Có thể là do khí nóng xông lên mà gò má trắng nõn lộ ra một vệt đỏ bừng.
Xuyên thấu qua đủ loại linh hoa tràn đầy trên mặt nước, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người xinh xắn, nhưng lại lờ mờ không thấy rõ lắm.
- Khụ khụ…
Lãnh Vô Yên cố nén sự ngượng ngùng đang bốc lên.
- Nhiên Nhi, sao ngươi lại tới đây?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hắn đàng hoàng chững chạc mà nói:
- Đệ tử lo sư tôn vẫn còn tức giận nên muốn tới xem sao, không nghĩ tới ngài lại đang tắm...
Lãnh Vô Yên xoay đầu qua chỗ khác.
- Bây giờ cũng quá muộn rồi đó.
Lý Nhiên gãi gãi đầu.
- Đệ tử cũng chỉ là muốn thử vận may thôi, không nghĩ tới lại thật sự vào được… Lúc đầu đệ tử cũng dự định đi tắm một trận, cũng nấu xong nước luôn rồi.
- Như vậy à…
Trời xui đất khiến thế nào mà Lãnh Vô Yên lại nói:
- Vậy ngươi có muốn xuống ngâm nước cùng nhau không?
Nói xong nàng đã lập tức hối hận. Nàng âm thầm tát cho mình một cái, nói lung tung cái gì vậy chứ?
Làm gì có ai đi mời người khác tắm cùng cơ chứ?
- Hả?
Lý Nhiên trợn tròn mắt.
- Cái này... cái này… cái này không tốt lắm đâu?
Tắm cùng với chưởng môn…
Có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới loại chuyện này đâu!
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Lãnh Vô Yên cũng chỉ đành tiếp tục gắng gượng chống đỡ thôi.
- Không có gì là không thích hợp cả, cái ao này cũng không nhỏ, đủ để cho cả hai người chúng ta cùng ngâm rồi.
Lý Nhiên vẫn có chút do dự.
- Đây cũng không phải là vấn đề lớn hay nhỏ…
Chủ yếu là quá đột ngột rồi, hắn vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý.
Lãnh Vô Yên mượn dốc xuống lừa (*).
(*) 借坡下驴: mượn dốc xuống lừa: nghĩa đen là xuống khỏi con lừa nhờ địa thế thuận lợi, nghĩa bóng chỉ hành động lợi dụng tình thế, khá giống mượn gió bẻ măng.
- Nếu như ngươi cảm thấy không thích hợp thì có thể chờ bổn tọa tắm xong rồi lại đổi một ao nước mới cho ngươi ngâm.
- Đổi mới?
Lý Nhiên âm thầm suy nghĩ trong lòng.
- Nếu như không phải ngâm nước thì sư tôn sẽ không cảm thấy ta ghét bỏ nước này bẩn đó chứ? Hiểu lầm đó lớn lắm đó!
Thật vất vả mới dỗ được sư tôn, cũng không thể lại làm cho sư tôn tức giận được!
Nghĩ vậy, Lý Nhiên dứt khoát nói:
- Không cần, đệ tử nguyện ngâm nước cùng với sư tôn!
Lãnh Vô Yên:
- …
Cổ họng của nàng có hơi khô, nàng khó nhọc mà nói:
- Nhưng bổn tọa đã dùng nước này rồi…
Lý Nhiên kiên định nói:
- Đệ tử không ngại!
- …
Việc đã đến nước này, Lãnh Vô Yên cũng không thể tránh được.
Lý Nhiên đi tới bên cạnh ao, có chút lúng túng rồi nói:
- Sư tôn, vậy đệ tử cởi nha?
Lãnh Vô Yên đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác.
- Loại chuyện thế này cũng không cần phải hồi báo.
Lý Nhiên gật đầu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình để cởi áo nới dây lưng, sau đó “tùm” một cái mà lặn xuống mặt nước.
Dù vậy, Lãnh Vô Yên vẫn liếc mắt là đã nhìn thấy bắp thịt săn chắc của hắn. Nàng thẹn thùng, trong lòng cũng rung động một hồi.
Hai người ngâm mình ở trong ao, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi lúng túng.
Cái này ao là thứ đồ dùng riêng của chưởng môn, mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không được coi là quá lớn.
Khoảng cách giữa hai người đại khái chỉ cách hai cánh tay, đồng thời vươn tay là đã có thể chạm tới đối phương rồi.
Ngón chân của Lãnh Vô Yên cũng sắp bấu đến mức gạch dưới sàn vỡ nát luôn rồi.
Có thế nào đi nữa, nàng cũng không nghĩ đến mình lại dùng hình thức như thế này để gặp mặt với Lý Nhiên…
Quá là kỳ quái!
Cái ao trên không bốc hơi nóng.
Lý Nhiên và Lãnh Vô Yên giống như hai người ngốc, ngây ngốc ngồi xổm trong ao, một cử động nhỏ cũng không dám...
Hai người vừa là tình lữ vừa là thầy trò, bản thân loại quan hệ này mang theo một ý tứ cảm xúc cấm kỵ.
Lúc này, tất cả kiều diễm ái muội khi cùng ngâm mình trong ao đều bị phóng đại rất lớn.
Nước ao ấm áp như thế, có phải cũng mang theo nhiệt độ của đối phương hay không?
Lãnh Vô Yên miên man suy nghĩ, nai con trong lòng đều nhanh chóng đâm ra.
Ánh mắt Lý Nhiên cũng không biết nên đặt nơi nào...
Ao này là nước suối Thiên Sơn, có thể uống một mạch... bản thân liền đặc biệt trong suốt.
Tuy rằng trên mặt nước rải Linh Hoa dị cỏ, nhưng Lý Nhiên vẫn có thể thoáng thấy được một vệt trắng nõn như trước.
"Quá muốn chết."
Nước ao gợn sóng dập dờn, làm lay động hình ảnh tốt đẹp kia, càng không thấy rõ lắm, hắn lại càng muốn tìm tòi đến cùng.
Đột nhiên trong lòng hắn toát ra một ý tưởng rất to gan.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi đen nhánh dát một vòng viền vàng.
Lặng lẽ khởi động Phá Vọng Đồng.
"Phốc!"
Lý Nhiên mặt đỏ tai hồng, máu mũi chậm rãi chảy xuống.
Quá kích thích.
Lãnh Vô Yên ân cần hỏi:
- Ngươi không sao chứ? Có phải nước nóng quá không?
Lý Nhiên dùng linh lực ngừng máu mũi, lắc đầu nói:
- Không, là do huyết áp của đệ tử quá cao.
- Ừm?
...
Tuy rằng Lãnh Vô Yên không biết huyết áp là ý gì, nhưng sau khi trải qua gián đoạn như vậy, tâm tình khẩn trương cũng dần dần thả lỏng.
- Không phải chỉ là tắm một cái thôi sao, có gì đặc biệt hơn người?