Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 259


Nghe giọng của Mặc Lôi, có vẻ anh rất nôn nóng: “Em nói chuyện ổn thỏa với bố mẹ chưa? Em có về nhà ở không? Thật ra về nhà ở cũng rất tốt, không có tên khốn Tiêu Cảnh Nam kia bắt nạt em, nếu bố bắt nạt em, anh cũng…”
“Trước hết thì em không về nữa, anh có rảnh thì chúng ta có thể hẹn ở ngoài.

” Mặc Tinh dịu giọng ngắt lời anh ấy.

Thật ra cô có thể hiểu suy nghĩ của anh trai và mẹ, dù sao thì cô cũng là người nhà họ Mặc, bọn họ muốn để cho cô về nhà họ Mặc, sau đó sống những ngày có cả gia đình.

Nhưng mà, hiểu không có nghĩa là cô sẽ làm như vậy.

Có một số chuyện đã xảy ra rồi thì sẽ giống như cái gương vỡ, dán lại rồi thì vẫn còn vết nứt, có cố nữa thì cũng không thể quay lại như trước kia.

Một lúc lâu sau, Mặc Lôi mới ậm ờ ừ một tiếng, sau đó nói một tràng như súng liên thanh: “Em cho An Thiếu Sâm vào danh sách đen lại yên tĩnh đấy, hôm nay sau khi thẩm phán tuyên bố không lâu, anh ta cứ gọi điện cho anh như thằng điên ấy, hỏi anh là em đang ở đâu, và nói muốn xin lỗi em!”
“Phiền chết đi được, anh ta đã gọi mấy chục cuộc rồi, nếu ông đây là gay, ông đây cũng nghĩ anh ta coi trọng ông đây rồi! Tất nhiên, cho dù anh là gay, anh cũng không vừa ý kiểu người như anh ta, làm việc có nề nấp, thể nào cũng phải lấy yêu cầu của thánh nhân ra yêu cầu mình, kết quả cuối cùng sống thành một tên ngốc!”
Mặc Tinh nhíu mày: “Sao anh không chặn anh ta? Em không muốn gặp anh ta, em chẳng có gì để nói với anh ta cả.


“Nếu mà chặn được thì ông đây đã chặn từ lâu rồi!” Mặc Lôi rất là uất ức: “Chẳng phải gần đây bố có sắp xếp cho anh một công việc nhỏ sao? Chính là hợp tác với tập đoàn An Thị, người liên hệ là An Thiếu Sâm, bố bảo nếu như loại chuyện nhỏ này mà anh cũng không giải quyết được, thì sau này đừng đến công ty làm việc nữa!”
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô lại nghe anh phỉ nhổ một lúc nữa, rồi an ủi anh ấy mấy câu, tiếp thêm tinh thần cho anh ấy, sau đó bảo anh ấy đừng lo lắng về chuyện này nữa.

Sau khi cô cúp điện thoại, cô đã bỏ chặn số điện thoại của An Thiếu Sâm, sau đó gửi cho anh ta một tin nhắn.

[Xin lỗi hay không xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi cũng không cần, chuyện này không cần thiết phải nói thêm nữa.


]
Tin nhắn vừa gửi đi, An Thiếu Sâm đã gọi điện tới.

Điện thoại trong tay kêu một lúc lâu mới dừng lại, một lát sau, lại bắt đầu cuồng loạn kêu lên.

Mặc Tinh nhíu chặt chân mày, cô bắt máy: “Chuyện này…”
“Xin lỗi, tôi biết rằng có nói thêm bao nhiêu câu xin lỗi nữa cũng không có tác dụng, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi.

” An Thiếu Sâm cắt ngang lời cô, giọng nói cũng khàn hơn so với bình thường.

“Tôi tưởng tôi nhìn Sơ Tuyết lớn lên, tôi hiểu mọi thứ về con bé, nhưng không ngờ con bé lại… lại lên kế hoạch ba năm, mạo hiểm tính mạng để hãm hại em!” Anh ta nói cực kỳ gian nan: “Xin lỗi, là tôi đã quá tự cho mình là đúng, nên mới trách lầm em, trách… trách em…”
Mặc Tinh tưởng là chân tướng rõ ràng, khoảng khắc mà mọi người xin lỗi cô sẽ rất sảng khoái, nhưng trên thực tế, bất kể là lời xin lỗi của mẹ cô, hay là của An Thiếu Sâm, thì đều không làm cô có cảm giác hả giận hay vui vẻ.

Thứ để lại duy nhất, chỉ có áp lực.

Cô cầm chặt điện thoại hơn vài phần, cô muốn cúp máy.

“Đừng cúp máy được không?” Trong giọng nói của An Thiếu Sâm tràn ngập sự cầu xin: “Tôi đồng ý với em, nói xin lỗi với em xong, tôi tuyệt đối… tuyệt đối sẽ không tìm em nữa…”
Tay của Mặc Tinh đã giơ ở trên nút đỏ rồi, nghe thấy câu này, cô lại thả tay ra: “Nhưng tôi nhớ là anh cũng đã từng nói lời tương tự ở trong quán rượu.


