Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 180


“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại tới đây?” Tiêu Cảnh Nam làm như không nghe ra thâm ý trong lời của bà ấy, sau khi thu tay về liền hỏi.
“Mẹ hầm canh, thế là nhớ đến Tinh Tinh.” Vương Như ra hiệu cho người giúp việc đổ ít canh ra, sau đó nhìn anh, bực mình nói: “Sao con lại ở trong phòng bệnh của Tinh Tinh? Mẹ nhớ là mẹ đã nói với con là những ngày này thì đừng đến quấy rầy Tinh Tinh.”
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn về phía Mặc Tinh, anh nói: “Đã qua kì nguy hiểm rồi.”
Mặc Tinh nhíu mày, nhưng không có lên tiếng, coi như đã ngầm chấp chận.
Nghe thấy vậy, lúc này Vương Như mới không so đo chuyện Tiêu Cảnh Nam đến phòng bệnh của Mặc Tinh nữa.
“Cô Mặc, đây là canh phu nhân đã hầm suốt đêm đấy, cô nếm thử xem mùi vị thế nào.” Người giúp việc bê một bát canh, mỉm cười đưa cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh chưa ăn cơm, cô cũng hơi đói rồi, cô nói tiếng cảm ơn rồi sau đó bưng bát canh lên uống.
“Cậu chủ.” Người giúp việc lại múc một bát nữa, ngoan ngoãn đưa đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam nằm trên giường không nhúc nhích, anh cũng không động đậy nổi: “Giờ tôi không muốn uống, để xuống trước đi.”
“Ngồi dậy uống đi, bồi bổ sức khỏe đấy.” Vương Như cầm lấy cái bát, rồi nói với anh.
Tiêu Cảnh Nam cười cười, cảm giác đau rát trên cổ đã rút đi, nhưng yết hầu vẫn còn hơi đau: “Gi ờ ngửi thấy mùi tanh là con buồn nôn, không uống đâu.”
Trước đây anh sẽ không từ chối nhiều như thế này, Vương Như nghi hoặc.


Bà ấy liếc mắt nhìn anh một cái rồi bất ngờ vén áo anh lên.
“Tiêm thuốc tê vào nên không nhúc nhích được à?” Bà ấy nhìn thấy vết thương ở phần bụng, liền hỏi.
Nghe thấy vậy, Động tác đang uống canh của Mặc Tinh chậm lại một chút, ánh mắt u ám không rõ nhìn hai mẹ con.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ừ một tiếng: “Mẹ cho áo con xuống đi, như này hơi lạnh.”
“Sao lại bị thương?” Vương Như lại nhìn cái băng vải một cái, sau đó bỏ áo xuống cho anh rồi hỏi.
Tiêu Cảnh Nam tóm lược: “Một ít vết thương nhỏ thôi mà, qua một thời gian ngắn nữa là khỏe, em đừng lo lắng quá.”
Thấy anh không muốn nói nhiều, Vương Như nhíu mày nhưng không có gò ép.

Bà ấy đứng dậy để canh lên trên bàn, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy vết bóp màu xanh tím trên cổ anh: “Cổ con sao vậy?”
Tay Mặc Tinh run lên, canh trong bát canh suýt thì văng xuống sàn.
“Không sao.” Tiêu Cảnh Nam nhíu mày nhìn về phía Mặc Tinh, thấy canh không có văng lên người cô, mày nhíu chặt mới dãn ra.
Người giúp việc nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Mặc Tinh, cô ta hỏi: “Sao sắc mặt cô Mặc kém thế? Có phải cô không khỏe chỗ nào không?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Vương Nhu liền theo người giúp việc nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Mặc Tinh, sau đó lại quay đàu lại nhìn vết bóp trên cổ con trai rõ ràng thuộc về tay phụ nữ, trong mắt xoẹt qua một tia u ám, như có điều suy nghĩ.
“Không sao.” Mặc Tinh li3m cánh môi khô khốc.
Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, ò một tiếng: “Vậy cô uống nhiều canh xương một chút, rất bổ dưỡng, khí sắc của cô có vẻ không tốt lắm.”
“Ừ, cảm ơn.” Mặc Tinh chú ý đến ánh mắt mà Vương Như nhìn cô, trong lòng có hơi thấp thỏm, không biết bác gái đã đoán được chân tướng chưa.
Cô có thể bóp cổ Tiêu Cảnh Nam mà không hề gặp chướng ngại tâm lý, nhưng dù sao thì anh cũng là con trai của bác gái, bác gái lại đối xử tốt với cô như vậy, cô tham lam không muốn để bác gái biết chuyện này.
“Bình thường hai con náo loạn nhỏ cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.” Vương Như nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh với ánh mắt sâu xa: “Con người chỉ có cơ hội sống một lần, nếu mà chết đi rồi thì chẳng còn gì nữa.”
Giờ Mặc Tinh xác định, bác gái đã biết chuyện cô bóp cổ Tiêu Cảnh Nam rồi.

