Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 74 - Chương 74. Trần Trục Thiên: Chúc Các Ngươi Bách Niên Hảo Hợp!

Chương 74. Trần Trục Thiên: Chúc các ngươi bách niên hảo hợp! Chương 74. Trần Trục Thiên: Chúc các ngươi bách niên hảo hợp!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Một đám ruồi nhặng, quấy nhiễu Bổn Tọa thanh tịnh, cút!

Kèm theo đó là một tiếng gầm như chuông lớn reo vang, trên đỉnh đầu mấy người đó mây đen ngưng tụ, uy áp kinh thiên động địa lao tới!

Khí tượng kinh khủng như vậy!

- Mọe nó!

Đám người Trần Trục Thiên thiếu chút nữa tê liệt trên mặt đất.

Một lời đã có thể dẫn phát thiên uy, mây đen che đỉnh sao?

Đây đâu chỉ là Nguyên Anh thôi, không phải là Độ Kiếp Đại Năng gì đó chứ!

Nhạc Kiếm Ly nín cười, nói.

- Trần sư huynh, ngươi mau đi đi, vị kia trong phòng tính khí không được tốt lắm, lỡ như chọc giận hắn...

Nàng ta cố ý không nói hết lời.

Trần Trục Thiên sợ đến mức chân mềm nhũn ra.

- Ta, ta ta ta lúc này mới nhớ tới, trong Tông Môn còn có chút việc vẫn chưa xử lý, không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.

Nói xong muốn dẫn người rời khỏi.

Nhạc Kiếm Ly nói.

- Tiền bối ở chỗ này ẩn tu, phiền nhất là bị người bên ngoài quấy nhiễu hắn thanh tịnh, chuyện đã xảy ra ở nơi này, Trần sư huynh tốt nhất không nên nói lung tung với bên ngoài.

- Đó là điều đương nhiên!

Trần Trục Thiên gật đầu như giã tỏi.

- Hôm nay ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!

- Được rồi, đi thong thả không tiễn.

Nhạc Kiếm Ly nói.

- Dừng chân, dừng chân!

Trần Trục Thiên không dám dừng lại, dẫn theo mấy chấp sự kinh hoàng khiếp sợ, chạy như phi thân rời đi.

Bây tận mấy trăm dặm, mấy nhân tài này mới từ từ dừng lại.

- Trần sư huynh, việc này có nên báo cáo với tông chủ hay không?

Một chấp sự thở hổn hển hỏi.

- Không được! Chuyện này nếu ai dám nói lung tung, đừng trách ta không khách khí!

Trần Trục Thiên lạnh lùng nói.

Đùa à, nói ra không phải là đánh vào mặt hắn ta sao?

- Nhưng Nhạc thủ tịch vẫn đang ở bên kia…

Chấp sự thận trọng nói.

- Điều này…

Trần Trục Thiên hắng giọng một cái, đường hoàng nói.

- Chỉ cần xác định sư muội an toàn là được, muội ấy tìm được duyên phận của mình, ta đây thân làm sư huynh đương nhiên phải chúc phúc muội ấy rồi.

Đối mặt với đại năng có thể điều động thiên địa dị tượng, hắn ta đã không còn chút tâm tư ghen tỵ nào nữa rồi.

Đồng thời âm thầm thề trong lòng.

- Sau nào tiểu thôn kia chính là cấm khu của của hắn ta, tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước!

- …

Ánh mắt đám chấp sự lóe lên sự khinh thường.

Không ngờ Trần Trục Thiên là một tên nhát gan kém cỏi như vậy…

Bên kia.

Nhạc Kiếm Ly đi vào trong nhà, chỉ thấy Lý Nhiên đang ngồi trên ghế ngáp.

- Vừa mới dùng thần thông, thân thể không sao chứ?

Nàng ân cần nói.

- Không sao.

Lý Nhiên lắc đầu.

- Chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế thôi mà, có dùng được mấy phần linh lực đâu.

Thân phận của hắn đặc thù, cùng xuất hiện một chỗ với Nhạc Kiếm Ly sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho nàng.

Cũng không thể giết chết cả đám kia sư huynh để diệt khẩu được?

Cho nên mới dùng một chiêu như vậy.

- Nhưng mà vị sư huynh kia của ngươi, giống như có chút ý tứ với ngươi thì phải?

Lý Nhiên trêu ghẹo nói.

Nhạc Kiếm Ly lắc đầu.

- Nhưng ta không có chút ý tứ nào với hắn cả.

Nàng vốn dĩ vô cảm với Trần Trục Thiên rồi, trải qua sự việc hôm nay, càng chán ghét tới cực điểm.

- Hiện tại hắn biết ngươi có một “tướng công” Độ Kiếp Kỳ, đoán chừng sau này hắn ta cũng không dám nhìn ngươi một cái nữa đâu.

Lý Nhiên vừa cười vừa nói.

Nhạc Kiếm Ly hơi đỏ mặt, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như quả thực là như vậy.

Trong lòng không khỏi buông lỏng rất nhiều.

- Ăn cơm thôi.

- Được.

- Đúng rồi.

Lý Nhiên nhìn xung quanh.

- Tôn a di đâu? Mới vừa rồi vẫn còn thấy nàng ta mà.

Nhạc Kiếm Ly bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

- Xong rồi, Tôn a di vẫn còn ở bên ngoài!

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tôn a di mang theo một đám thôn dân tràn vào, kích động nói.

- Bọn họ, chính là bọn họ!

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.

- Ngài đây là...

Lời nói còn chưa dứt, tất cả thôn dân đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, đầu dập tạo ra tiếng vang chấn động.

- Tiểu dân bái kiến tiên trưởng!

- Không biết tiên trưởng đại giá quang lâm, tiểu dân đáng chết!

- Xin tiên trưởng thứ tội!

- …

Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly bất đắc dĩ nhìn nhau.

- Được rồi, xem ra cơm này không thể nào ăn được rồi…

Vô Ương Thành, Tiêu phủ.

Tiêu Thanh Ca toàn thân phong trần mệt mỏi đẩy cửa lớn đi vào.

Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương, đường đi cách Vô Ương Thành rất xa, nàng dựa vào các thế lực của Tiêu gia ở khắp nơi, cũng mất mấy ngày mới có thể gấp rút trở về được.

Vừa đi vào chưa được mấy bước thì trước mắt bắt gặp quản gia Phúc Bá.

- Tiểu thư? Sao bây giờ ngài mới vừa về!

Phúc Bá giật mình nói.

- Có việc đi xa một chuyết thôi, sao trong phủ không có ai hết vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tiêu Thanh Ca hỏi.

Phúc Bá muốn nói lại thôi.

Dưới sự thúc ép không ngừng nghỉ của nàng ta, lúc này mới thấp giọng nói.

- Lý gia, tới từ hôn!

Phòng tiếp khách Tiêu phủ.

Bầu không khí vô cùng ngưng trọng.

Tộc trưởng Tiêu gia và các trưởng lão, lúc này đều đang tụ tập ở nơi này, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn một nam nhân trung niên.

Mà nam nhân trung niên vẻ mặt vênh váo tự đắc, từ tốn uống trà.

Bình Luận (0)
Comment