Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 197


Chỉ một thời gian không gặp, An Thiếu Sâm trông có vẻ không ổn lắm.

Vành mắt anh ta thâm xì, khí sắc trông có vẻ không tốt lắm, trên người còn tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.
Vào giây phút nhìn thấy Mặc Tinh, ánh mắt trống rỗng của anh ta sáng lên từng chút một: “Mặc Tinh? Sao cô lại ở đây?”
Với thân phận của tập đoàn An Thị, bọn họ hoàn toàn không cần tới đây thông báo tuyển dụng.

Nhưng từ sau khi biết Mặc Tinh chính thức ở bên Tiêu Cảnh Nam, anh ta không có cách nào tập trung làm việc, Sơ Tuyết liền tạm thời tìm một việc gì đó cho anh ta.
“Tại sao tôi ở đây, không cần thiết phải báo cáo với anh nhỉ?” Mặc Tinh nhíu mày, vượt qua anh ta đi tiếp.
An Thiếu Sâm bước nhanh vài bước, sau đó bắt được tay cô từ đằng sau, ánh mắt dính chặt lên người cô: “Mặc Tinh, chúng ta nói chuyện tử tế đi.”
Anh ta thở dài, đáy mắt có sự bất đắc dĩ, cũng có bi thương.
Người phụ nữ trung niên đi cùng An Thiếu Sâm mắt nhìn mũi, lẳng lặng làm người trong suốt.
“Anh An đã là người có vị hôn thê rồi, vả lại nơi này còn có nhiều người đang nhìn như này, nếu anh không muốn ầm ĩ ra rồi xấu mặt, thì hãy thả tay tôi ra ngay lập tức.” Mặc Tinh hờ hững nói.
An Thiếu Sâm không buông tay, anh ta thấp giọng nói: “Chỉ là ngồi xuống rồi nói chuyện cùng tôi thôi, yêu cầu này có quá đáng không?”
“Đối với người khác thì không quá đáng, nhưng đối với tôi mà nói thì rất quá đáng.” Chỗ mà bị anh ta chạm vào như bị ruồi bọ liếm qua, Mặc Tinh dùng sức hất tay anh ta ra.

Cô hất mạnh lắm, nhất thời An Thiếu Sâm không xem kỹ, thế là bị cô hất cho lảo đảo một chút, may mà có người phụ nữ trung niên bên cạnh đỡ được, mới không có ngã.
Cô chỉ đến thị trường việc làm xem một chút xem mình có thể làm gì, không ngờ lại đụng phải An Thiếu Sâm.

Mặc Tinh cảm thấy hơi bực mình, cô cũng không muốn xem tiếp nữa, trực tiếp đi ra ngoài, nhưng lại nghe thấy An Thiếu Sâm đứng sau lưng cô nói.
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế một lần, sau này… chỉ cần là chỗ cô đang có mặt, tôi có thể rời đi ngay lập tức.”
Mặc Tinh dừng bước, sau đó quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói ngay không chút do dự: “Được.”
Chỉ là nói chuyện một lần, sau này có thể không còn bị anh ta dây dưa nữa, đối với cô mà nói thì rất có lợi.
Thấy vậy, An Thiếu Sâm cười, nụ cười vừa chua sót vừa phẫn hận, anh ta nói với người phụ nữ trung niên ở bên cạnh: “Tôi đi ra ngoài một lát, việc còn lại ở đây giao cho cô đấy.”
“Vâng.” Người phụ nữ trung niên đồng ý, sau khi dừng một lát, cô ta ngập ngừng nói: “Cô An xem phim xong muốn đi qua đây, nếu lát nữa anh vẫn chưa về, cô ấy hỏi thì phải trả lời như thế nào?”
An Thiếu Sâm nhìn Mặc Tinh ở bên cạnh, đáy mắt xoẹt qua một tia rối rắm: “Cô cứ nói với Sơ Tuyết là, nghe nói giám đốc ở công ty đã tới đây, tôi đi ra ngoài bàn chút chuyện với ông ấy rồi.”
Người phụ nữ trung niên nói tiếng vâng, sau đó thì rời đi.
Ở bên cạnh, Mặc Tinh cười xì motojt iếng, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Thấy vậy, sắc mặt An Thiếu Sâm có chút khó coi, anh ta nhíu mày nói: “Đi thôi.”
Mặc Tinh đi theo sau anh ta ra khỏi chợ việc làm, thấy anh ta có mấy lần muốn nói xong lại thôi, cô làm như không nhìn thấy.


Sau khi đi đến bên cạnh xe, anh ta ngồi vào ghế lái, cô thì mở cửa ghế sau ra rồi ngồi vào ghế ở phía sau.
“Tại sao không ngồi ở ghế phó lái?” An Thiếu Sâm nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn anh ta, châm chọc nói: “Tôi sợ An Sơ Tuyết đã động tay động chân gì đó lên cái xe này, đến lúc đó tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền mất luôn cái mạng nhỏ này rồi.

