Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 5

Tôi cùng thằng Muỗm đi về lớp, trong im lặng không ai nói gì thêm, mấy tiết tiếp theo cũng trả có gì, tiếng trống hết giờ học vang lên, học sinh trong lớp thi nhau chạy ra khỏi lớp, tôi là người ra khỏi lớp cuối cùng. Tay cầm cặp sách ngang vai tôi đi trong sân trường vắng lặng, rắt xe đạp ra khỏi chỗ để xe. Đề bàn đạp tôi đạp xe về nhà, về tới nhà mở cổng ra tôi rắt xe đạp vào sân, hôm nay mẹ tôi lại đi chợ xa trưa không về, tôi đành ngậm ngùi pha tạm gói mì tôm ăn đỡ, đi học về muộn lên tôi cũng trả muốn nấu cơm, cơm bản là lười. Đang đun nước để pha mì gói ăn, thì có ai đó ở cổng ý ới gọi tôi. -Việt ơi! Việt. Tôi ngó đầu nhìn ra ngoài cổng thì thấy Ly, trên tay em còn cầm theo 1 tô gì đó khá to. Tôi cảm thấy có điều gì đó lạ, tôi đi ra khỏi bếp mù mịt khói. -gì vậy Ly. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em tôi lại thấy sao động, đôi gò má của em hơi ửng đỏ lên vì nắng ban trưa tháng 9. Ly hơi cúi đầu miệng mấy máy. -Việt bạn ăn cơm chưa vậy. -À mình chưa ăn có chuyện gì không Ly. Tôi nhìn em vẻ khó hiểu tự dưng đứng trước cổng nhà tôi, chỉ để hỏi tôi ăn cơm chưa là sao?. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra, thì Ly đã dí vào tay tôi cái tô cơm em đang cầm. -Nếu chưa ăn thì ăn cơm mình nấu đi, chứ đừng ăn mì tôm nhiều quá có hại cho sức khỏe lắm. Lần đầu tiên trong lịch sử 5 năm qua, 1 trường hợp hi hữu khó tin, bởi vì xưa nay 2 nhà ở cạnh nhau là hàng xóm của nhau, nhưng tôi và em không hề nói chuyện với nhau quá 3 câu. Thế quái nào tự dưng hôm nay nàng mang cơm sang cho tôi là sao, lại là cơm mình nấu nữa chứ đùa nhau à, phải chăng mình đang mơ. Tự vả vào miệng mình cái đốp, đau vãi ra biết là mình không có mơ nhưng khó tin quá. Ly cười khúc khích nhìn tôi, còn tôi ngượng chín người trả biết làm sao ngoài gãi đầu. -em nhìn tôi cười rồi nói thôi bạn ăn đi mình về đây. Em quay mặt đi để lại mình tôi đứng trước cổng ngẩn ngơ, tôi cứ đứng như vậy cho tới khi em đi khuất. Trái tim tôi đập nhanh hơn bình thường, 1 sự ấm áp nơi cõi lòng băng giá của tôi sau những tháng ngày sống trong sự ghẻ lạnh. Nhìn tô cơm có thịt lợn kho tàu 1 khúc cá nhỏ và rau muống luộc, tôi bê tô cơm vào trong nhà. Đặt tô cơm lên bàn tôi nhìn tô cơm mà lưỡng lự, lên ăn hay không ăn đây. Sau 1 hồi suy nghĩ tôi cầm đôi đũa lên, gắp thử miếng thịt lên ăn, miếng thịt tan trong miệng tôi nhanh chóng. Ngon quá xá luôn tôi ăn hết tô cơm rồi lằm vật ra ghế, no căng luôn tôi ngồi xoa xoa cái bụng. Lằm trầm ngâm nhìn lên trần nhà, tôi thiu thiu rồi ngủ thiếp đi đến khi mằt trời gần lặn, trong ánh chiều tà soi dọi qua ô cửa, 1 màu vàng cam yên bình tôi ngồi dậy vưn vai 1 cái, tô cơm trên bàn đã không cánh mà bay chỉ có 1 mẩu giấy nhỏ trên bàn. Cầm tờ giấy lên tôi mở ra, bên trong từng chữ ngay ngắn rất