Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 335 - Chương 335. Lý Thánh Tử Nỗ Lực Tu Hành, Chặt Đứt Phàm Tâm Của Dịch Tham Lam (2)

Chương 335. Lý Thánh Tử nỗ lực tu hành, chặt đứt phàm tâm của Dịch Tham Lam (2) Chương 335. Lý Thánh Tử nỗ lực tu hành, chặt đứt phàm tâm của Dịch Tham Lam (2)

Lâm Lang Nguyệt thấy nàng không nói lời nào thì nhẹ giọng nói:

- Sư tôn?

- Khụ khụ.

Dịch Thanh Lam hắng giọng một cái rồi nói:

- Ngươi đi tu luyện trước đi! Bần đạo có chuyện quan trọng cần xử lý.

- Ồ, được rồi.

Lâm Lang Nguyệt gật đầu rồi lui ra ngoài.

Cửa phòng vừa mới đóng cửa, Dịch Thanh Lam vung tay áo bào lên làm cho chiếc giường lớn lại đột nhiên xuất hiện.

Nàng nhẹ nhàng ngồi lên rồi nhìn sợi tơ hồng nơi cổ tay đang tỏa ra ánh sáng, khóe miệng nhịn không được xuất hiện một nụ cười.

- Tiểu tặc, có thể nghe thấy nha.

...

Nơi ở của Thánh Tử.

A Thấm nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng chặt thì vẻ mặt có hơi nghi hoặc một chút.

- Kỳ lạ thật, cho tới bây giờ Thánh Tử đại nhân cũng không tu hành, tại sao vừa trở về một cái mà đã bắt đầu ngồi rồi?

- Còn nói muốn tức giận phấn đấu, sớm ngày hợp đạo… Thật sự là kỳ quái.

Nàng ta đi tới rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

- Thánh Tử đại nhân, sắc trời không còn sớm, ngài có muốn tắm một lát rồi ngủ hay không?

Trong phòng không có tiếng trả lời.

A Thấm có chút bận tâm nên khẽ mở hé cửa phòng ra.

Chỉ thấy Lý Nhiên đang ngồi khoanh chân ở trên tấm nệm, trên người được bao quanh bởi kim sắc cổ triện, linh lực tùy ý cuộn trào mãnh liệt, đạo pháp và phạm âm hoà lẫn với nhau.

- Thì ra đúng là đang khổ tu thật.

A Thấm nhẹ nhàng không tiếng động đóng cửa phòng lại.

- Mặc dù đại nhân đã rất mạnh mẽ nhưng vẫn luôn cố gắng như vậy nên A Thấm cũng không thể bị tụt lại phía sau được!

- Mình nhất định phải nhanh chóng trở thành Trúc Cơ vì Thánh Tử đại nhân!

Nàng ta giơ nắm đấm lên để tự cổ vũ cho bản thân nỗ lực lên rồi trở về gian phòng với khí thế hùng dũng và oai vệ bừng bừng.

A Thấm là vì Lý Nhiên, còn Lý Nhiên là vì Lãnh Vô Yên.

Một đôi thiếu niên thiếu nữ này, mỗi người ôm trong lòng một mộng tưởng vĩ đại nên luôn nỗ lực tu luyện.

Tuy nhiên cho dù Lý Nhiên có "Bế quan khổ tu" thì cũng không hề quên lời hứa với Dịch Thanh Lam, vẫn sẽ đúng giờ nối sợi tơ hồng.

Một giọng nói truyền đến từ đầu bên kia của sợi tơ hồng.

- Loại cảm giác này… Tiểu tặc, ngươi đang tu luyện sao?

Lý Nhiên gật đầu.

- Ta phải cố gắng đột phá đến Hợp Đạo Cảnh mới được.

- Hợp Đạo Cảnh sao?

Dịch Thanh Lam hơi nghi hoặc một chút.

- Bần đạo nhớ rõ rằng ngươi không có hứng thú đối với việc tu luyện nhưng tại sao hiện tại lại tích cực như vậy chứ?

Lý Nhiên cười nói:

- Người mà đệ tử yêu thích rất mạnh mẽ nên ta nhất định phải nỗ lực tăng cao tu vi thì mới có thể cùng nàng... Ở bên nhau.

Dịch Thanh Lam sửng sốt.

- Người yêu thích sao?

Trong lòng đột nhiên lại vừa chua xót vừa cảm giác cực kỳ khó chịu.

- Có thể khiến cho ngươi cố gắng như vậy thì người này nhất định vô cùng ưu tú nhỉ?

Lý Nhiên nói:

- Đương nhiên, nàng là nữ nhân ưu tú nhất mà ta từng thấy.

Trong lòng Dịch Thanh Lam lại càng khó chịu, cố nén chua xót hỏi.

- Vậy nàng là người như thế nào?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dáng dấp của nàng rất đẹp, thực lực rất mạnh, địa vị cao thượng, nhìn bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng nội tâm lại hết sức dịu dàng…

Dịch Thanh Lam giật mình.

Nhịp tim của nàng ta bắt đầu gia tăng tốc độ, có chút khẩn trương nói:

- Người mà người nói đến tên là gì?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Chuyện này liên quan đến danh dự của nàng nên ta sẽ không nhắc tới tên của nàng với bất kỳ người nào khác. Đợi đến khi ta leo lên đỉnh cao nhất của Hạo Thổ, có thực lực để đứng ở bên cạnh nàng thì Thanh Lam sư tôn tự nhiên sẽ biết!

- ...

Đầu bên kia sợi tơ hồng trầm mặc một lát, giọng nói không giấu nổi vẻ ngượng ngùng của Dịch Thanh Lam vang lên.

- Nghịch đồ, ngươi thật sự là gan to bằng trời!

Lý Nhiên:

- Gì chứ?

Giọng nói của nàng ta vừa ngượng ngùng lại vừa hoảng loạn, còn mang theo một sự vui mừng, run giọng nói:

- Ngươi nhất định phải nỗ lực tu luyện. Bần, bần đạo tin tưởng ngươi…

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe được cái gì hết.

Lý Nhiên vò đầu, luôn cảm giác khâu nào đó đã xảy ra vấn đề.

La Sát Phong.

Lãnh Vô Yên chắp tay sau lưng đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phương xa.

Đây là thói quen của nàng từ trước cho tới nay nên nhóm chấp sự đã sớm làm quen với việc này.

Nhưng dường như lúc này vẻ mặt nàng có chút phiền muộn.

- Kể từ lúc Nhiên Nhi trở về thì vẫn luôn bế quan khổ tu nên đã mấy ngày bổn tọa không nhìn thấy hắn.

Trong lòng nàng vô cùng xoắn xuýt.

Một mặt nàng hy vọng Lý Nhiên có thể nỗ lực tu hành và cố gắng đột phá.

Nhưng về phương diện khác thì nàng cũng hy vọng đối phương có thể ở bên cạnh mình, cho dù mỗi ngày chỉ có thể gặp hắn một lần cũng được.

- Hiện tại hắn chỉ là Nguyên Anh Hậu Kỳ nên nếu như muốn đột phá đến Hợp Đạo thì không biết còn phải mất bao lâu nữa.

- Chẳng lẽ cứ tiếp tục bế quan khổ tu như vậy sao?

- Nhưng bổn tọa cũng không có lý do gì để ngăn cản hắn…

Lãnh Vô Yên xoa xoa mi tâm.

- Thật là phiền phức, ta thật sự thấy nhớ Nhiên Nhi.

Bình Luận (0)
Comment