Trong lòng nàng biết rõ, tuy lúc đầu đúng là tẩy tủy, nhưng chuyện phát sinh phía sau, lại vượt xa khỏi phạm trù tẩy tủy...
Sở Linh Xuyên vốn không am hiểu nói dối, đối mặt với sự chất vấn của Dịch Thanh Lam, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.
Dịch Thanh Lam thấy thế càng tức giận không thôi.
Nhìn dáng dấp đỏ mặt tới mang tai kia, rõ ràng chính là có tình huống.
Khẳng định hai người này không phải là quan hệ thầy trò bình thường!
- Xem ra, Sở Kiếm Thủ không có biện pháp giải thích ?
- ...
Sở Linh Xuyên cúi đầu không nói tiếng nào.
Dịch Thanh Lam chậm rãi rút trường kiếm ra, đạo tắc xao động trên không trung, sát khí tùy ý lan tràn.
- Tốt! Bần đạo cũng rất hiếu kỳ, đến cùng võ tu của Sở Kiếm Thủ mạnh như nào, hôm nay ngược lại muốn nhìn một chút. Ngươi có tư cách làm sư tôn Lý Nhiên hay không!
- Tư cách ?
Sở Linh Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên băng lạnh:
- Ta có tư cách hay không, cần ngươi tới bình phán sao ? Dịch đạo trưởng không khỏi quá để ý mình đi ?
Lòng bàn tay nàng lấp lánh kim quang, đưa tay rút ra Kinh Long Kiếm từ trong hư không, tiếng long ngâm kinh người vang vọng đại điện!
Hai người trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm!
Các trưởng lão lộ vẻ sợ hãi, chân nhỏ có chút run rẩy, uy áp vô biên giống như như là một ngọn núi lớn đè ở trên đầu vai.
Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
Vừa rồi các nàng còn đứng cùng một trận tuyến, ép cho Trần Uẩn Đạo và Minh Kính phải uất ức nhận sai, tại sao đảo mắt đã muốn đánh nhau ?
Lấy thực lực hai vị Nữ Đế này, nếu thật sự khai chiến ở chỗ này, đừng nói cơ nghiệp Vạn Kiếm Các, sợ rằng cả tòa Vân Kiếm Đảo đều sẽ biến mất!
- Kiếm Thủ, bình tĩnh!
- Dịch đạo trưởng, đều là chính đạo, ngàn vạn lần không nên xúc động!
Các trưởng lão kinh hoảng khuyên can.
Nhưng hai người ngoảnh mặt làm ngơ, khí thế ngược lại càng tăng vọt, không khí hầu như đều muốn ngưng kết thành băng!
Lúc này, Lý Nhiên mới phản ứng lại.
Hắn vội vàng bước nhanh về phía trước, chắn giữa hai người.
- Hai vị sư tôn bình tĩnh! Mọi người đều là người mình, hà tất tổn thương hòa khí ?
Dịch Thanh Lam cắn răng nói:
- Ai là người mình với nàng? Bần đạo ngược lại muốn nhìn một chút, nàng có mấy phần năng lực!
Sở Linh Xuyên một bước cũng không nhường, lạnh lùng nói:
- Dám rút kiếm ở trong Phong Sương Điện, đạo cô này hơi bị càn rỡ quá mức rồi! Lý Nhiên ngươi tránh ra. Ngày hôm nay lão nương sẽ chém nàng!
- Hừ, ngươi thử xem ?
- Thử thì thử! Xem rốt cuộc là ai không xứng làm sư tôn Lý Nhiên!
- Vô liêm sỉ, bần đạo chém ngươi!
- Xú đạo cô!
...
Hai người kêu gào chửi nhau, căn bản không có hình tượng chút nào.
Nếu không phải ở giữa có người, sợ rằng đã đánh nhau rồi.
Các trưởng lão đều trợn tròn mắt.
Cái này. Thực sự là cường giả Đế cấp sao?
Lý Nhiên vò đầu nói:
- Các ngươi, các ngươi đừng cãi nhau...
- Câm miệng!
- Lát nữa sẽ tính sổ với ngươi!
Hai người đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái.
- ...
Lý thánh tử bị kẹp ở giữa, cảm thấy vừa nhỏ yếu vừa đáng thương lại bất lực.
Mắt thấy hai người sắp ra tay đánh nhau, Lý Nhiên vội vàng ngăn các nàng lại, phân biệt nắm tay hai người.
- Dừng!
Không khí an tĩnh một chốc.
Dịch Thanh Lam muốn rút tay về, nhưng bị đối phương gắt gao nắm chặt, trong lúc nhất thời cũng vô lực tránh thoát.
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, thấp giọng nói:
- Nghịch đồ, còn không mau buông tay ?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Trừ phi sư tôn đồng ý với đệ tử, sẽ không động thủ, bằng không đệ tử sẽ không buông ra!
- Hừ!
Dịch Thanh Lam buồn bã nói:
- Tên tiểu tặc nhà ngươi, chẳng lẽ yêu thương nàng hay sao?
Sở Linh Xuyên âm thầm phụt một cái, mặt cười xẹt qua một tia đỏ bừng.
Lý Nhiên nghiêm mặt nói:
- Đệ tử đối với hai vị sư tôn chính là kính yêu, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, các ngươi ai trầy chút da, đệ tử cũng sẽ đau lòng.
- Phi!
- Nghịch đồ, nói hươu nói vượn!
Gò má hai người đỏ bừng, giống như ráng đỏ phía chân trời.
Trong lúc nhất thời đều không kềm được, tiêu tán sát khí.
Sở Linh Xuyên thấp giọng nói:
- Nghịch đồ, còn không mau buông vi sư ra, bên cạnh vẫn còn có người nhìn kìa!
Lý Nhiên không thả thầm nghĩ:
- Vậy ngươi phải cam đoan sẽ không động thủ trước đã.
Sở Linh Xuyên hừ hừ nói:
- Bắt ta cam đoan có ích lợi gì ? Ngươi nên đi hỏi xú đạo cô kia trước đi!
Lý Nhiên quay đầu nhìn về phía Dịch Thanh Lam.
- Thanh Lam sư tôn, đệ tử biết ngươi rất thông tình đạt lý, hơn nữa việc này cũng không thể trách Linh Xuyên sư tôn. Xin người bớt giận được hay không ?
Ánh mắt Dịch Thanh Lam trở nên u oán:
- Tên tiểu tặc nhà ngươi, thực sự là hoang đường tột cùng, bần đạo không nên...
Lời còn chưa nói hết, cả người đã cứng đờ, trong nháy mắt gò má đỏ bừng lan tràn đến mang tai.
Chỉ thấy Lý Nhiên nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng, cảm giác tê tê ngứa nhột nhột khiến cho cả người nàng vô lực.