Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 86


Vương Như dường như đã nhìn thấy sự khác thường của Mặc Tinh, nhưng kaij không thể thấy rõ được nó, bà ấy đành tiếp tục nói: "Bác định tổ chức ở nhà họ Tiêu nhưng mà có vẻ ông nhà có chút quan ngại về tiểu sử ngồi tù của cháu, ông ấy bảo tổ chức thì cũng được thôi nhưng mà không nên làm ở nhà họ Tiêu.”
"Vậy thì thôi đừng tổ chức ạ.

Tấm lòng của bác, cháu xin nhận ạ!” Mặc Tinh cúi xuống nhặt đôi đũa trên sàn, sau đó cô đặt lên bàn, vội vàng nói.
Một người hầu liền bước lên, đưa cho Mặc Tinh một đôi đũa sạch khác, và cất đôi đũa bẩn kia đi.
Vương Như thở dài, không biết là đang nói chuyện này hay chuyện khác: “Ngoài giàu tình cảm ra thì sức lực của bác cũng không đủ mạnh đâu.”
“Bác không cần tự trách mình đâu ạ, tất cả những gì bác làm từ trước đến nay với cháu là quá đủ rồi ạ.” Vẻ mặt của Mặc Tinh đã trở lại bình thường, nhưng sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt: “Bữa tiệc sinh nhật chỉ là hình thức thôi, cháu không quan tâm đến điều đó lắm.”
"Hiện tại không phải là cháu quan tâm đến nó hay không mà là người khác có để ý vấn đề này hay không.

Đây là sinh nhật năm đầu tiên cháu ra tù, không biết xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cháu, nếu như lần này mà tổ chức một cách qua loa, như vậy cháu thực sự sẽ trở thành đứa trẻ bỏ rơi trong mắt bọn họ.”
Mặc Tinh cắn một miếng, cô cảm giác bản thân mình như đang nhai sáp: “Dù người khác nhìn nhận về cháu như thế nào đi nữa, cháu thực sự là một đứa trẻ bị bỏ rơi."
“Bác đã giao tiệc sinh nhật cho người bên dưới, thiệp mời đã được gửi đi.

Ngày mai cháu đi với bác tới đó là được.” Vương Như tự quyết định luôn, không có hỏi lại ý kiến của Mặc Tinh.
Thiệp đã được gửi đi, Mặc Tinh đương nhiên không thể từ chối, cô đành cúi đầu ăn cơm, cố gắng không phát ra tiếng động.

Sau bữa tối, An Sơ Tuyết qua nhà họ Tiêu, cô ta chạy ngay tới phòng khách với Vương Như và nói chuyện về các vấn đề gia đình.

Sau khi nói một hồi, cô ta cười cười với Mặc Tinh: "Nói nhiều nên khát nước quá, cô có thể giúp tôi mang trái cây tôi để trên bàn qua cây được không?”
Mặc Tinh bất động, không di chuyển.
Tiêu Cảnh Nam không có ở đây, và cô chẳng việc gì phải sợ hãi khi làm những hành động xúc phạm, thiếu tôn trọng với An Sơ Tuyết.
Thấy vậy, An Sơ Tuyết dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô ta nói: “Trước tiên, tôi phải nói với cô một điều rằng, chân tôi hiện tại không tiện đi lại nhiều, tôi chỉ là nhờ cô giúp thôi chứ không có ý sai cô như người hầu.”
Cô ta tiếp tục làm vẻ mặt thành khẩn nói: "Có lẽ là do cô làm việc ở câu lạc bộ Dream quá lâu nên khi nghe được lời nhờ vả này, cô liền cho đó là lời sai khiến.

Nếu lời tôi nói có xúc phạm đến cô thì xin thứ lỗi.”
Cô ta cố tình nhấn mạnh 4 chữ “Câu lạc bộ Dream”, sau đó liếc nhìn Vương Như.
Vương Như nhấm nháp những miếng trái cây được cắt lát mỏng, khóe môi bà ấy khẽ cong lên.
"Cô An không thể nhảy nữa thì có thể suy nghĩ đến việc đi làm biên kịch.

Nếu cô viết về đề tài “Cung đấu – Trạch đấu” có khi nó còn thành kiệt tác nhân loại cũng nên.” Mặc Tinh nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn lời đề nghị của cô.


Trong thời gian cô ở tù 2 năm, tôi đã học được nhiều điều trong ngành tài chính.

Bây giờ tôi là thành viên của bộ phận tài chính của tập đoàn An Thị.

Ngày ngày rất bận, làm gì có thời gian viết kịch chứ!” An Sơ Tuyết cười nhẹ.
Từng lời nói của cô ta như một nhát dao tẩm độc, đâm thẳng vào trái tim Mặc Tinh một cách dữ dội.
Mặc Tinh mím chặt môi và không nói gì.
“Nếu cô không muốn làm việc trong câu lạc bộ Dream, cô thực sự có thể học một số kiến thức tài chính hoặc kiến thức khác như tôi, và sau đó thay đổi công việc.”
An Sơ Tuyết cau mày và lo lắng nói: "Nhưng những rắc rối cô gây ra, lại còn ngồi tù, có lẽ không trường đại học nào tốt muốn nhận cô cả.

Có điều cô cũng không cần quá lo lắng về vấnd dề này, nếu cô thực sự muốn đi học đại học, tôi có thể nhờ anh Cảnh Nam giúp cô thông quan quan hệ quen biết.”
“Nói nhiều như vậy, cô có khát không?” Mặc Tinh đứng dậy, đưa trái cây cho An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết cầm lấy một miếng trái cây, nói: “Cuối cùng tôi vẫn phải làm phiền cô, xin lỗi nhé.”