Mặt cô không còn tí huyết sắc nào, bàn tay nắm chặt, lông mi dày như cánh bướm rung rung vài cái.
Trong sự im lặng, trên lưng cô như có một khối cự thạch đè lên, nặng trịch mãi không đứng dậy nổi.
Người giúp việc không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra làm sao, cô tachỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh có hơi là lạ.
“Trước đây đều là con không đúng.” Tiêu Cảnh Nam lên tiếng phá tan sự trầm mặc, anh đã lôi hết trách nhiệm về mình: “Con hại Mặc Tinh suýt chết mấy lần, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.”

Nghe thấy vậy, Vương Như tạm thời ném không vui trong lòng sang một bên, ngạc nhiên nói: “Các con…”
“Không có gì, bọn con đã hóa giải một số hiểu nhầm thôi ạ.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Có những chuyện dù có hối hận đi chăng nữa cũng vô dụng, con chỉ muốn cố gắng bù đắp lại.”
Vương Như liếc mắt nhìn vết bóp trên cổ Tiêu Cảnh Nam, muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ấy hỏi Mặc Tinh: “Các con… đã làm hòa thật rồi à?”
Mặc Tinh liếm cánh môi khô, không biết nên trả lời như thế nào.
“Con đã làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, một câu xin lỗi liền bắt Mặc Tinh tha thứ cho con, thì cũng không có khả năng lắm.” Tiêu Cảnh Nam nói tiếp: “Trước mắt coi như con đơn phương hòa hảo ạ.”
Bỗng chốc anh thay đổi thái độ, che chở mình mọi nơi, Mặc Tinh nhất thời có hơi khó mà thích ứng, xong lại cảm thấy rất là nực cười.
Nếu như cả đời không hóa giải được hiểu nhầm, có phải anh vẫn sỉ nhục và giày vò cô như trước đó phải không?
Vương Như thở dài, bà ấy không hỏi Mặc Tinh thêm gì nữa: “Con xem nếu khi xưa con hiểu nhầm Tinh Tinh điều gì đó, con đi hỏi thẳng con bé thì tốt biết mấy, không đến nỗi khiến cho Tinh Tinh…”
Bà ấy không nói tiếp nữa, chỉ là mờ mịt nhìn chân phải của Mặc Tinh.
Mặc Tinh mất tự nhiên rụt chân phải về sau, bất kể là ai, ánh mắt đánh giá chân phải cô của bọn họ đều khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Vương Như ở trong phòng bệnh chơi một lúc, bên phía nhà họ Tiêu có việc gấp, bà ấy liền vội vàng đi về.

Chẳng qua trước khi đi, bà ấy nhìn Mặc Tinh với ánh mắt hơi phức tạp, giống như là đồng tình, rối rắm, lại giống như không biết làm thế nào và đau lòng.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Sau khi cửa đóng lại, Mặc Tinh mặt không chút biểu cảm nói cảm ơn với Tiêu Cảnh Nam.
“Em không cần cảm ơn tôi cái chuyện nhỏ này.” Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam có chút mệt mỏi: “Em là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi phải bảo vệ em.”
Mặc Tinh nhíu mày, cô rất phản cảm và chán ghét với câu ‘em là người phụ nữ của tôi’.
Cô hừ mạnh một tiếng, hỏi anh: “Hôn ước của anh và An Sơ Tuyết thì xử lý thế nào?”
“Chúng tôi chưa đính hôn.” Tiêu Cảnh Nam nhíu mày xong ngay sau đó lại khôi phục bình thường.

Mặc Tinh cười lạnh: “Bây giờ chưa đính hôn, nhưng sau này vẫn phải đính hôn, không phải sao?”
Tiêu Cảnh Nam mấp máy môi, nhưng nghĩ tới điều gì đó, anh mím chặt môi không lên tiếng.
“Tôi sẽ không làʍ ŧìиɦ nhân của anh.” Mặc Tinh gằn từng chữ: “Cho dù anh lấy anh trai và chị dâu tôi ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, tôi tuyệt đối sẽ không làʍ ŧìиɦ nhân cho người ta!”
Trong mắt Tiêu Cảnh Nam phản chiếu gương mặt quyết tuyệt của cô: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
“Không nỡ cắt đứt dứt khoát với An Sơ Tuyết sao?” Mặc Tinh châm chọc nói.
Tiêu Cảnh Nam: “Không phải.”
Anh chỉ nói hai chữ, rồi không giải thích gì thêm nữa.
Mặc Tinh cười một tiếng, không tin lý do thoái thác của anh, nhưng cũng không nói những cái này nữa.

Cô lại bê bát canh lên, uống canh.
“Tôi cũng đói rồi.” Tiêu Cảnh Nam nhìn cô rồi nói
Mặc Tinh trừng mắt nhìn anh, đứng lên, nói với giọng lạnh lùng: “Tôi đi tìm một chị y tá, để cô ấy qua bón cho anh.”.

Bình Luận (0)
Comment