Một ngọn lửa màu vàng lặng yên dấy lên tạo thành một cây cầu vàng ở giữa Lý Nhiên và Tinh Thần cự nhân.
Dị Hỏa, Phần Thiên Thánh Diễm.
Cái này cũng chưa hết.
Dưới thân Lý Nhiên lại sáng lên một luồng sáng xanh.
Vầng lửa xanh lam lộ ra hình hoa sen đang tỏa sáng dưới thân hắn, trông giống như là hắn đang ngồi trên tòa sen.
Cảm nhận được ngọn lửa ẩn chứa khí tức thủy tính, Tôn trưởng lão há hốc mồm.
- Đây là...Thanh Liên Thánh Diễm trong truyền thuyết?!
- Thánh Tử thế mà nắm giữ hai loại Dị Hỏa, còn là hai loại cường đại như vậy?
Tôn trưởng lão trợn tròn mắt.
Lý Nhiên rốt cuộc còn có bao nhiêu tạo hóa?!
...
Lúc này Lý Nhiên căn bản không chú ý tới suy nghĩ của người khác.
Tâm thần hắn đã triệt để sáp nhập vào đại đạo, mỗi một chữ nói ra giống như tiếng trời, dưới sự gia trì của Tinh Thần cự nhân, hai luồng Dị Hỏa cuồn cuộn như sông Trường Giang và Hoàng Hà không ngừng lao tới các đệ tử.
Đám người đã bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy?
Ngày xưa đại đạo có thể gặp không thể cầu, nhưng bây giờ dường như cái túi phát miễn phí cho bọn họ, có thể tùy ý ở trong đó rong chơi ngao du.
Biểu cảm của mỗi người cũng hoàn toàn khác biệt.
Có hưng phấn, có bừng tỉnh, có cảm thấy lẫn lộn, có cau mày suy nghĩ sâu xa...Đại đạo cực kỳ khó nắm bắt, mặc dù là dưới tình huống như vậy, vẫn có rất nhiều người khó có thể hiểu thấu đáo.
Giống như có một tầng cửa sổ che ở trước mặt, bất luận như thế nào cũng không thể đâm thủng.
Lý Nhiên dường như cũng đã nhận ra điểm này.
Hắn phun ra một chữ cuối cùng, sau đó toàn bộ đất trời yên tĩnh lại.
Đạo ý mãnh liệt trong nháy mắt tiêu tán, hai mắt các đệ tử nhắm nghiền, thần tình vô cùng lo lắng, khó chịu muốn thổ huyết.
- Chỉ thiếu chút nữa!
- Đừng dừng a!
- Lập tức phải đột phá!
Lúc này, Lý Nhiên lên tiếng lần nữa, âm thanh réo rắt vang vọng, giống như cõi trời:
- Ta có một đạo, lấy đạo đoạt thiên!
- Thượng sĩ gặp được sẽ biết đường thăng lên tiên; trung sĩ tu được có thể đến bậc liệt tiên ở Nam Cung; hạ sĩ học được cũng được sống lâu trên đời.
- Du hành ba cõi, lên đến kim môn!
Một chữ 'môn' cuối cùng phun ra, trong thiên địa vang lên một tiếng trầm đục!
Ầm!
Tử khí bốc hơi, hoa trời rơi rụng!
- Ta có một đạo, lấy đạo đoạt thiên!
Lý Nhiên ngồi xếp bằng, quát tháo vang rền.
Tinh Thần cự nhân sau lưng cùng nhau phát ra tiếng, một người một bộ dạng âm thanh hội tụ vào một chỗ, giống như sóng lớn cuồn cuộn trong trời đất.
Thanh Liên Thánh Diễm hoà lẫn với Phần Thiên Thánh Diễm, nhuộm màu rực rỡ cả chân trời và đám mây.
Tôn trưởng lão hoàn toàn ngây ngốc.
Miệng nàng mấp máy, thấp giọng nỉ non nói:
- Thượng sĩ gặp được sẽ biết đường thăng lên tiên; trung sĩ tu được có thể đến bậc liệt tiên ở Nam Cung; hạ sĩ học được cũng được sống lâu trên đời?
Tuy nghe có chút phức tạp, nhưng hàm nghĩa trong đó lại rất rõ ràng:
Ta có một đạo, gọi là đạo đoạt thiên.
Người có thiên phú bậc thượng lĩnh ngộ tinh túy, có thể thẳng lên tiên giới, thống lĩnh chúng tiên.
Người có thiên phú bậc trung tu luyện mấy năm thì có thể nhìn xuyên hư vô, đứng vào hàng chúng tiên.
Cho dù là người có thiên phú rất kém cỏi, chỉ cần có thể học được đạo ta, cũng có thể hiểu thấu đáo sinh tử, trường sinh bất lão!
Từ đầu tới đuôi đều lộ ra hai chữ:
Cuồng vọng!
Phải là đại đạo cường hãn dường nào mới có thể làm cho người không có thiên phú hiểu thấu đáo sinh tử ?
Nhưng mà đây còn là trường hợp kém nhất!
Lý Nhiên truyền đạo này bản thân hiếu thắng đến mức nào mới có thể giống như câu nói đầu tiên, lấy đạo đoạt thiên ?
- Thánh Tử tu không phải Thiên Đạo, mà là lấy thân mình thay thế Thiên Đạo?
Giọng nói của Tôn trưởng lão có chút căng lên.
Phải là người cuồng vọng cỡ nào mới có thể nói được như thế?
Lời này nếu như từ trong miệng người khác nói ra, sợ rằng nàng chỉ biết cười nhạt, cười trừ.
Người có thể nói ra lời này là Lý Nhiên...
Nhìn cảnh tượng vĩ đại trước mắt, bên tai là đạo âm như sóng cuồn cuộn, trong chốc lát Tôn trưởng lão cũng có chút không dám xác định.
Dường như, thật là có chút đoạt thiên phạt đạo!
Các đệ tử hướng tâm trí về một hồi, lần đầu tiên bọn họ gần đại đạo như vậy!
- Du hành ba cõi, lên tới kim môn!
Hai mắt Lý Nhiên đang nhắm chặt bỗng mở to, hai luồng ánh sáng vàng chói lóa bắn ra giống như hai cột sáng chọc trời rọi về phương xa vô định.
Trong linh khí chấn động của trời đất, từng cụm mây vàng rực ngưng tụ trên đỉnh núi Lạc Tuyết.
Ánh sáng vàng bao phủ cả ngọn núi.
Linh khí trong vòng vạn dặm đều tụ tập nơi này, lộ ra điềm lành, đất trời đều biến sắc.
Tử khí nhàn nhạt trong khe hở sơn mạch bốc hơi lên.
Hoa trời rơi rụng, hào quang vạn trượng!
Khiến người ta căn bản không thể nhìn thẳng!
Tôn trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt:
- Long Khí? Thánh Tử dẫn động Địa Mạch Long Khí?!
- Chờ một chút, dị tượng này là...
...
Các đệ tử đắm chìm trong ánh sáng vàng.
Giờ khắc này, mọi người đều ngơ ngẩn.
Giống như là cảnh tỉnh, hoặc như là quán đảnh, những nghi vấn và khó khăng trong tu hành trước đây, lúc này đều hóa thành hư không.
Một cánh cửa lớn dát vàng lóng lánh mở ra trước mắt bọn hắn.