“Lần này tôi bảo đảm, được không?” Trong lời nói của An Thiếu Sâm lộ ra cay đắng không thể che dấu: “Không ngờ trách nhầm em lâu như vậy, lại còn nói nhiều câu làm tổn thương em như vậy, bây giờ tôi… bây giơ tôi thật sự không biết nên làm gì mới có thể bù đắp những lỗi lầm đó!”
Mặc Tinh đi thẳng trên vỉa hè, lúc quay đầu nhìn về phía quán trà sữa, xuyên qua khung cửa sổ cô nhìn thấy bố mẹ cô đang cãi nhau, hơn nữa còn kịch liệt hơn trước đây.

Cô dừng bước, quay lại hai bước, sau đó dừng lại, rồi lại một lần nữa đi về phía trước.

Cô về quán thì nói gì?
Nói là cô về nhà họ Mặc với bọn họ, sau đó bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa ư?
Điều này là không thể! Bây giờ bố cô cho cô về, rõ ràng là ông ta đã nhìn trúng quan hệ của cô với Tiêu Cảnh Nam, cô không thể quay về rồi cho bố cô lợi dụng!
Vậy cô quay lại thì làm được gì? Chẳng làm được gì cả, sẽ chỉ khiến cho bọn họ cãi nhau hăng hơn thôi.

“Sao em không nói gì?” An Thiếu Sâm hỏi: “Tôi muốn nghe em nói chuyện cũng khó như vậy sao?”
Mặc Tinh lạnh lùng nói: “Nói gì? Tha thứ cho anh và cô em gái tốt bụng kia của anh à? Cả đời này, anh cũng không nghe được câu đó đâu.


“Bây giờ Sơ Tuyết như thế, là em ấy đáng phải chịu, tôi sẽ không cầu tình cho em ấy…” Trong giọng nói của An Thiếu Sâm lộ ra sự mệt mỏi.

Mặc Tinh tức đến nỗi bật cười: “Cầu tình ư? Hơn hai trăm vạn phí tổn thất tinh thần với cả tạm giam mười mấy ngày thôi mà, anh còn muốn cầu tình gì nữa?”
An Thiếu Sâm cứng họng.


“Còn chuyện gì nữa không?” Mặc Tinh mất kiên nhẫn rồi, trong sự mất kiên nhẫn còn xen lẫn hận ý: “Nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây, sau này đừng tìm tôi nữa, tạm biệt!”
An Thiếu Sâm vội vàng nói: “Đợi đã!”
“Còn việc gì?” Mặc Tinh cầm điện thoại sang tay khác.

An Thiếu Sâm dừng một chút, mới chậm chạp hỏi: “Tôi muốn hỏi em, khi đó Tiêu Cảnh Nam đã hiểu nhầm em, còn đánh gãy chân em rồi đưa em vào tù.


“Nếu lúc đó tôi không mù quáng tin Sơ Tuyết, mà lựa chọn tin em, em sẽ… ở bên tôi chứ?”
Mặc Tinh nói: “Không đâu! Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, nếu tôi mà có tình cảm với anh thì đã ở bên anh từ lâu rồi, không có khả năng đợi đến khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ mới ở bên anh.

Vả lại, sự việc cũng không có nếu như!”
Câu cuối cùng, cô nhấn mạnh.

“Ngay cả mấy giây do dự cũng không có, tôi đúng là chẳng có một tí hy vọng nào cả!” An Thiếu Sâm cười khổ một tiếng: “Thế Tiêu Cảnh Nam thì sao? Anh ta đã làm nhiều chuyện với em như vậy, bây giờ em định bỏ xuống những thứ đó, rồi ở bên anh ta sao?”
Sự kiên nhẫn của Mặc Tinh đã tiêu hao gần hết rồi: “Cho dù là trước kia hay bây giờ, tôi đều không cần phải trả lời anh cái vấn đề này.


“Hóa ra trong lòng em, tôi vẫn chẳng là gì cả…” Giọng nói của An Thiếu Sâm rất trầm.

Trước đây là anh trai, gần như là trong nháy mắt Mặc Tinh đã nghĩ đến câu nói này, nhưng cô không nói.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn hủy bỏ hôn ước với Đường Thiến.

” An Thiếu Sâm nói.

“Ồ, khi anh hủy bỏ hôn ước, anh đừng để em gái anh, mẹ anh đổ hết chuyện này lên đầu tôi là được.

” Mặc Tinh nói: “Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tạm biệt!”

Nói xong, cô cúp máy luôn, sau đó cô gọi xe đi tới bệnh viện.

Hôm nay phải để bác sĩ Lục khám chân cho cô rồi.

Khi Mặc Tinh đến đến văn phòng, Lục Ngôn Sầm không có ở đây, chỉ có một thực tập sinh mà anh ấy hướng dẫn thôi.

“Chào cô.

” Thực tập sinh nói: “Vừa nãy có một người cần chữa trị gấp, phiền cô chờ một lát.


Mặc Tinh gật đầu: “Được.


Sau đó, dưới sự ra hiệu của thực tập sinh, cô ngồi lên cái ghế bên cạnh.

Hai người lạ ở cùng một chỗ thì hơi xấu hổ, cô cúi đầu xem điện thoại, nhưng thực tập sinh kia thì thường xuyên nhìn sang cô.

“Mặt tôi dính gì à?” Mặc Tinh cất điện thoại đi rồi hỏi.

.

Bình Luận (0)
Comment