Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 96


Mặc Tinh cố gắng hết sức để giữ môi không run lên, cô từ chối: “Bình thường em làm việc cũng bận lắm, có cơ hội thì nói chuyện này sau.”
Thấy cô đã nói vậy rồi, Thủy Thanh Lan cũng chỉ đành đồng ý.
Xe nhanh chóng dừng trước cửa Câu lạc bộ Dream.
Mặc Tinh nắm lấy tay cầm, đang chuẩn bị xuống xe, thì Mặc Lôi gọi cô lại: “Tinh Tinh, em đợi một lát.” Sau đó, anh ấy lại nhìn về phía Thủy Thanh Lan, chỉ về siêu thị mini bên cạnh câu lạc bộ, nói: “Anh hơi khát, em đi mua cho anh chai nước nhé.”
Trên xe có nước, rõ ràng anh ấy muốn Thủy Thanh Lan ra ngoài để nói chuyện riêng với Mặc Tinh.
Thủy Thanh Lan cũng đoán được ra, sắc mặt thay đổi, hồi lâu cũng không di chuyển.
“Em quen biết với ông chủ bên đó, để em đi cho.” Mặc Tinh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Thủy Thanh Lan, chị dâu hết lòng vì cô và anh trai, kết quả anh trai lại muốn chị dâu tránh mắt để nói chuyện riêng với cô, dường như anh ấy đang xem chị dâu như người ngoài.
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Hôm nay em bận rộn cả một ngày trời, cũng mệt rồi.” Thủy Thanh Lan giữ cô lại, trừng mắt nhìn Mặc Lôi, nói: “Để chị đi cho.”
Nói xong, Thủy Thanh Lan mở cửa bước xuống xe.

Thế nhưng thay vì mở cửa mua nước, cô ấy lại đứng cách xe không xa.
Mặc Tinh nhìn theo bóng lưng của cô ấy, thở dài nói: “Anh, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt chị dâu vậy? Cho dù anh có kiếm cớ, anh cũng tìm một cái cớ vô lý như vậy, anh làm như vậy, không phải sẽ khiến chị dâu đau lòng sao?”
Im lặng.
Mặc Lôi lấy ra một điếu thuốc với vẻ mặt ảm đạm, ảnh ấy đưa lên miệng, châm lửa rồi nhìn Mặc Tinh qua gương chiếu hậu, sau đó hít một hơi, hạ cửa kính xe ném điếu thuốc ra ngoài…

Bây giờ đang là ban ngày, buổi sáng thời tiết rất đẹp, thế nhưng về đêm sẽ se lạnh, đặc biệt là đối với người đang mặc váy dạ hội như Thủy Thanh Lan.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn chiếc mũi đang đỏ ửng lên vì lạnh cóng của Thủy Thanh Lan: “Bên ngoài lạnh lắm, anh để chị dâu vào trong đi.”
Cô hạ cửa kính xe xuống, định hét gọi Thủy Thanh Lan vào, thế nhưng cô chưa kịp làm gì thì cửa kính xe lại được nâng lên.
“Việc lớn anh không giúp được em, nhưng chút việc nhỏ anh vẫn giúp em được.” Mặc Lôi nói với vẻ nghiêm túc, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ hẹn cái tên khốn nạn Tiêu Cảnh Nam kia ra ngoài,đến lúc đó, anh sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng…” Mãi một lúc sau, Mặc Tinh mới trả lời, sau đó hạ cửa kính xe xuống, gọi Thủy Thanh Lan.
Thủy Thanh Lan ôm cánh tay đi đến trước xe, không thèm để ý Mặc Lôi đang mở cửa ghế lái phụ cho mình, ngồi xuống phía sau.

Không đập cửa, cũng không la hét, nhưng khuôn mặt của cô ấy rất khó coi.
“Chị dâu, vừa rồi anh trai nói với em… về việc dụ dỗ Tiêu Cảnh Nam.” Mặc Tinh muốn cười, thế nhưng đôi môi của cô lại không hợp tác: “Anh sợ chị cảm thấy khó xử, nên mới bảo chị ra ngoài.

Chị đừng giận anh ấy nhé, nếu muốn trách thì cứ trách em ấy.”
Cô không học được điều gì tốt từ bố mẹ mình, thế nhưng cô cũng quen được mấy thói quen tốt, giữ thể diện của bố mình, có đôi khi lỡ nói quá, có khó khăn cũng phải làm cho bằng được.
Thế nhưng sau khi ngồi trong tù 2 năm, rồi lại phải đến Câu lạc bộ Dream, đến cả tôn nghiêm cô cũng không còn, cô lấy đâu ra thể diện chứ?
Thủy Thanh Lan nhìn cô, biểu cảm từ thẫn thờ chuyển sang ngạc nhiên, rồi lại thành đau lòng, hổ thẹn và buồn bã, thể nhưng cũng chỉ kéo dài trong vài giây.

Cô ấy muốn nói điều gì đó an ủi Mặc Tinh, thế nhưng không biết nói gì cho phù hợp.

