Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 704 - Chương 704. Khai Kim Môn Đạo, Đây Là Đạo Của Lý Nhiên

Chương 704. Khai kim môn Đạo, đây là đạo của Lý Nhiên Chương 704. Khai kim môn Đạo, đây là đạo của Lý Nhiên

Trong đó có hai đạo chính là Thịnh Diệp và Trần Uẩn Đạo.

Bên này gây ra động tĩnh lớn, hấp dẫn lực chú ý.

Long khí là thứ trọng đại, cho nên bọn họ đều muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

- Cút!

- Bên tai đám người này là giọng nữ lạnh băng của Lãnh Vô Yên.

Đa số đều sợ hãi mà bỏ ý định nhìn trộm.

Tuy trong lòng tò mò nhưng trước mặt ma nữ này, tốt nhất không lên lỗ mãng, mạng vẫn quan trọng hơn…

Mà ánh mắt Dịch Thanh Lam ngưng lại.

Con người đen nhánh ánh lên ánh sáng, rồi từ từ biến thành màu trắng, gần như hoà hợp với lòng trắng mắt.

Đại đạo tan rã trong mắt, hộ tông đại trận không có gì, thu hết cảnh trên núi Huyền Linh vào tầm nhìn!

Mặc dù hơn phân nửa khí tức đã bị Lãnh Vô Yên chặn lại, nhưng nàng vẫn nhìn được một màn trên đỉnh Lạc Tuyết.

- Lại là…

Giọng Dịch Thanh Lam căng lên.

- Bọn ruồi bọ đắng ghét!

Lãng Vô Yên không nhìn được.

Oanh!

Trong hư không truyền đến một tiếng nổ, u ảnh trong suốt bao lấy mấy trăm dặm núi rừng, đạo tắc lạnh như băng mang theo sát khí. Khiến cho người ta dựng tóc gáy!

Ai còn dám nhìn trộm nữa ước chừng vài giây sau sẽ bị lấy mạng!

Dưới tình huống Lãnh Vô Yên tức giận, đến Dịch Thanh Lam cũng không dám nhìn nữa, chỉ có thể thu hồi thần thức giống Sở Linh Xuyên.

Bạch Vân Phong.

Hai vị nữ đế ngơ ngác đứng tại chỗ.

Trên mặt Dịch Thanh Lam vừa chấn động vừa kinh ngạc.

Nàng thật không nghĩ tới, lại có người gây ra động tĩnh lớn vậy, mà lại chính là tên nghịch đồ kia.

Đây cũng quá khoa trương rồi!

Sở Linh Xuyên lấy lại tinh thần hỏi:

- Vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì? Rốt cuộc là ai truyền đạo. Thế mà lại dẫn động được Long Khí?

Nàng vừa rồi cũng giống những người khác, vừa chạm mặt Lãnh Vô Yên liền không dám nhìn nữa, cho nên không biết chuyện gì xảy ra ở núi Huyền Linh.

Nhưng nữ tu thì không thể dẫn được Long Khí, dù tu vi có cao thế nào cũng không được.

Cho nên không thể là Lãnh Vô Yên.

Trong U La Điện còn ai có thể làm ra một màn lớn như vậy?

Dịch Thanh lam trầm ngâm một lúc, thấp giọng nói:

- Là Nhiên Nhi.

- À? Ngươi nói ai?

Sở Linh Xuyên hoài nghi bản thân nghe nhầm.

Dịch Thanh Lam không nhiều lời, trực tiếp phất đạo bào, một hình ảnh hiện lên trên không trung.

Sở Linh Xuyên nhìn thoáng qua, mồm há hốc.

Trong hình ảnh là Lý Nhiên đang ngồi khoanh chân trên đài cao, một cánh của vàng óng mở ra trên hư không.

- Chúng Diệu Chi Môn!

Bạch Vân Phong.

Bầu trời dưới sức ảnh hưởng của đạo pháp biến thành âm u, như có một tấm màn che ở trước mắt.

Sở Linh Xuyên nhìn hình ảnh trên không trung, ánh mắt dại ra.

Chỉ thấy trên đài cao, Lý Nhiên ngồi xếp bằng phía sau là ánh sáng kim sắc làm tôn lên thân thể hắn, như một bậc cao nhân.

Đạo Tràng trước mặt hắn, mấy trăm đệ tử ngồi ở dưới, trong mắt là sự cuồng nhiệt cùng thành kính.

Cứ như những tín đồ đang nhìn thấy chân thân thần thánh!

Phạm vi có dị tượng tràn đầy ánh sáng.

Thiên hoa loạn truỵ, Địa dũng kim liên, Long Khí từ trong kẽ đất bốc lên ngùn ngụt, mây vàng che lấp cả dãy núi…

Nhưng những thứ này không làm Sở Linh Xuyên kinh ngạc.

Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa vàng óng trên không trung kia, thẫn thờ một hồi.

Thấy trên người đám đệ tử cũng toả ánh sáng vàng, bốc lên không trung tụ vào một chỗ, tạo thành một dải vàng óng ánh.

Trên khung cửa đầy dấu khắc văn tự, trong môn tràn ngập sương mù trắng không thấy rõ cảnh tượng phía sau cửa.

Trong đó như truyền ra tiếng hạc lệ Lộc Minh, còn lại thì mờ mịt một đường, nhìn như tiên cảnh trong truyền thuyết.

Một cành cây vươn ra ngoài trên thân còn có vài cái lá vàng óng, tản mạn sức sống kinh người.

Cứ như mỗi cái lá là một nguồn sống mãnh liệt.

Lúc này chỉ nghe thấy Lý Nhiên đang gằn từng chữ:

- Du hành tam giới, thăng vào kim môn!

Âm thanh vang vọng Đại Đạo, vang vọng khắp đất trời.

Cứ như được chỉ lệnh làm cho đạo tắc sống động lên, không ngừng gào thét trước kim môn.

Ánh sáng rực rỡ đến loá mắt, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào!

Tuy một giây tiếp theo bị Lãnh Vô Yên ngăn lại nhưng uy áp vẫn mạnh đến mức muốn tràn đến đấy.

Hình ảnh ngừng lại, đỉnh núi khôi phục an tĩnh.

Sở Linh Xuyên đứng tại chỗ như một pho tượng.

- Cái này… là thật?

Lấy thực lực của nàng đương nhiên nhìn ra thật giả, nhưng vẫn không ngừng được nghi ngờ.

Dù gì điều này cũng làm người ta khó mà tin được!

Dịch Thanh Lam trầm mặc một lát rồi nói:

- Bần đạo lúc nhìn thấy cũng không dám tin…Nhưng cái này là thật, nhìn Long Khí bị Lý Nhiên dẫn động, hơn nữa còn mở ra kim môn…

- Khai kim môn đạo? Đùa gì vậy?

Giọng Sở Linh Xuyên có chút căng ra, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

Cánh cửa vàng óng mở ra, ẩn chứa ở bên trong là đạo tắc mênh mông không gì sánh được, giống như truyền thuyết thăng tiên kim môn vậy!

Chỉ cần bước vào đó coi như thoát khỏi phàm thai biến thành tiên!

Vì sao nói là ‘truyền thuyết’ bởi vì bản thân Sở Linh Xuyên cũng chưa thấy bao giờ.

Nhưng khí tức phát ra từ cánh cổng đủ để nàng xác định đây là thật hay ảo giác. Đây tuyệt đối là thực!

Tuy chưa tới trình độ Chúng Diệu Chi Môn, nhưng cũng chả còn kém là bao xa!

Bình Luận (0)
Comment