Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 67


Mặc Lôi chạy đến bên Mặc Tinh, muốn kiểm tra xem vết thương ở chân của cô, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mặc Vệ Quốc, nói ra từng chữ: “Con thấy bố thực sự điên rồi!”
“Mày… khụ khụ…” Mặc Vệ Quốc thở gấp, dường như hô hấp của ông ta vô cùng khó khăn.
“Ông không sao chứ, Vệ Quốc?” Bà Mặc cầm lọ thuốc đứng dậy, hai mắt đỏ hoe xoa lưng cho ông ta, gương mặt đầy vẻ cầu khẩn, “Tinh Tinh, con đi trước đi.’”
Không đợi Mặc Tinh trả lời, Mặc Lôi hét lên: “Đây là đồn cảnh sát, không phải là nhà họ Mặc, mẹ lấy quyền gì mà đuổi Tinh Tinh đi? Con thấy hai người…”
“Anh, sao anh lại nói chuyện với… bà Mặc như thế?” Mặc Tinh mở to mắt, cố nén nước mắt, giọng nói có chút khàn, “Em trở về bệnh viện trước”.
Mặc Lôi nhìn chân cô, cau mày nói: “Anh đưa em đi”.
“Em gọi xe là được rồi.” Mặc Tinh lắc đầu từ chối, nhìn vào đôi mắt vẫn đang còn đỏ hoe của bà Mặc, cô khập khiễng bước chân đi.
Mặc Lôi định đuổi theo, nhưng lại bị Thủy Thanh Lan giữ lại, “Nếu như anh không muốn thấy Tinh Tinh bị mắng thì đừng đuổi theo con bé nữa.”
“Anh nghe lời họ, không ở cùng Tinh Tinh nữa, là họ sẽ sẽ không mắng Tinh Tinh nữa sao?” Mặc Lôi nhìn Mặc Vệ Quốc và bà Mặc, vùng tay ra khỏi Thủy Thanh Lan, đuổi theo Tinh Tinh.
Thủy Thanh Lan muốn chạy theo, nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ rực vì giận dữ của Tổng giám đốc Mặc và đôi mắt còn đỏ hoe vì khóc của bà Mặc, chân cô không thể nhấc lên nổi.

“Tinh Tinh!” Mặc Lôi sải bước đuổi kịp Mặc Tinh, giữ cô lại, “Anh đưa em đến viện.”
Mặc Tinh lau đi những giọt nước mắt còn đang vương nơi khóe mắt, xấu hổ che đi vết hằn đỏ trên mặt, khó khăn mở miệng nói: “Không cần đâu, bắt xe tiện hơn, anh về trước đi.”
“Anh đã ở đồn cảnh sát hơn 2 tiếng rồi, nếu tiếp tục ở đó chắc anh điên lên mất!” Mặc Lôi nhìn nước mắt và khuôn mặt đỏ ửng của cô, cảm thấy vô cùng đau đớn, anh ấy mặc kệ tất cả, dìu cô lên xe.
Mặc Tinh ngồi trên xe, không nói thêm câu nào, chỉ ôm lấy khuôn mặt sưng vù của mình, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.
Rõ ràng tim cô đã sớm tê dại vì đau đớn, nhưng tại sao bố mẹ lại làm như vậy, tại sao lại muốn cô đau lòng đến nghẹt thở như vậy?
“Tinh Tinh, anh sẽ đưa em rời khỏi đây, đến một nơi mà Tiêu cảnh Nam không thể tìm được.” Mặc Lôi bỗng nhiên nói.
Mặc Tinh lắc đầu, quay lại nhìn anh ấy, “Anh đưa em đi, còn bố mẹ phải làm thế nào?”
“Họ đối xử với em như thế, em còn quan tâm họ làm gì?” Mặc Lôi phẫn nộ, “Bọn họ có làm gì, dù sao xã hội vẫn còn pháp luật, Tiêu Cảnh Nam cũng không dám gϊếŧ họ được.”
Im lặng.
“Bây giờ anh sẽ đặt vé, chúng ta lập tức đến sân bay!” Mặc Lôi vừa nói vừa lách người lấy điện thoại ra, kiểm tra xem chuyến bay gần nhất là khi nào.
“Bố mẹ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh.” Mặc Tinh giật lấy điện thoại, ánh mắt cụp xuống, cô nói: “Nếu anh đi rồi, chị dâu và hai đứa nhỏ phải làm sao?”
Mặc Lôi vốn muốn giật lấy điện thoại, nhưng nghe xong Mặc Tinh nói, bàn tay đang vươn ra của anh ấy rụt lại, sự mơ hồ hiện lên trong mắt anh ấy.
“Giống như anh đã từng nói, bây giờ xã hội còn có pháp luật, dù sao thì Tiêu Cảnh Nam cũng không thể gϊếŧ người.

