Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Thịnh Tri Hạ Kỳ Lạ, Nhạc Kiếm Ly Lột Xác!

Chương 172. Thịnh Tri Hạ kỳ lạ, Nhạc Kiếm Ly lột xác! Chương 172. Thịnh Tri Hạ kỳ lạ, Nhạc Kiếm Ly lột xác!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhạc Kiếm Ly tưởng rằng hắn lại muốn làm gì, vừa định kêu lên thì đột nhiên một cỗ Phật Lực cường đại tràn vào bên trong cơ thể.

Kèm theo tiếng phạm nhàn nhạt, tâm tình nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mọi mệt mỏi đau nhức tan biến, cơ thể ấm áp rất dễ chịu.

- Ngươi còn hiểu về Phật Pháp sao?

Nhạc Kiếm Ly không thể tin được.

Phật Lực thuần khiết như vậy hiếm khi được nhìn thấy ngay cả trong số các cao tăng của Vô Vong Tự.

Lý Nhiên là một người tu luyện Đạo Tu, cho dù thể chất của hắn có đè bẹp được Nguyên Anh Yêu Thú còn chưa tính nhưng hắn lại còn là một cao tăng đắc đạo sao?

Chuyện này cũng quá vô lý rồi.

- Nam mô đà phập, pháp hiệu của bần tăng là Loan Phật, nữ thí chủ cảm thấy như thế nào?

Vẻ mặt Lý Nhiên cười xấu xa.

- Loan Phật? Thật là một cái tên kỳ quái…

Nhạc Kiếm Ly lẩm bẩm trong miệng.

Vừa nghĩ tới Phật Lực thánh khiết tinh thuần như vậy mà lại bị gia hỏa này lợi dụng vào mục đích này, trong lòng nàng ta cảm thấy đau nhói.

Nàng ta vội vàng trốn dưới chăn bông không dám nhìn hắn lần nữa.

...

Thu Nguyệt Lâu.

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, các Tu Hành Giả gần như đã hồi phục hoàn toàn.

Những người bị thương nặng hơn đã được Thịnh Trí Hạ đưa về tông môn.

Những người còn lại đều tập trung ở đại sảnh lầu một, vừa uống trà vừa nói chuyện, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn trước đây rất nhiều.

Xét cho cùng, bọn họ cũng được coi là những “chiến hữu” từng trải qua sinh tử.

Mà hai mắt Thịnh Trì Hạ thâm quầng, ánh mắt đờ đẫn, không yên lòng.

Lâm Lang Nguyệt nhìn thấy thì thắc mắc:

- Thịnh công chúa, ngươi có chuyện gì sao? Ta cảm thấy tâm trạng ngươi không tốt lắm đó.

- Hả?

Trong mắt Thịnh Trì Hạ lóe lên một tia ngại ngùng, lắc đầu nói:

- Không có chuyện gì, chỉ là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt.

- Ồ, được rồi…

Lâm Lang Nguyệt không hỏi nhiều.

- Lý Thánh Tử đến rồi!

Lúc này có người nói khiến hội trường chợt im lặng trong giây lát.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cầu thang.

Chỉ thấy Lý Nhiên mặc áo choàng trắng, chậm rãi đi xuống lầu.

Đám người lần lượt đứng lên, trong đó có những đệ tử đỉnh cấp tông môn, bao gồm cả Lâm Lang Nguyệt.

Những người ở lại đây đều là những Tu Hành Giả cùng nhau chống lại Thú triều, bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự anh dũng của Lý Nhiên.

Mạnh mẽ và anh dũng. Ít nhất có một phần ba trong số bọn họ đã được hắn cứu sống trong trận chiến đó.

Ánh mắt mọi người tràn đầy kính nể.

Chỉ có Thịnh Trì Hạ hai má ửng hồng, co ro sang một bên như một con thỏ hoảng sợ.

Tần Như Yên đi tới phía trước, nở nụ cười:

- Lý Thánh Tử, chào buổi sáng, tối qua ngươi nghỉ ngơi như thế nào?

Lý Nhiên gật đầu

- Cũng không tồi lắm.

Thịnh Tri Hạ nghe xong cúi đầu, hai má như quả táo chín đỏ.

Trong lòng âm thầm lẩm bẩm:

- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nhưng bổn cung có thể cả đêm không chợp mắt!

Mấu chốt là tình cảnh đó...

Khi nghĩ lại vẫn cảm thấy hoảng hốt không chịu nổi…

Lý Nhiên đi đến phía trước ngồi xuống.

Sau khi hắn ngồi xuống, những người khác lần lượt vào chỗ.

Lâm Lang Nguyệt nhìn chung quanh, tự hỏi:

- Nhạc thủ tịch không tới sao? Không phải vẫn đang nghỉ ngơi đấy chứ?

- Tới rồi.

Một giọng nói rõ ràng, Nhạc Kiếm Ly bước vào sảnh cùng với một thanh kiếm trên tay, một thân mười phần hiên ngang.

- Xin lỗi các vị, sáng sớm ra ngoài đi dạo một vòng, tới đây có hơi muộn.

Nàng ta chắp tay nói.

- Không sao đâu.

- Nhạc thủ tịch quá khách sáo rồi.

- Xin mời ngồi.

Đám người bắt đầu hàn huyên trò chuyện.

Chỉ có Tần Như Yên ngơ ngác nhìn nàng ta.

Nhìn thấy khuôn mặt nàng ta tràn đầy sức xuân, nước da rạng rỡ hơn trước, giữa lông mày có một nét xuân sắc.

Người khác không nhìn ra, nhưng Tần Như Yên nhất định có thể nhìn ra.

Nhạc Kiếm Ly đã lột xác rồi!

- Làm sao có thể? Rõ ràng hôm qua nàng ta đã...

Lúc này Nhạc Kiếm Ly đã an vị ngồi xuống chiếc ghế.

Lý Nhiên nháy mắt cười với nàng ta, trên mặt thoáng qua một tia ửng hồng, nhìn có chút mất tự nhiên…

Tần Như Yên chú ý tới cảnh tượng này, trong lòng hiện lên một suy đoán táo bạo khiến nàng ta cũng phải giật mình.

- Không phải, không thể nào!

Thấy mọi người đã đến, Thịnh Trí Hạ đứng dậy nói:

- Các vị, ta là Thịnh Trí Hạ của Thịnh tộc.

- Với những nỗ lực phối hợp và sự anh dũng của các vị, chống lại Thú Triều đáng sợ kia, bảo vệ hàng trăm ngàn sinh linh của Nam Phong Thành.

- Đây là thắng lợi thuộc về Nhân Tộc!

- Thay mặt cho Thịnh Tộc, ta muốn gửi lời tới tất cả những người dũng cảm đã chiến đấu bằng máu, các vị vất vả rồi. Đa tạ mọi người đã bảo vệ ranh giới cuối cùng của Nhân Tộc!

- Việc này ta sẽ bảo phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ, mỗi cái tên của các vị dũng sĩ đều đáng được lịch sử ghi nhớ!

Nói xong, nàng ta cúi người thật sâu một cái.

Những lời nói này rất chân thành, không cố ý nhấn mạnh Chính Ma khiến cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Trong lúc nhất thời, ấn tượng với nàng ta có phần thay đổi.

Thịnh Trí Hạ nói xong liền ngồi xuống.

Sau đó Lâm Lang Nguyệt hỏi:

- Lý Nhiên, ngươi còn có phân phó gì nữa không?

Nàng ta đã nhìn thấy sức mạnh thực sự của đối phương vào đêm đó, tinh thần cạnh tranh của nàng ta đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment