Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 242


Mấy nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không rõ cho nên đã gật đầu, một người trong đó còn mang vẻ mặt mờ mịt nói ra tên bộ phim.
“Ồ.” Tiêu Cảnh Nam lại quay về chỗ đội xếp hàng, đợi anh trai đằng trước mua vé xong, anh nói với nhân viên bán vé: " còn bao nhiêu vé? Tôi mua hết."
“Cái… cái gì.” Nhân viên công tác lắp bắp.
Trong tiếng nghiện luận của tất cả những người đứng đằng sau, Tiêu Cảnh Nam lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa: “Hôm nay tôi bao rạp, mời mọi người xem phim.”
Anh quay đầu lại, chỉ tay đến vị trí của mấy nữ sinh kia: “Ngoại trừ mấy vị bạn học đó đã nghị luận về bạn gái tôi ra, những người khác đều có thể đi vào xem phim.”
Mấy nữ sinh đó nghe thấy vậy, thì lập tức ngây người, bọn họ đành phải trơ mắt nhìn từng người từng người xếp hàng sau bọn họ vui mừng phấn chấn đi vào.
“Tiêu… anh Tiêu, anh không thể như thế được!” Một nữ sinh trong đó đỏ bừng mặt.
Tiêu Cảnh Nam không tranh cãi với cô ta, anh chỉ nhìn về phía nhân viên công tác: “Chỗ các cậu có quy định không được bao rạp không?”
Nhân viên công tác vẫn đang trong cơn khiếp sợ, anh ta ngây ngô đáp: “Không có.”
“Thế chỗ các cậu có quy định không được mời người khác xem phim không?” Tiêu Cảnh Nam lại hỏi.
Nhân viên công tác lắc đầu.
“Tôi làm như vậy, là phù hợp với quy định.” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi nhìn mấy nữ sinh đang nhếch nhác, sau đó anh kéo Mặc Tinh đi vào trong rạp.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, mấy nữ sinh cũng muốn vào, nhưng lại bị người kiểm vé chặn lại: “Xin lỗi, anh kia đã nói rằng anh ấy không mời các cô.”
Mặc cho mấy nữ sinh nài nỉ, nhân viên công tác cũng chỉ trả lời một câu xin lỗi, cuối cùng không còn cách nào khác, bọn họ đành phải ra về.

Trong rạp phim, vẫn chưa bắt đầu chiếu, trên màn hình là mấy quảng cáo khi sắp chiếu phim.

Dưới ánh đèn mờ, trên những chiếc ghế màu đỏ đã kín chỗ rồi.
“Anh không cần thiết phải làm như vậy.” Mặc Tinh nói.
Tin tức đã phát ra rồi, bọn họ có thể chặn miệng một hai người, nhưng không chặn được miệng của tất cả mọi người.
Tiêu Cảnh Nam đeo kính 3D, kính đã che đi ánh mắt của anh: “Đối với tôi thì cần thiết, tôi nhỏ mọn.”
Mặc Tinh mím môi, cúi đầu không lên tiếng, tâm trạng phức tạp.

Nếu An Sơ Tuyết đã khởi tố cô rồi, vậy thì chẳng mấy mà giấy gọi của tòa án sẽ đến tay cô, vậy đến lúc đó cô phải làm sao đây?
Chiếc xe mà cô lái hai năm trước bị hỏng phanh, cái này cảnh sát rất dễ điều tra ra, theo lý mà nói thì vụ tai nạn cùng lắm là xử lý theo tội tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng bọn họ cứ bảo cô cố ý gϊếŧ người, còn bảo trong tay An Sơ Tuyết có đoạn ghi âm… đến bây giờ nội dung của đoạn ghi âm trong tay An Sơ Tuyết là gì cô cũng không biết, cô càng không biết đoạn ghi âm định tôi cô có từ đâu!
“Em đang lo chuyện Sơ Tuyết khởi kiện em à?” Tiêu Cảnh Nam quay đầu hỏi cô.
Lúc anh nói, hơi thở phun lên cổ Mawjcc Tinh, cô bất giác dịch sang bên cạnh, không hé răng.
Cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm tư này khiến cô cảm thấy như là mình đang cởi trần đứng trước mặt anh vậy… rất không thoải mái!
“Tôi đã xử lý tốt chuyện này rồi.” Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo trên đuôi mày cô một chút, sau đó anh đã thu tay về trước khi cô né tránh.
Nghe thấy vậy, cơ thể Mặc Tinh cứng đờ, đầu óc như bị sét đánh, nháy mắt trống rỗng.
Rất khó để hình dung tâm trạng của cô vào phút này, dường như từng khối u ác tính vẫn sinh trưởng trên người cô đột nhiên bị người ta khoét đi.

Toàn thân cô trở nên thư thái, nhưng lại có loại ảo giác vừa bừn tỉnh trong mộng.
Ngón tay Mặc Tinh khẽ run, cô quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam ở bên cạnh.