đẹp. -hi. Mình qua lấy tô cơm về rửa nhé, không có làm gì bạn đâu, hi. Mà mình có làm gì thì Việt cũng đừng giận mình nhé hihi. Còn nữa trông bạn khi ngủ rất ngố hehe. Biết là ai đã vào nhà tôi và lấy đi cái tô trên bàn, hơi khó hiểu nhưng tôi cũng trả để ý nhiều gập tờ giấy cất vào túi áo. Nhìn lên đồng hồ trên tường nhà, đã 4h hơn đến giờ đón thằng em trai tôi, khóa cửa nhà lại tôi rắt xe đạp ra khỏi cổng. Đi trên đường, ai cũng nhìn tôi cười làm tôi cứ ngơ ngác ra trả hiểu chuyện gì đang sảy ra, đến trường của thằng em trai tôi mọi người cũng nhìn tôi như sinh vật lạ luôn. Thằng em trai đi ra nó nhìn tôi cười nghiêng ngả. -Mặt anh mặt anh haha. -Mặt anh làm sao tôi ngơ ngác nhìn nó. -anh soi gương mà xem. Nó chỉ chỉ vào tấm kính trước mặt tôi ở phòng bảo vệ, tôi tiến lại gần tấm kính. Vừa nhìn thấy mình trong tấm kính tôi đã té ngửa ra sau. -gì vậy trời. Tôi hét toáng lên trong sân trường, trong khi đó thằng em trai tôi vẫn cười lăn lộn. Ôi khuôn mặt đẹp troai của tôi, giờ 2 bên mắt 2 quả kính 6 cái râu mèo. Thảo nào... Mặt tôi méo xẹo đi khi thấy mình trong gương, thảo nào mọi người ai cũng nhìn tôi cười. Tôi vừa về tới nhà đã bay luôn, xuống riếng rửa mặt. Rửa mặt xong, tôi cũng đi vào bếp nấu cơm canh chờ mẹ tôi về. Đêm về, trong ánh đèn mờ nhạt trước hiên nhà. Tôi lật lật những trang sách toán nâng cao học. Trong nhà thằng em trai tôi đang xem phim hoạt hình, tiếng tivi nghe rè rè ồn ào quá khiến tôi không thể tập chung học được. -Trường mở nhỏ tivi thôi mày để yên tao học nào. Tôi quát to vọng vào trong nhà. -Dạ vâng. Tiếng tivi trong nhà nhỏ dần, tôi lơ đãng nhìn sang nhà Ly, nhìn lên ô cửa sổ tầng 2 nơi em thường xuyên ngồi học nhưng tôi không thấy em đâu. Tự dưng nhớ tới em nhớ đến nụ cười với chiếc răng khểnh lúc sáng em dành cho tôi, trong vô thức tự dưng tôi mỉm cười ngây ngô. Nhưng nụ cười đó của tôi trả được bao lâu thì nghe tiếng cổng mở, trong bóng đêm mờ ảo tôi nhìn thấy dượng tôi đang bước đi, từng bước liêu siêu tay cầm chai rượu. Tôi vội chạy ra đỡ dượng tôi nhưng ông ấy hất tay tôi ra quát. -Mày muốn gì hả? Ranh con tránh xa tao ra thằng Trường đâu ra đây Bố bảo. Tôi buông tay ông ấy ra mặt không đổi sắc, dù gì tôi đã quá quen với cảm giác bị hắt hủi này rồi. Ông ta ngồi xuống trước hiên nhà. Thằng em trai tôi chạy từ trong nhà ra đứng cạnh dượng tôi khép lép. -Con mẹ mày đâu hả Việt. Tôi cố lín nhịn luốt uất ức vào trong, khi nghe ông ta hỏi như vậy. -Dạ! Mẹ đi chợ chưa về. -Vậy à! -Vậy à!. -Được được! Mày dám bỏ con tao ở nhà 1 mình giờ này chưa về hả? Tí mày về tao sẽ đập chết mày. -Đập chết mày. -Đập chết mày. Ông ấy đứng dậy đi liêu siêu như sắp ngã vào trong buồng ngủ. Còn lại mình tôi vẫn đứng im tại chỗ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời, đêm về màu đen kia thật u tối như muốn luốt chửng tôi vào bên trong. Đêm nay