Lý Nhiên cười nói:
- Chuyện này có gì mà phải tức giận ? Đệ tử không để bụng quan điểm của người khác, đệ tử chỉ quan tâm sư tôn.
- Chỉ, chỉ quan tâm ta ?
Trái tim Sở Linh Xuyên bỗng nhiên nhảy lên.
Một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được lan tràn ra, trong lòng có loại thích thú cùng vui mừng khó mà diễn tả bằng lời.
Nàng đỏ mặt nhẹ giọng nói:
- Ngươi cái tên này, chỉ biết nói lời dễ nghe gạt người, da mặt thật sự dầy đến mức khó nói.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Những lời đệ tử nói đều là lời trong lòng, chẳng lẽ sư tôn không muốn như vậy ?
- Ta...
- Chẳng lẽ sư tôn không quan tâm đệ tử ?
- Đương nhiên, đương nhiên quan tâm!
Sở Linh Xuyên vội vàng nói.
Nói xong mới phản ứng được, che gò má nóng bỏng, ngượng ngùng không dám nhìn hắn.
Dáng dấp xấu hổ ngượng ngùng kia, làm cho trái tim Lý Nhiên cũng đập loạn một hồi.
- Awsl!
- Sư tôn ta thật đáng yêu!
Hắn thực sự không để ý cách nhìn của những trưởng lão này.
Dù sao sư tôn cũng bái rồi, kiếm khí cũng hấp thu rồi, bản thân mình cũng sẽ không ở lại Vân Kiếm Đảo mãi, những người khác nghĩ gì đâu có quan hệ gì với hắn?
Thứ thật sự đáng để hắn để ý, chính là chuyện này có thể mang đến phiền phức cho Sở Linh Xuyên hay không.
Dù sao chính ma cũng khác biệt, chuyện này không thể nói một chút là thôi.
Qua một hồi lâu, Sở Linh Xuyên mới bình phục lại, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ngươi... sẽ không dự định rời đi chứ ?
Ngón tay của nàng quấn quýt lấy nhau, sắc mặt có chút khẩn trương.
Lo lắng Lý Nhiên bởi vì thân phận, không nguyện ý ở lại Vân Kiếm Đảo.
Lý Nhiên cười nói:
- Sư tôn yên tâm, trước khi Nịnh Nhi tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, ta sẽ không đi.
Đây là ước định giữa hai người, đương nhiên hắn sẽ không đơn giản đổi ý.
- Ừm!
Sở Linh Xuyên dùng sức chút gật đầu, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
...
Ánh mắt Dịch Thanh Lam hơi chớp động.
Nàng không chú ý tới việc hai người dùng thần hồn truyền âm, mà nhìn một đám trưởng lão ở đối diện.
Ánh mắt cảnh giác và khinh thường của những người này, khiến cho trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
Lúc trước trưởng lão Thiên Xu Viện cũng có loại thái độ này, chỉ có điều sau khi Lý Nhiên cứu Lâm Lang Nguyệt, quan hệ liền từng bước trở nên hòa hợp. Thậm chí cuối cùng đều luyến tiếc vì để hắn rời đi...
Hiện tại trưởng lão Vạn Kiếm Các lại có bộ dạng này.
Đối với Lý Nhiên mà nói chuyện này không công bằng.
Dịch Thanh Lam lên tiếng nói:
- Vạn Kiếm Các các ngươi tự cho mình là chính đạo đại tông, cho nên khinh thường cái thân phận Thánh Tử ma đạo này của Lý Nhiên ?
Tứ trưởng lão nghe vậy lắc đầu nói:
- Không phải khinh thường, địa vị Lý thánh tử cao thượng, chúng ta không có gan này. Chỉ có điều đạo bất đồng, bất tương vi mưu mà thôi.
- Không sai, ma đạo chính là ma đạo, chính đạo là chính đạo, làm sao có thể nói nhập làm một ?
- Tự cổ chính ma bất lưỡng lập, không phải không có lý do.
- Ma danh của Lý Nhiên không ai không biết, căn bản không phải người cùng một đường với chúng ta.
...
Các trưởng lão khác dồn dập nói ra.
Nghe bọn họ nói, ánh mắt Dịch Thanh Lam càng trở nên băng lãnh.
- Chính ma bất lưỡng lập ? Tốt, vậy bần đạo sẽ để các ngươi nhìn!
Nàng cười lạnh một tiếng, đạo bào tuyết trắng lăng không huy vũ, trong nháy mắt đại điện tối xuống.
Chỉ thấy không trung lấp lánh bạch quang, một bức họa quyển cự đại mở ra ở trước mặt mọi người.
Đây là một mảnh thổ địa bát ngát, một đám tu hành giả đứng ở trên tường thành, phía sau là mấy trăm ngàn phàm nhân.
Mà trước mặt, là một trận thú triều cuộn trào mãnh liệt như hải dương!
- Đây là...
- Là Nam Cương thú triều!
Rất nhanh các trưởng lão đã nhận ra.
Đây là hình ảnh ký ức của Lâm Lang Nguyệt.
Sau khi thú triều chấm dứt, Dịch Thanh Lam lấy ra bộ phận hình ảnh, tranh thủ lấy vinh dự cho Lý Nhiên ở hoàng cung Vô Ương.
Thế nhưng dưới sự an bài của Thịnh Diệp, những chi tiết này đều bị phong tỏa, không cho người ngoài biết.
Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên bày ra ở trước mặt mọi người.
Chỉ nghe trong hình truyền ra thanh âm.
Chấp sự Thần Đạo Cung nói:
- Ta cảm thấy nên rút lui trước, cái thú triều này quá mức khổng lồ, tạm thời tránh phong mang trước.
- Ta cảm thấy Lưu chấp sự nói có lý.
- Có ai ngốc mới đi liều mạng cùng yêu thú?
- Phàm nhân cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, chết nhiều hơn nữa thì như thế nào!
- Trên đời này không bao giờ thiếu phàm nhân!
...
Lúc này những người luôn tự khoe mình là đệ tử chính đạo, đều đang la hét phải chạy trốn, dự định bỏ qua mấy trăm ngàn sinh linh sau lưng không để ý.
Trong giọng nói tràn ngập sự miệt thị đối với phàm nhân.
Trên mặt các trưởng lão có chút nóng bừng, tuy trong những người này không có đệ tử Vạn Kiếm Các, nhưng vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Đây chính là chính đạo sao ?