh Vận nữa, mặt không chút thay đổi nằm xuống giường.
Thủy Thanh Lan đưa khăn giấy cho mẹ chồng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Mẹ, Tinh Tinh Mặc Lôi đều là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta về trước đi, có chuyện khác thì đợi ngày mai rồi nói tiếp.”
Cô ấy khuyên mãi mới khuyên được Vu Tĩnh Vận đi ra.
Ngày hôm sau, Mặc Lôi mang theo hai vành mắt đen, sáng sớm đã chuyển phòng bệnh dưới sự trợ giúp của Thủy Thanh Lan với cả mấy ý tá.
Mặc Tinh không muốn dây dưa với những người làm phiền cô như mẹ cô bố cô với cả An Thiếu Sâm, An Sơ Tuyết.

Ngoại trừ Lâm Hiểu và chị dâu của cô ra, những kẻ khác cô đều khóa cửa không gặp, cô đã trả qua mấy ngày thanh tịnh.
“Cô Mặc, phiền cô mở cửa ra.” Sáng ngày thứ tám, bác sĩ tới làm kiểm tra như bình thường.
Mặc Tinh đứng dậy đi mở cửa, không ngờ ngoại trừ bác sĩ thường xuyên tới ra, Lục Ngôn Sầm và thím Lưu cũng đang đứng ở cửa.
“Thím Lưu ạ?” Thím Lưu sẽ tới, Mặc Tinh hơi giật mình, nhưng cô nghĩ lại thì liền biết thím Lưu sẽ biết cô đang ở bệnh viện, thím ấy biết được tin từ chỗ Lục Ngôn Sầm.
Thím Lưu trả lời, bà ấy đánh giá cô, khuôn mặt tròn tròn nhăn lại, quở trách: “Sao cháu lại dày vò mình thành thế này rồi hả?”
“Cháu đỡ phải lo giảm béo, bao nhiêu người muốn gầy còn không gầy được đấy.” Mặc Tinh mỉm cười, cô nhường cửa, hỏi bác sĩ: “Bây giờ kiểm tra sao?”
Người tiếp lời là Lục Ngôn Sầm, anh ấy mỉm cười, dưới ánh mặt trời, má lúm đồng tiền ở khóe miệng càng tỏ ra mê người: “Sức khỏe của cô đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, không cần kiểm tra.

Hôm nay bác sĩ Phương tới chủ yếu là đi cùng tôi thôi, anh ấy sợ cô không mở cửa cho tôi.”

“Ha ha.” Bác sĩ Phương cười hai tiếng, sau đó nói với Mặc Tinh: “Bác sĩ Lục trẻ tuổi, nhưng lại là chuyên gia về phương diện tật chân, cô phải nắm chặt cơ hội đấy, đừng gây khó dễ cho cho cơ thể mình.”
Nói xong thì vỗ vai Lục Ngôn Sầm, cổ vũ anh ấy hai câu rồi rời đi.
Lúc này, Mặc Tinh mới nhíu mày, nói: “Bác sĩ Lục, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng…”
Không đợi cô nói xong, Lục Ngôn Sầm đã ra hiệu với thím Lưu, anh ấy mỉm cười nói: “Bác cả, cháu chỉ là bác sĩ chữa bệnh, không phải chuyên gia đàm phán.”
“Nhìn cái bộ dạng kinh sợ của cháu này, chẳng trách không tìm được vợ, bạn gái tương lai đã đứng ngay trước mặt rồi, thế mà một câu cũng không dám nói!” Thím Lưu mắng anh ấy một câu, rồi thẳng tay đẩu Mặc Tinh vào trong phòng bệnh, sau đó quát to với người đàn ông vẫn đang đứng ở cửa: “Qua đây kiểm tra!”
Lục Ngôn Sầm cong môi, ánh mắt sáng rực như chứa đầy sao: “Tiểu nhân nghe lệnh, mong nương nương bớt giận.”
Nói xong, người đã đi vào.
Thím Lưu ấn Mặc Tinh lên giường, kéo ống quần của cô lên, ra hiệu cho Lục Ngôn Sầm.
Lục Ngôn Sầm gật đầu, để hòm thuốc lên cái trên cái bàn ở cạnh giường bệnh, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên bắp chân có vết sẹo của Mặc Tinh, rồi ấn nhẹ vào mấy nơi.
Mặc Tinh mím môi, muốn rút chân về: “Thím Lưu, cháu…”
“Cháu gì mà cháu, an phận chút đừng nhúc nhích!” Thím Lưu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, dùng sức đè cái chân của cô lại, giọng nói đã trầm hơn vài phần: “Cháu nghĩ như thế nào, thím không quản được cũng không muốn quản, nhưng cái chân này của cháu, nhất định phải được chữa!”.

Bình Luận (0)
Comment