Em có muốn chết cũng không được, anh không cần phải kích động như thế” Mặc Tinh vuốt tóc, cố gắng che đi vết đỏ trên khuôn mặt.
Mặc Lôi nhìn xuống chân cô, nói: “Anh ta không thể gϊếŧ em, nhưng có thể đánh em, thậm chí tống em vào tù…làm ra những chuyện đó chẳng phải khiến em sống không bằng chết sao?”
Nói xong câu sau, giọng anh ấy có chút nghẹn ngào.
Khóe mắt Mặc Tinh chua xót, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Trí nhớ của anh sao lại kém thế chứ, trước đây em đã từng nói với anh và chị dâu rồi, em tự có cách để thoát khỏi Tiêu Cảnh Nam.”
“Thực sự là có cách, hay em cho rằng anh dễ lừa, đang nói dối anh?” Mặc Lôi vô cùng khó chịu, đập mạnh tay vào vô lăng, khuôn mặt đẹp trai nhưng đang cau có phản chiếu qua gương chiếu hậu.
Mặc Tinh liếm đôi môi đang khô khốc của mình, mùi máu tanh vẫn còn chưa hết, “Em nói thật.”
“Vậy em nói cho anh biết, rốt cuộc là em đã nghĩ ra cách gì?” Mặc Lôi quay lại nhìn Mặc Tinh, “Đừng nói với anh đây là bí mật không thể nói ra, anh không tin!”
Mặc Tinh trầm lặng một hồi, mới nói: “Quyến rũ anh ta.”

“Cái gì?” Mặc Lôi gần như hét lên.
Mùi máu tanh ở miệng khiến Mặc Tinh buồn nôn, cô nuốt nước bọt, “Tiêu Cảnh Nam thích An Sơ Tuyết, nhưng anh ta lại không từ chối sự theo đuổi của em, có thể nói anh ta đối với em cũng có chút hứng thú.”
Cô không chắc chắn lắm, nhưng ngoài cách này ra thì sẽ chẳng còn cách nào khác, “Nói cho cùng, anh ta cũng chỉ là một thằng đàn ông, du͙ƈ vọиɠ so với những người đàn ông khác cũng chả khác là bao.

Nếu như em quyến rũ anh ta thành công, thì sẽ không bị báo thù nữa.”
Mặc Lôi thay đổi sắc mặt, một lúc sau mới nói: “Anh không đồng ý!”
“Vậy anh còn cách nào khác sao?” Mặc Tinh hỏi lại.
Mặc Lôi nhất thời im lặng.
“Em không muốn cả đời này phải sống trong sự trả thù của Tiêu Cảnh Nam”, nói xong, Mặc Tinh lẩm bẩm, “Như thế sẽ rất đau khổ…”
Anh sẽ luôn có cách để hành hạ và dày vò cô, còn An Sơ Tuyết cũng sẽ luôn có những toan tính đối phó cô, sống giữa hai con người đó, thực sự là quá đau khổ rồi…
“Tinh Tinh, em… em cố gắng đợi thêm, qua quãng thời gian này, anh chắc chắn sẽ lợi hại hơn Tiêu Cảnh Nam, chắc chắn em sẽ không bị anh ta uy hiếp nữa!” Mặc Lôi ở trong ngành giải trí đã nhiều năm, đã gặp không ít trường hợp vì một vài lý do mà con gái phải bán thân, nhưng thật không ngờ, có một ngày chuyện này lại xảy ra với em gái mình.
Mặc Tinh cười khổ, “Anh, chuyện này mà anh cũng tin sao?”
“Không phải trước đây em khuyên anh như thế sao?” Vẻ mặt Mặc Lôi tràn đầy lo lắng, “ Tinh Tinh, anh nhất định sẽ cố gắng, em phải tin anh!”
Mặc Tinh lắc đầu, “Em tin anh sẽ cố gắng, nhưng cái ngày đó thực sự quá xa vời.


Anh à, em không thể tiếp tục như thế này được nữa.”
Mặc Lôi nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt tay, tay anh ấy đổ đầy mồ hôi.
“Em đã 20 tuổi rồi, ngủ với đàn ông thì cũng có sao?” Mặc Tinh cắn chặt môi, những vết hằn đỏ trên má cô tụ lại, “An Như Nhã và Dương Lâm họ đã ngủ cùng mấy người rồi, em, một người cũng chưa từng”.
Mặc Lôi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái đi, mắt đỏ hoe, phảng phất vẻ độc ác và đáng sợ.
“Em trước giờ vẫn muốn được ngủ cùng Tiêu Cảnh Nam, cũng coi như là được hoàn thành tâm nguyện.” Mặc Tinh ôm chặt cánh tay, cười nhẹ, giọng điệu có phần nũng nịu.
Mặc Lôi ngẩn ra, lại nhìn cô em gái nhỏ của mình, anh ấy giật mình, trái tim như bị một đôi bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Anh ấy chở Mặc Tinh đến bệnh viện, muốn ở lại cùng cô một lúc, nhưng đồn cảnh sát yêu cầu anh ấy phải quay trở lại trong vòng 40 phút, nếu không sẽ bị xử tội bỏ trốn.
“Anh quay về trước, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, biết chưa?” Mặc Lôi mặt tái nhợt, “ Đợi việc ở đồn cảnh sát được giải quyết xong, anh sẽ quay lại đây thăm em”.
Nói xong, không để cho Mặc Tinh có cơ hội từ chối, Mặc Lôi lấy khóa xe, đóng cửa và rời phòng bệnh.

Anh ấy nhìn cửa phòng bệnh, hít một hơi thật sâu, lau nước mắt rồi sải bước đi..

Bình Luận (0)
Comment