Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 140 - Chương 140. Lễ Vật Tân Niên Của Lãnh Vô Yên!

Chương 140. Lễ vật tân niên của Lãnh Vô Yên! Chương 140. Lễ vật tân niên của Lãnh Vô Yên!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Ầm!

Lý Nhiên trực tiếp đóng cửa lại.

- Thánh Tử không có ở đây.

- ...

Cộc cộc cộc...

Tiếng đập cửa không sợ làm phiền người khác vang lên liên tục.

Sau một nén nhang, Lý Nhiên mệt mỏi kéo cửa ra.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?

Lộc Hân Nhiên cười híp mắt nói:

- Thánh Tử đại nhân, đêm nay là thịnh hội Sương Nguyên Diễn Xuân đấy. Ngài có muốn chuẩn bị một tiết mục cho đêm nay không?

- Không có hứng thú.

Lý Nhiên lắc đầu.

Chỉ vì việc này mà Lộc Hân Nhiên đã tới tìm hắn không chỉ một lần nhưng đều bị hắn cự tuyệt hết.

Liên hoan hội gì đó là thứ nhàm chán nhất nên hắn còn không muốn xem chứ chưa nói đến việc lên đài biểu diễn.

Lộc Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng ta nói:

- Nhưng nếu như ngài không lên đài thì thịnh hội này sẽ không được hoàn chỉnh, hơn nữa Lãnh chưởng môn và các tông trưởng lão cũng sẽ ở dưới đài xem lễ đấy.

- Kể cả như vậy thì ta cũng không có hứng thú...

Lý Nhiên đóng cửa rầm một tiếng.

Hắn còn muốn lén lút chạy ra ngoài ước hội với chưởng môn thì làm gì còn thời gian để biểu diễn tiết mục chứ?

Không lâu sau.

Cộc cộc cộc.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Lý Nhiên:

- ...

- Lộc Hân Nhiên, ngươi có tin lão tử sẽ treo ngược ngươi lên không...

Hắn nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng ra, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Lãnh Vô Yên đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

- Lộc Hân Nhiên làm sao vậy?

Lý Nhiên lúng túng vò đầu.

- Không có gì, chỉ là chuyện liên quan đến lễ hội thôi mà nàng ta tới làm phiền ta mấy ngày nay.

- Ồ.

Lãnh Vô Yên gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lý Nhiên đang cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ nghe thấy nàng yếu ớt nói:

- Tại sao mấy ngày nay ngươi không hề đi tìm bổn tọa vậy?

Ánh mắt nàng u oán, giọng nói còn có chút ủy khuất.

Trong lòng Lý Nhiên run lên rồi vội vàng nói:

- Không phải gần đây đệ tử mới đột phá sao? Ta cảm giác căn cơ có chút bất ổn nên mới một mực ở lại đây tu hành cơ mà.

- Căn cơ bất ổn sao?

Lãnh Vô Yên liếc nhìn hắn một cái.

Toàn bộ linh lực của người này đều ngưng tụ thành hồ nên chỉ sợ rằng không có bất kỳ một Nguyên Anh sơ kỳ nào có thể vững chắc hơn hắn.

Dám lừa người sao...

Nàng nũng nịu khẽ nói:

- Trước đây ta chưa từng thấy ngươi say mê tu hành như vậy... Ngươi thật sự nghĩ rằng bổn tọa không biết ngươi đang suy nghĩ gì trong lòng sao?

Lý Nhiên sửng sốt.

Không thể nào, chẳng lẽ điều bất ngờ mà hắn chuẩn bị đã bại lộ rồi sao?

- Chưởng môn, đệ tử thật sự...

- Được rồi.

Lãnh Vô Yên lấy một hộp quà nhỏ màu hồng nhạt ra, đỏ mặt đưa cho hắn.

- Cho ngươi đấy.

Lý Nhiên vò đầu.

- Chưởng môn, đây là gì vậy?

Lãnh Vô Yên thấp giọng nói:

- Đây là lễ vật tân niên mà bổn tọa tặng cho ngươi. Ta đưa hơi muộn nhưng ngươi, ngươi đừng có tức giận đấy...

- Lễ vật tân niên sao?

Lý Nhiên vội vàng nhận lấy rồi nở nụ cười rạng rỡ nói:

- Cảm ơn chưởng môn, đệ tử rất thích!

Lãnh Vô Yên buồn cười trợn mắt liếc nhìn hắn một cái.

- Ngươi còn chưa mở ra mà đã biết là thứ mình thích rồi sao?

Lý Nhiên cười ngây ngô rồi nói:

- Chỉ cần là đồ chưởng môn đưa thì đệ tử đều thích hết!"

- Đồ ngốc...

Lãnh Vô Yên nhếch miệng lên, tâm tình cũng trở nên hân hoan.

- Nhưng thứ này là cái gì vậy? Đệ tử thật sự có chút tò mò đấy...

Lý Nhiên đang định mở ra thì một tiếng hô to vang lên bên tai.

- Chờ một chút!

Lãnh Vô Yên khẩn trương nói:

- Hiện tại không được mở ra!

Lý Nhiên có chút kỳ quái.

Đưa lễ vật cho mình nhưng không để mình mở ra?

Nàng đỏ mặt, ấp úng nói:

- Chờ, chờ Bổn Tọa đi rồi ngươi mở ra, còn có, lúc ngươi xem phải ở một mình, tuyệt đối không được để những người khác nhìn thấy.

Nói xong không chờ Lý Nhiên đáp lời, bước chân bối rối rời khỏi.

Lý Nhiên không khỏi có chút nhức đầu.

"Thần bí như vậy?"

Hắn ước lượng cái hộp, cảm giác nhẹ như không có cái gì cả.

"Chắc không phải là sư tôn viết thư tình cho ta chứ? Trách không được xấu hổ như thế, ha ha."

Lý Nhiên cầm hộp trở lại thư phòng, cẩn thận mở dải ruy băng đỏ, mở nắp hộp ra.

Chỉ thấy bên trong có một mảnh vải hồng, cảm xúc nhẵn nhụi, mịn còn hơn tơ lụa.

"Đây là cái..."

Hắn lấy mảnh vải ra, nháy mắt cả người hóa đá.

Vậy mà lại là một cái yếm hồng.

Mặt trên có vài chỗ chạm rỗng, vải vóc ít đến đáng thương, phía trên còn phát ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.

Cảm giác mùi hương đặc biệt quen thuộc.

"... "

Lý Nhiên nuốt nước miếng:

"Sao sư tôn lại tặng cho ta vật này?"

Đây cũng quá xấu hổ rồi.

Lúc này, hắn phát hiện trong hộp còn đặt một tờ giấy.

Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, ánh mắt nhất thời trợn tròn.

"Ta thao!"

Chỉ thấy trên tờ giấy viết:

【 Nghịch đồ, Bổn Tọa biết ngươi thích cái gì, nhưng tha thứ cho Bổn Tọa thật sự không làm được... Cái yếm này Bổn Tọa đã mặc bên người năm ngày, ngươi có thể chính mắt nhìn thấy... Sương Nguyên Tiết vui vẻ. 】

【 Còn nữa, xin đừng làm chuyện gì kì quái với nó. 】

Lý Nhiên nhìn tờ giấy, lại nhìn cái yếm, đại não nhanh chóng đứng máy.

Sư tôn đưa cho hắn lễ vật năm mới, vậy mà chính là cái yếm ban đầu của nàng?

Bình Luận (0)
Comment