“Bây giờ cũng muộn rồi, anh và chị dâu về sớm đi, trên đường chú ý an toàn.” Mặc Tinh mở cửa xuống xe, đứng sang một bên quan sát hai người họ.
Mặc Lôi sợ cô sẽ cảm thấy xấu hổ và khó xử nên anh ấy không nói gì nữa, trực tiếp khởi động xe, rẽ vào đoạn đường quay xe rồi rời đi.
Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Tinh mới khẽ nhếch môi, quay người đi về phía kí túc xá.
Reng…
Điện thoại của cô rung lên.
Có lẽ sợ cô không tiện nghe điện thoại, nên Vương Như đã nhắn tin Zalo cho cô
“Tinh Tinh, quà sinh nhật của cháu bác sai người chuyển đến nhà họ Tiêu rồi, lúc nào cháu sang đây lấy, bác sẽ cử người đến đón cháu nhé.”
Trời hơi lạnh, Mặc Tinh rụt cổ lại, nhắn tin trả lời.
“Những món quà đó quá đắt tiền, cháu giữ lại cùng lắm cũng chỉ để làm đồ trang trí, không có tác dụng gì nhiều.

Nếu như bác có thời gian, phiền bác có thể giúp cháu xử lý những món quà sinh nhật này, sau đó chuyển thành tiền quyên góp cho những người tàn tật có cuộc sống khó khăn được không ạ?
Vương Như trả lời ngay lập tức: Được.
Mặc Tinh cất điện thoại đi, bỏ tay vào túi áo, quay về kí túc xá.
“Về rồi à?” Lâm Hiểu đang tẩy trang, nhìn thấy cô bước vào, chạy ra mỉm cười thật tươi, trong ánh mắt chứa vài phần nịnh hót đan xen chút hổ thạn.

Mặc Tinh gật đầu, ngồi xuống giường, cởi đôi giày cao gót ra, xoa xoa gót chân đang đau nhức.

Dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ trên váy cùng những viên kim cương trên đôi giày cao gót của cô sáng rực rỡ, lay động lòng người.
Trong lòng Lâm Hiểu vô cùng ghen tị, muốn bước đến ngắm kĩ, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tinh không ổn lắm, cô ấy cũng không dám lại gần, chỉ là hết lần này đến lần khác, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc vòng cổ, váy và đôi giày cao gót của Mặc Tinh.
“Sao tự nhiên tâm trạng em lại không tốt á?” Tưởng Na Na ngồi trên giường, gọi điện thoại, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mặc Tinh: “Con tiện nhân mà em ghét nhất đã về rồi, tâm trạng em có thể thoải mái được sao?”
Con tiện nhân mà cô ta nói đến rõ ràng là Mặc Tinh.
Lâm Hiểu đang tẩy trang, đắp mặt nạ, liếc nhìn Mặc Tinh, thấy cô vẫn đang xoa bóp cổ chân đau nhức, vẻ mặt vẫn như cũ.
Thấy Mặc Tinh giống như một người không gặp phải chuyện gì, việc Tưởng Na Na làm như đấm vào bông, cô ta tức giận đến mức ngữ khí càng trở nên khó nghe…
“Nghe nói con chó cái này mới nhập viện, sao lại không chết trong bệnh viện luôn đi chứ?”
“Sống cùng một căn phòng với loại tội phạm gϊếŧ người, thật sự là một điều xui xẻo!”
“Lại còn mặc váy dạ hội về nữa chứ, vòng cổ trên váy rồi mấy viên đá trên giày cao gót đều bằng nhựa.

Nhìn thật buồn cười!”
“Con mẹ nó, con chó này còn dám nhìn chằm chằm vào em, nhìn nữa thì em chọc mù mắt cô ta!”
“Em…”
Mặc Tinh đi chân trần đến chỗ Tưởng Na Na, nắm lấy điện thoại di động của cô ta rồi tắt máy.
“Con mẹ nó, mày dám làm loạn à!” Tưởng Na Na đứng xuống đất, một tay chống nạnh, tay kia chọc vào người Mặc Tinh: “Ai cho mày cúp điện thoại của tao? Trả điện thoại cho tao!”
Mặc Tinh nhíu mày, nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói: “Xin lỗi tôi đi, tôi trả lại điện thoại cho cô.”

“Mày bảo tao phải xin lỗi mày á?” Tưởng Na Na hất tay cô ra, chỉ vào đầu cô nói: “Con tiện nhân, não của mày hỏng rồi à?”
Gần như cùng một lúc cô ta dứt lời, Mặc Tinh đứng trước mặt cô ta ném điện thoại xuống đất, màn hình điện thoại nứt ngay lập tức, dường như được bao phủ bởi một mạng nhện dày đặc.
Tưởng Na Na nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đầu tiên cô ta đứng im một chỗ, nhìn điện thoại, sau đó dường như phát điên lao về phía Mặc Tinh: “Con chó khốn khiếp, mày…”
Bốp!
Khi cô ta còn chưa kịp nói xong, Mặc Tinh đã tát vào mặt cô ta một cái, túm tóc cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo với cô từ lâu là cô phải giữ cái miệng thật sạch sẽ rồi cơ mà.

Cô xem như gió thổi ngoài tai à?”
“Con chó này nữa, thả tao ra!” Da đầu Tưởng Na Na đường như sắp bị kéo đứt, cô ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Thế nhưng dù cô ta có vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi Mặc Tinh.
Mặc Tinh nghiêm mặt nói: “Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.

Xin lỗi tôi.”
Lâm Hiểu nhìn Mặc Tinh đang chỉnh đốn Tưởng Na Na, hai lần trước cô ấy còn cảm thấy hả hê.
Thế nhưng rõ ràng trạng thái của Mặc Tinh hôm nay không ổn lắm, cô ấy sợ Mặc Tinh ra tay quá tàn nhẫn sẽ xảy ra chuyện không hay, cô ấy vội vàng chạy đến khuyên nhủ: “Tưởng Na Na, chuyện hôm nay vốn dĩ là cô không đúng rồi, cô mau xin lỗi Mặc Tinh đi, chuyện này coi như xong xuôi!”.

Bình Luận (0)
Comment