Đối với đồ đệ này, Lãnh Vô Yên đúng là dốc lòng dốc sức.
- Ca ca.
Lúc này nghe thấy Thẩm Nịnh thận trọng hỏi:
- Ca ca, lúc nào ta mới được gặp tỷ tỷ?
- Hả?
Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Thẩm Nịnh, hắn mới nhớ tới, từ lúc nhóc con này tới U La Điện. Vẫn luôn theo sư tôn tu hành, còn chưa được gặp Thẩm Thẩm lần nào!
- Chuyện này…
Hắn nhìn về phía Lãnh Vô Yên:
- Sư tôn, tốc độ tu hành của Nịnh Nhi khá nhanh, chi bằng cho nàng ta nghỉ ngơi vài ngày! Đúng lúc có thể gặp tỷ tỷ nàng.
Đối với chuyện này, Lãnh Vô Yên đương nhiên không có ý kiến gì.
- Ừ, nói cũng đúng, là do bổn tọa sơ suất.
Lãnh Vô Yên suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo như tiến độ khai thác đan điền của Nịnh Nhi, cũng không cần nhanh một hai ngày làm gì… Vậy thì từ ngày mai cho nàng nghỉ vài ngày!
- Thực ạ?
Thẩm Nịnh từ trong lòng Lý Nhiên nhảy cẫng lên hoan hô:
- Thật tốt quá, sư tôn vạn tuế!
Lãnh Vô Yên đối với nàng rất tốt, cho nàng ở lại tẩm cung vài ngày cũng không phải vấn đề…
Nhưng sư tôn có tốt thế nào cũng không thể so với ca ca, bây giờ còn được gặp tỷ tỷ.
Nhóc con đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Lý Nhiên có chút kỳ lạ hỏi:
- Tại sao phải là ngày mai? Chả nhẽ tối nay sư tôn còn muốn giúp nàng khai thác đan điền?
- Cũng không phải như vậy.
Lãnh Vô Yên lắc đầu, đỏ mặt nói:
- Là vì tối nay ngươi được phép lưu lại hầu bổn tọa.
Lý Nhiên nghe được vậy thì hai mắt sáng lên.
- Ý sư tôn là…
- Không phải!
Lãnh Vô Yên đỏ mặt lắc đầu như đánh trống:
- Bổn tọa không phải có ý đó!
- Là sao?
Miệng Lý Nhiên hơi nhếch lên.
Nữ nhân bình thường nói không là có.
Hắn đột nhiên mong chờ đêm nay.
…
Tây Vực.
Núi Vô Tương.
Mây mù quanh năm bao quanh núi, địa hình trập trùng, vách đá lởm chởm, từ xa nhìn lại cứ như lòng bàn tay dựng thẳng đứng của Phật, làm lộ ra sự Thánh Khiết.
Từ ngoài nhìn lại, không ai có thể nghĩ được đây là ma đạo Hợp Hoan Tông.
Thánh Điện Hợp Hoan.
Liễn Tầm Hoan ngồi trên ghế, đối diện mà Cơ Trầm Uyên mặc một thân áo bào đen, thần thái bất đắc dĩ nói:
- Cơ huynh, ngươi lần này tới đây là có chuyện gì?
Cơ Trầm Uyên đặt chén trà xuống rồi nói:
- Chẳng lẽ không có việc thì không thể tới thăm Liễu huynh sao?
- …
Liễu Tầm Hoan xoa trán.
- Người nếu cứ quanh co lòng vòng ta sẽ không tiếp ngươi nữa.
Nói xong làm bộ muốn đứng lên rời đi.
- Ai, đợi chút đợi chút.
Cơ Trầm Uyên vội ngăn hắn lại:
- Tính tình Liễu huynh dễ kích động quá đó?
- Ta dễ kích động?
Liễu Tầm Hoan tức giận nói:
- Sáng sớm ngươi đã tới ngồi đây ba bốn giờ liền, uống hết mấy cân trà rồi lại nói ta kích động? Có việc thì nói không việc ta cũng không giữ người.
Cái lão này càng ngày càng nóng tính.
- Ha ha.
Mặt già của Cơ Trầm Uyên đỏ lên, hắng giọng nói:
- Là như vậy…Ta sẽ không vòng vo nữa.
- Ta biết mà, không có chuyện ngươi sẽ không đến Điện Tam Bảo.
Liễu Tầm Hoan nâng chén trà lên nói:
- Chuyện gì, mau nói thẳng.
Cơ Trầm Uyên lúng túng nói:
- Thật ra cũng không có gì, lần này qua đây chính là muốn giới thiệu cho Liễu huynh vài cô nương xinh đẹp.
- Hả.
Liễn Tầm Hoan sặc một ngụm nước trà nước bắn tung toé.
- Nói cái gì?!
- Ngươi vừa nói …Muốn giới thiệu vài cô nương? Ta không nghe lầm chứ!
Liễu Tầm Hoan nhìn về phía Cơ Trầm Uyên, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm.
Lời này mà đối phương cũng có thể nói ra.
Cơ Trầm Uyên bộ dạng xấu hổ nói:
- Liễu huynh không nghe lầm, ta thật muốn giới thiệu vài cô nương cho ngươi.
- …
Liễu Tầm Hoan nuốt một ngụm nước bọt.
- Cơ huynh, ngươi uống nhầm thuốc à? Ta nhớ ngươi chỉ yêu thích những thi thể, từ lúc nào mà có nhu cầu đầy rồi hả?
Cơ Trầm Uyên là chưởng môn Âm Thi Đạo, tiếp xúc với thi thể còn nhiều hơn với người sống.
Bởi vì suốt ngày chìm trong không khí Âm Sát, dương khí của bản thân đã bị dồn nén tới cực điểm, cơ bản mấy thứ phàm tục không lọt vào mắt.
Hai người làm bằng hữu nhiều năm như vậy, có bao giờ thấy nữ nhân bên cạnh Cơ Trầm Uyên.
Sao bây giờ lại đưa ra yêu cầu này?
Chẳng lẽ đổi tính.
Cơ Trầm Uyên lắc đầu giải thích:
- Liễu huynh hiểu lầm, cô nương này ta không phải tìm cho bản thân, mà là muốn giúp tông môn phát triển.
- Muốn phát triển tông môn?
Liễu Tầm Hoan càng không hiểu:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến tông môn?
Cơ Trầm Uyên thở dài, cũng không giải thích ngay lập tức mà hỏi lại:
- Liễu huynh có biết hai ngày qua ở Bắc Địa đã xảy ra chuyện gì?
- Bắc Địa…
Mắt Liễu Tầm Hoan loé sáng:
- Ngươi nói dị tượng ở U La Điện?
- Không sai.
Cơ Trần Uyên tiếp tục hỏi:
- Liễu huynh có biết vì cái gì mà có dị tượng kia?
Liễu Tầm Hoan suy nghĩ một lát:
- Lúc đó ta vốn định nhìn trộm xem là chuyện gì, nhưng bị Lãnh Vô Yên đánh lui…Cẩn thận nghĩ lại, gây ra động tĩnh lớn như vậy, trừ Lãnh Vô Yên ra thì còn ai?
Ngày ấy hoa nở ngợp trời mây vàng che mặt đất, Long Khí nhuộm cả bầu trời thành màu tím, ánh sáng rực rỡ của Chúng Diệu Chi Môn ngập tràn cả ngọn núi.