thật nhiều sao, những ngôi sao kia lấp lánh trên bầu trời kia thật đẹp. Chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi đang khóc ừ đúng tôi lại khóc nhưng... Tôi khóc để làm gì chứ. Đi xuống giếng tôi ngâm mặt xuống chậu nước lạnh cho tới khi tôi ngộp thở, vội ngẩng đầu lên tôi ho sặc sụa. Dựa lưng vào tường thở dốc, mỗi khi buồn hay khóc xong tôi đều làm vậy. -Việt ơi! Việt. -Dạ con đây đợi con chút. Tiếng mẹ tôi gọi từ ngoài sân chắc mẹ tôi đi chợ về, tôi với tay lấy chiếc khăn mặt lau qua mặt cho khô nước. Chạy vội ra sân tôi thấy mẹ tôi đang loay hoay sửa chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kĩ. -Dạ mẹ gọi bảo gì con đấy. -À chiếc xe đạp của mẹ nó tự dưng hỏng ở đâu ý đạp xe nó cứ cọt cà cọt kẹt à. -con xem sửa giúp mẹ đi. Tôi cười cười đẩy vai mẹ tôi. -Dạ Mẹ cứ để đấy con sửa cho, mẹ đi tắm rửa rồi lên ăn cơm đi, bố về rồi đó. -ừm sửa nhanh rồi lên ăn cơm nhé con. -Dạ con biết rồi mà. Loay hoay 1 hồi lâu cuối cùng cũng sửa xong cái xe đạp, tay tôi dính đầy dầu mỡ mồ hôi ra ướt đẫm áo. Đứng dậy tôi đang phủi phủi thì có tiếng ai đó gọi tôi nhỏ xíu nhỏ xíu luôn ý, khiến tôi giật mình mới đầu tôi còn tưởng có ma đang gọi tên tôi cơ. Quay mặt lại thấy Ly đang đứng lấp nó ở bờ tường tay cầm chai nước la vie nhỏ, đôi mắt em long lanh hơi hơi đỏ như mới khóc nhìn tôi. Tôi nhìn em với vẻ khó hiểu tay tôi chỉ vào người tôi nói. -Bạn vừa gọi mình hả. Em khẽ gật đầu không nói gì thêm nữa, tay em dơ chai nước la vie ra trước mặt tôi. Tôi đơ ra không hiểu ý em là gì. Giường như em đọc được suy nghĩ của tôi, lên em khẽ mỉm cười nói. -Hj uống đi bạn. Tôi ngơ ngác nhìn em. -Cho mình hả? -Ừm. Em khẽ gật đầu với tôi. Em cho thì uống thôi tôi cầm chai nước em đưa tu ừng ực. -Từ từ thôi Việt kẻo sặc. Uống hết nửa chai nước la vie tôi đưa lại cho em. -Cảm ơn Ly nha. Em cứ nhìn tôi không nói gì, và tôi cũng không biết nói gì với em hết. Cả 2 cứ nhìn nhau như vậy, cho tới khi trong sân nhà em vang vọng tiếng Bố em gọi. Em nhìn tôi mỉm cười khoe chiếc răng khểnh. -Thôi Bố mình gọi mình về đây. Tôi cũng không biết làm gì hay nói gì thêm nữa, vốn dĩ từ nhỏ tới giờ tôi ít nói ít cười đôi khi rất vô tâm. Ra giếng rửa chân tay xong lên nhà, vừa bước vào trong nhà, thì thấy Mẹ tôi đang ngồi trên ghế ngủ gật, thấy vậy lòng tôi lại càng buồn và thương Mẹ tôi nhiều hơn. Lay lay Mẹ tôi dậy để ăn cơm. ngồi xuống mâm ăn cơm cùng mẹ tôi thằng em trai tôi đã ngủ. Chỉ còn tôi và mẹ trong mâm cơm đạm bạc. Mẹ gắp cho tôi miếng trứng dán trong đĩa. -Ăn đi con lom người con đợt này gầy lắm đó. Mắt tôi dưng dưng nước mắt chỉ chực trào khóc, tôi quay mặt đi dụi dụi mắt giả vờ như mình đang bị bụi bay vào mắt. Để mẹ không nhìn thấy tôi đang khóc. Hết bữa cơm tôi dọn dẹp bát đũa xuống giếng, rửa xong lên nhà chải chiếu ra lền nhà ngủ tới sáng hôm sau.

Bình Luận (0)
Comment