Nhưng lúc này, ánh đè chợt chắt, cô lập tức ngồi trong bóng đêm và không nhìn thấy rõ mặt anh.
“Tiêu…” Cô mở lời, giọng nói còn mang theo sự run rẩy không thể kìm chế.
“Có chuyện gì, xem xong phim rồi nói.” Tiêu Cảnh Nam lấy kính 3D ra, đeo lên mặt cô: “Bất luận là xảy ra chuyện gì, có tôi ở đây, em không cần có áp lực tâm lý.”
Rõ ràng câu nói này rất nhẹ, nhưng nó xen lẫn trong tiếng nhân vật trong phim đang tuyên truyền, thế là Mặc Tinh lại nghe rõ hết mọi chữ.
Trái tim lặng yên đã lâu của cô chợt nhảy mạnh một chút, giống như có người cầm một cái gậy to gõ lên vậy.


Cô sờ lên vị trí trái tim, nhíu mày, cưỡng chế kìm lại sự khác thường trong lòng.
Có vẻ bộ phim quay rất hay, trong phòng không phải tiếng cười lớn thì là tiếng hét chói tai, ở phần cao trào, còn có một số người khóc nữa.
Mặc Tinh giống bọn họ, cô đeo kính nghiêm túc nhìn chằm chằm lên màn hình, từng nhân vật, từng cảnh phim cô đều thấy rất rõ ràng.
Nhưng những thứ này chỉ trôi qua trước mắt cô, chứ không hề trôi qua đầu cô, đợi đến khi kết thúc, cô hoàn toàn không nhớ nổi bộ phim đã diễn cái gì.
Lúc khúc nhạc cuối phim vang lên, trên cơ bản tất cả mọi người trong phòng đều không nhúc nhích, mọi người đều đang đợi xem trứng màu.

Nhưng Mặc Tinh lại đứng phắt dậy, kéo Tiêu Cảnh Nam: “Đi thôi.”
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng trên bàn tay cô đang nắm tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, ừ một tiếng.
Tay Mặc Tinh nóng như bàn ủi, cô chợt thả tay anh ra, tâm sự nặng nề đi ra khỏi phòng chiếu phim.

Đợi đi đến hành lang, cô chần chừ một lát rồi hỏi: “Anh có bằng chứng chứng mình tôi trong sạch à?”
Hai năm.
Hai năm nay, chuyện về vụ tai nạn luôn đè ép cô đến nỗi cô không ngóc đầu lên nổi.
Cô xoay người lại nhìn anh, hô hấp đã dồn dập hơn bình thường, trái tim nhưng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hai năm nay, cô không ngừng tự nói với mình rằng, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác… Cô tưởng là cô đã không còn quan tâm nữa, nhưng vào giây phút này cô mới biết, thì ra cô vẫn để ý, cô rất để ý!
“Ừm.” Tiêu Cảnh Nam thấy dáng vẻ muốn nghe đáp án nhưng lại không dám nghe đáp án của cô, trái tim như bị bóp chặt, đau đớn.
Cục đá treo ở cổ họng Mặc Tinh rơi xuống, cô dựa vào vách tường bên cạnh, lúc này cô mới phát hiện, tay chân cô đã mềm nhũn rồi.

Đã có bằng chứng có thể chứng minh cô trong sạch thật rồi, thật tốt!
“… Cảm ơn.” Mặc Tinh rối rắm một lúc rồi nói với Tiêu Cảnh Nam.
Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, vừa đúng là thời gian ăn cơm trưa, hai người đi vào một nhà hàng tôm hùm đất cay.
Mặc Tinh tìm một vị trí rồi ngồi xuống, sau đó cô nghe thấy đằng sau có người đang bàn tán về cô và Tiêu Cảnh Nam.
“Chính là cô ta, tiểu tam! An Sơ Tuyết tốt với cô ta như vậy, cô ta lại đâm tàn chân của người ta, lại còn làm người thứ ba nữa, cô ta xấu xa quá!”
“Tổng giám đốc Tiêu kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, dây dưa với An Sơ Tuyết người ta hai năm, không kết hôn với người ta lại đi ở cùng một tên tội phạm gϊếŧ người!”
“Kỹ nữ với chó, thiên trường địa cửa!”
Mặc Tinh nhíu mày, cô vốn không muốn nhiều chuyện, nên liền coi như không nghe thấy.

Nhưng hai người đó nói càng ngày càng khó nghe, cô đặt cốc nước xuống, quay đầu lại nhìn bọn họ, bọn họ liền dừng lại.
Cô đứng dậy, đi đến trước bàn của bọn họ, sau đó gõ mấy cái lên mặt bàn.
“Có việc gì?” Người đàn ông đeo kính hỏi với vẻ mặt không sao cả.
Mặc Tinh cười, nhưng đáy mắt lại chẳng có một tia ý cười nào: “Vừa nãy các anh đang nói tôi, đúng không?”.

Bình Luận (0)
Comment