Thời điểm đang chuẩn bị phi thân rời đi, nàng ta đột nhiên sửng sốt một chút.
Chỉ thấy phía trước cuối tấm mắt, Huyền Linh sơn mạch quanh có đã mơ hồ có thể thấy được.
Sắp tới U La điện.
Hành trình ba ngày sắp vẽ lên điểm kết thúc.
Nhưng nàng ta lại không nhẹ nhàng thở ra giống như trong tưởng tượng, ngược lại trong lòng ê ẩm chua chát, giống như có hơi...không nỡ?
Dịch Thanh Lam lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không có khả năng, bần đạo sao lại luyến tiếc hắn? Bần đạo đều hận chết hắn,
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng ở tại chỗ lưỡng lự rất lâu, vẫn không rời đi.
- Làm bậy a...
Nàng ta ủ tũ đẩy cửa kiệu ra.
...
Lý Nhiên ở bên trong kiệu đi qua đi lại.
- Nàng sẽ không giận ta chứ? Ta không muốn chọc giận nàng kia mà, cũng không biết là cái gân nào nối sai rồi…
- Có điều xúc cảm rất tốt!
Đúng lúc này, Dịch Thanh Lam chậm rãi đi đến.
Lý Nhiên có chút thấp thỏm nói:
- Dịch đạo trưởng...
Dịch Thanh Lam không có giận dữ, mà là đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái:
-Tiểu tặc ngươi phóng đãng vô sỉ, càng ngày càng làm càn!
Lý Nhiên cúi đầu nói:
- Thật ngại quá, lần sau còn dám.
- Ừ?
- ... Nói sai nói sai.
Dịch Thanh Lam hừ lạnh nói:
- Bần đạo nói thế nào cũng từng truyền thụ cho ngươi, ngươi đã gặp qua đồ đạo nào nói bậy, động tay động chân với sư tôn?
Lý Nhiên:
- ...
Vấn đề này có thể ngươi đã hỏi đúng người.
Hắn không chỉ gặp qua, mà còn...
- Khụ khụ.
Lý Nhiên hắng giọng, nghiêm túc nói:
- Dịch đạo trưởng nói đúng, con người ta từ trước đến nay đều tôn sư trọng đạo, lần này quả thật là ngoài ý muốn, hy vọng ngươi không cần chú ý.
Dịch Thanh Lam thấy thái độ hắn nghiêm trang, gật đầu nói:
- Cái này còn tạm được...Sắp đến Huyền Linh sơn, ngươi, có lời gì muốn nói với bần đạo không?
Bàn tay mềm mại của nàng ta đặt sau lưng hơi siết chặt, đáy mắt có chút khẩn trương và chờ mong.
Lý Nhiên chân thành nói:
- Ta đây có thể niết lại một lần nữa không?
- ...
Khóe mắt Dịch Thanh Lam co quắp một trận.
Người này quả nhiên hoang đường!
Hô hấp của nàng ta bình phục một chút, nói:
- Quên đi, ngươi còn nhớ rõ ước định với bần đạo không?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút:
- Ngươi nói hồng tuyến?
Dịch Thanh Lam vuốt cằm:
- Đúng vậy.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Dịch đạo trưởng yên tâm, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không ta sẽ không dễ dàng tiếp nối.
Thông qua mấy ngày ở cung, quan hệ của hai người đã kéo gần lại rất nhiều, hắn cũng không biết xấu hổ lại trêu đùa đối phương.
- Bần đạo không phải ý tứ đó…
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, thấp giọng nói:
- Gần đây bần đạo đang nghiên cứu bí mật của hồng tuyến, vì phối hợp với nghiên cứu của bần đạo, mỗi ngày ngươi phải nối được hồng tuyến một lần.
- A?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Mỗi ngày nối được một lần?
Dịch Thanh Lam nghiêm túc gật đầu:
- Mỗi ngày đều phải nối được một lần, nhưng không được phép giở mánh khóe, chuyện này...Ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
- Được rồi.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Ngược lại ta thật ra không thành vấn để, chỉ sợ Dịch đạo trưởng bất tiện.
Mặt Dịch Thanh Lam ửng đỏ, nhưng ánh mắt rất chăm chú:
- Bần đạo rất thuận tiện.
Tiếp theo nàng ta bổ sung:
- Còn nữa, nếu lúc ngươi làm chuyện hoang đường, không cho phép nối được hồng tuyến, hiểu không?
Mặt già của Lý Nhiên đỏ lên:
- Ta có hoang đường như vậy sao?
Dịch Thanh Lam tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:
- Ngươi cảm thấy sao?
- ...
Lý Nhiên nghĩ nghĩ, nói:
- Dịch đạo trưởng nói ta đều đồng ý, nhưng ta cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Dịch Thanh Lam hiếu kỳ nói:
- Thỉnh cầu gì?
Hắn không nói chuyện, mà cười giang hai cánh tay ra.
Dịch Thanh Lam tức khắc hiểu được.
Hai má hơi phiếm hồng, vẻ mặt có chút bối rối.
- Ngươi đây là muốn làm gì...
Lời chưa nói xong đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nháy mắt thân thể nàng ta căng thẳng, hai tay cũng không biết để chỗ nào.
Tay để trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, chân như có chút nhũn ra.
- Ngươi, ngươi tên nghịch đồ này, đã nói tôn sư trọng đạo đâu?
Mặt nàng đỏ bừng, tiếng như muỗi kêu.
Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ Dịch đạo trưởng không cảm nhận được lòng hiếu thảo của ta?
- ...
Dịch Thanh Lam vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhận ra cái gì, rất nhanh bứt ra rời khỏi.
Lý Nhiên sửng sốt:
- Làm sao vậy?
Vẻ mặt Dịch Thanh Lam có chút khẩn trương và xấu hổ:
- Nàng ta đến đây.
- Ai tới?
- Sư tôn của ngươi!
Không khí bên trong kim kiệu dao động.
Một thân ảnh đạp phá hư không mà đến.
Lãnh Vô Yên khoác trường bào màu trắng, cổ áo nhung tuyết nhẹ nhàng vuốt ve hai má tinh xảo mà lãnh diễm.
Mặt mày xuân sơn hàm đại, quyến rũ mang theo một tia hiên ngang anh khí.
- Sư tôn!
Bước chân Lý Nhiên khẽ nhúc nhích, cố nén xúc động muốn ôm lấy nàng.
Lâu như vậy không gặp sư tôn, trong lòng thật sự rất nhớ.
Trong mắt Lãnh Vô Yên tràn đầy nhảy nhót và vui mừng, nhưng mạnh mẽ kiềm chế, nói:
- Ngươi tên nghịch đồ này, sao hiện tại mới trở về?