“Không có chi, tôi rất vui khi làm việc thiện.” Mặc Tinh đưa cái đĩa cho Vương Như, sau đó quay sang An Sơ Tuyết nói: “Nhưng không phải ai cũng tốt như tôi đâu, chân cô đang không tiện, hơn nữa cô lại thích nói nhiều như vậy, tôi khuyên cô lần sau nên mang theo một cốc nước đi cùng.”
An Sơ Tuyết cắn môi, sau khi nghiêm túc suy xét, cô ta nói: "Nửa năm nữa chân của tôi gần như có thể đứng vững, nhưng cô, nếu có điều kiện thì đi khám đi, nếu không nó sεメ tồi tệ hơn nữa, trở thành người què thì không hay đâu.”
Mặc Tinh siết chặt đĩa trái cây trong tay mình, sau đó cô đột nhiên buông ra, cả đĩa trái cây rơi xuống quần áo của An Sơ Tuyết và lăn xuống đất.
Cạch!
Tiếng đĩa rơi vang lên, những mảng trắng nhợt nhạt và những loại hoa quả nhiều màu sắc bổ sung cho nhau, toát lên vẻ đẹp khó tả.
“Tôi xin lỗi, tay tôi bị trượt.” Mặc Tinh cúi người, nhưng dường như trong lời nói của cô không chứa đựng chút thành ý nào: “Tôi xin lỗi.”
Vương Như khịt mũi cười, có vết chân chim nông xuất hiện nơi khóe mắt của bà ấy, trông rất thanh tú nhưng lại có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Bà ấy ra hiệu với người hầu và nói: "Dì Trương, đi cắt thêm một đĩa hoa quả nữa đi.

Quên mất, cắt thêm vài đĩa nữa, hôm nay trời nóng, bọn trẻ cần ăn nhiều để hạ hoả bớt.”
Dì Trương đáp lại một tiếng rồi rời đi.
An Sơ Tuyết nhìn xuống bên dưới quần áo mình, đôi mắt lóe lên một màu đen kịt, sau đó khó hiểu ngẩng đầu lên nói: "Cô trượt kiểu gì đúng chỗ nhỉ?”
Cô ta cắn chặt môi, vẻ mặt có chút buồn bực: “Chẳng lẽ cô vẫn hận tôi vì anh Cảnh Nam đã chọn tôi sao?”
"Cô An nghĩ nhiều rồi.

Lần trước cô trượt tay ấm nước, lần này tôi trượt tay đĩa hoa quả.

Lần này cô còn may đấy, trong tay tôi làm gì có ấm nước nóng nào, nếu không có khi tôi còn làm hỏng dung nhan cô đấy!” Mặc Tinh toàn thân căng cứng, trong mắt ánh lên một tia hận thù.

Nghe đến đây, hai mắt An Sơ Tuyết ứ đọng nước, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Mặc Tinh, cô… thật sự là cố ý sao?"
“Dì muốn thay mặt Tinh Tinh nói điều này.” Vương Như lấy khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Con bé mới ở bệnh viện về, thân thể vẫn chưa khỏe, tay chân thường xuyên yếu ớt, cho nên mới xảy ra trường hợp vừa rồi.”
Sau đó, Vương Như quay đầu sang nhìn Mặc Tinh: “Đúng không, Tinh Tinh?"
Mặc Tinh đang nắm chặt tay bỗng nới lỏng ra, thả lỏng, sau đó lại nắm chặt, cô hừ nhẹ một tiếng: “Cháu thấy có chút không khoẻ, cháu xin phép về phòng trước ạ.”
“Ừ đi đi, Sơ Tuyết là một cô gái hiền lành, hiểu chuyện, con bé sẽ không trách cháu đâu.” Vương Như nói.
An Sơ Tuyết gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Nếu cảm thấy không khỏe thì cô đi nghỉ ngơi đi.

Tôi không giống như anh Mặc Lôi đâu, vì chuyện nhỏ này mà tức giận."
Mặc Tinh cau mày, phớt lờ cô ta và đi thẳng thẳng lên lầu.
“Cô ta cũng thật đáng thương.” An Sơ Tuyết thở dài: “Nhưng lại đáng ghét đến tội nghiệp.

Dì giữ cô ta ở bên cạnh, dì thật sự không sợ…”
Nói đến đây, cô ta bỗng dừng lại, buông lỏng hai bàn tay: “Cháu thật sự không muốn nghĩ ác ý với Mặc Tinh, nhưng dù sao cô ta cũng có tiền án tiền sự tội gϊếŧ người, cháu chỉ là lo lắng cho dì thôi, nên mới…”
“Tinh Tinh lớn rồi, con bé là người như nào, dì biết rõ.” Vương Như cười nhẹ nói: “Sơ Tuyết, dì cũng nói thẳng với cháu, cho dù sau này cháu với Cảnh Nam như thế nào, Tinh Tinh vẫn luôn là người mà dì yêu quý.”
Lúc này, dì Trương đi vào, bưng hai đĩa hoa quả đặt lên bàn.
“Dì!” An Sơ Tuyết cay đắng nói sau một hồi im lặng: “Cho dù cháu làm như thế nào dường như không thể làm vừa ý dì, lẽ nào là vì chuyện của mẹ cháu với chú nhà hay sao?”.

Bình Luận (0)
Comment