So ra thì ngồi ghế sau an toàn hơn.”
“Cô đây là ngậm máu phun người!” An Thiếu Sâm nghiến răng nghiến lợi, trong sự tức giận lại mang theo vài phần bất lực.
Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
“Đây là xe của tôi, cho dù Sơ Tuyết hận cô, thì cũng không thể động tay động chân lên xe tôi!” An Thiếu Sâm thật sự không hiểu, tại sao Sơ Tuyết đối xử với Mặc Tinh tốt như vậy, Mặc Tinh lại chẳng biết ơn tí nào!
Mặc Tinh quay mặt lại, mỉm cười một cái, ý tứ không rõ: “Cái đó thì chưa chắc đâu.”
An Thiếu Sâm bị An Sơ Tuyết đùa giỡn quay vòng vòng như thế này, cô cũng không biết là nên nói anh ta ngốc, hay là khen anh ta là một người anh trai tốt đây!
“Mặc Tinh, cô nói chuyện đừng có mà quá đáng!” An Thiếu Sâm nắm chặt cái vô lăng, gân xanh trên trán đã nổi lên hết rồi.
Độ cong nơi khóe miệng Mặc Tinh dần thu lại, cô vô cảm nói: “Tôi thấy không cần tìm chỗ nữa đâu, chúng ta nói rõ ràng ngay trên xe này đi, lần sau anh còn trông thấy tôi thì cứ rời đi là được rồi.”
Sắc mặt An Thiếu Sâm biến ảo, nhưng cuối cùng anh ta không có cãi nhau với Mặc Tinh nữa, mà là nói: “Đi đến quán rượu trước kia chúng ta thường tới nhé.”

“Trời còn sớm, chưa mở cửa.” Mặc Tinh nghe vậy thì nhíu mày.
An Thiếu Sâm đã khởi động xe: “Tôi quen quản lý của quán bar đó, tôi gọi cho anh một cuộc điện thoại là được.”
“Không cần phiền phức như vậy, tìm một quán cà phê hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh gần đây nhất là được rồi.” Mặc Tinh trông thấy hai anh em nhà họ An thì hận không thể đi đường vòng, nếu không phải An Thiếu Sâm bảo là nói chuyện tử tế một lần, rồi sau này sẽ không dây dưa với cô nữa, cô tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài cùng anh ta.
An Thiếu Sâm hít thở sâu một hơi, kìm nén cơn giận cuồn cuộn ở đáy lòng: “Nếu cô muốn khiến tôi sau này nhìn thấy cô là đi đường vòng, lần này cô phải nghe theo tôi.”
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh không lên tiếng nữa.
Trong lòng An Thiếu Sâm có chút cay đắng, có chút phẫn nộ, có chút oán hận, cuối cùng toàn bộ đã hóa thành bất lực.
Quán bar đó cách chợ việc làm rất xa, quán bar đó mở ở trung tâm thành phố.

Chạy xe gần nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi, Mặc Tinh xuống xe, cô thấy trên cửa quán bar có treo biển tạm không kinh doanh.
An Thiếu Sâm đi tới trước mặt cô, mở cửa ra: “Vào đi.”
Mặc Tinh nhìn thấy mấy chữ quen thuộc trên quán bar, ánh mắt lóe lóe, sau đó đi lướt qua anh ta, đi vào quán bar.
Giờ này, bên trong quán bar vắng ngắt, hoàn toàn không có náo nhiệt như buổi tối, thậm chí bởi vì quá vắng vẻ mà trông có vẻ có hơi tiêu điều.
Nhân viên pha chế đang chơi đùa chai rượu, anh ta cười nhe răng với Mặc Tinh: “Chị Tinh, lâu rồi không gặp!”
“Ừ.” Hai năm chưa tới đây, mọi thứ ở nơi này rất quen thuộc với Mặc Tinh.

Cô ngồi ở quầy bar, trong thoáng chốc cô cảm giác mình đã quay lại những ngày trước kia.

Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, cô nhìn vào ánh mắt có vẻ xa lạ của nhân viên pha chế, nói không rõ tại sao mình lại cười, cô chỉ biết không phải vì vui.
Nhân viên pha chế lại mỉm cười với An Thiếu Sâm: “Cậu An lại tới nữa à? Số lần anh tới mấy hôm nay, còn nhiều hơn số lần anh tới trong hai năm nay đấy!”
An Thiếu Sâm chưa có tiếp lời, mà là nghiêng đầu nhìn Mặc Tinh một cái, thấy cô chẳng có phản ứng gì, sắc mặt anh ta không vui lắm.
“Cô Mặc vẫn giống trước đây, uống Margaret sao?” Nhân viên pha chế ngẩng đầu hỏi.
Mặc Tinh gật đầu.
“Cho tôi một ly giống vậy.” An Thiếu Sâm nói.
Nhân viên pha chế trêu: “Cậu An vẫn giống như trước đây, cô Tinh uống gì là anh uống cái đó!”
Thấy sắc mặt An Thiếu Sâm không đúng lắm, anh ta chuyển đề tài: “Bao cả quán mà chỉ cần hai ly Margaret à?”
“Cậu pha sáu ly đặt ở đây, cô tan làm được rồi.” An Thiếu Sâm nói.
Nhân viên pha chế cười: “Được! Tối qua hai giờ tôi mới tan làm, bây giờ vẫn đang buồn ngủ đây này, vừa khéo đi ngủ bù một giấc!”
Thấy hai người đều không có hứng thú tán gẫu, anh ta không có nói thêm gì nữa, chuyên tâm pha chế.

Anh ta lưu loát pha chế sáu ly Margaret, rồi đặt trước mặt hai người.

“Hai người đi ra ngoài khóa cửa lại là được, tôi về trước đây!”.

Bình Luận (0)
Comment