Lãnh Vô Yên không biết nghĩ tới điều gì, cúi đầu suy tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Quên đi, ngươi bây giờ biết cũng không có ý nghĩa gì, sẽ quấy rầy đạo tâm của ngươi. Nhưng với tốc độ tu hành của ngươi, phỏng chừng không bao lâu cái gì cũng biết.
Tu hành nghĩa là tâm không bên cạnh cảnh, là chuyện mà cảnh giới gì nên làm cảnh giới gì.
Tuy Lý Nhiên có thiên phú rất mạnh, nhưng bây giờ cũng chỉ có Phân Thần đỉnh phong mà thôi, cũng còn chưa vượt qua cánh cửa Hợp Đạo.
Biết quá nhiều, đối với bản thân hắn cũng không có ích lợi gì.
Huống hồ đây cũng không phải là chuyện gấp gáp gì.
Lý Nhiên thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi tới nữa.
Hắn xoa cằm, lẩm bẩm:
- Xem ra sư tôn quả thật có chút mạnh mẽ a... Cứ thành thật ôm bắp đùi là được rồi, chén cơm mềm này tại hạ ăn trước!
Đông!
Lãnh Vô Yên đưa gõ trên đầu hắn một cái, tức giận nói:
- Cái gì bắp đùi, cái gì cơm mềm, ngươi lại đang nói bậy bạ gì đó!
Nghịch đồ này luôn thích nói chuyện vẩn vơ, có đôi khi thật là muốn chọc người ta tức chết. Lý Nhiên xoa xoa đầu, đau nhếch miệng. Nhưng hắn nói thật.
Có lão bà là thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn có cơm nào mềm hơn so với cái này hay sao?
- Chờ ta đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo, đến lúc đó mới xem như đúng nghĩa ăn cơm mềm... Khụ khụ khụ!!
Chú ý tới ánh mắt xấu hổ của sư tôn, Lý Thánh Tử vội vàng kéo tâm tư trở về.
Hắn quả đoán đi vào trọng tâm câu chuyện:
- Chuyện này, sư tôn dự định xử lý như thế nào?
- Đương nhiên phải đi tìm Thịnh Diệp tính sổ...
Lãnh Vô Yên nói được nửa câu, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía hắn:
- Vì sao ngươi quan tâm việc này như thế?
Lý Nhiên ra vẻ tự nhiên nói:
- Đệ tử không phải vì lo lắng cho sư tôn sao.
- Hừ, bổn tọa tin ngươi mới lạ, ngươi quan tâm hai vị tiểu công chúa của ngươi chứ gì?
Lãnh Vô Yên khoanh tay cười nhạt.
Kỳ thực nàng nói đúng, Lý Nhiên đúng là lo lắng cho hai vị công chúa.
Lỡ như sư tôn đi Vô Ương Thành, sau khi gặp các nàng ghen tuông quá độ, trực tiếp giết hai người luôn thì làm sao bây giờ?
Vậy coi như nói cái gì cũng muộn rồi.
Nhưng lời này hắn lại không dám trực tiếp nói với sư tôn, nếu không... không phải là châm dầu vào lửa sao?
Nhìn thấy dáng dấp thấp thỏm của Lý Nhiên, trong lòng Lãnh Vô Yên tự nhiên nắm chắc, đáy mắt lướt qua một tia u oán.
- Nghịch đồ, còn nói không có quan hệ với hai công chúa Thịnh tộc!
Nàng hắng giọng một cái, lập lờ nước đôi nói:
- Ngươi không cần phải để ý đến việc này, bổn tọa sẽ xử lý tốt. Hơn nữa ngươi cũng không cần đi Vô Ương Thành, cũng không có cửa!
Một đường cuối cùng bị phá hỏng, Lý Nhiên bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.
Hiện tại điều hắn có thể làm chỉ là yên lặng cầu nguyện, hy vọng lửa giận của sư phụ không lan đến gần hai vị công chúa.
- Như đã nói qua, mấy ngày nay ngươi đang làm cái gì, một chút động tĩnh cũng không có?
Lãnh Vô Yên nhìn như tùy ý hỏi.
Lý Nhiên nhún vai, nhặt quả trứng rồng lên:
- Mấy ngày nay đệ tử đều ở đây chơi với trứng.
- Ô ô ô ~
Quả trứng rồng thường ngày phách lối bây giờ có chút co rúm lại né tránh phía sau hắn.
- Chơi với trứng?
Lãnh Vô Yên kinh ngạc, sau đó theo ánh mắt Lý Nhiên cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong tay hắn nắm một sợi giây đỏ cột một sinh vật có tạo hình cổ quái.
Vỏ trứng trắng như tuyết vẫn chưa hoàn toàn phá vỡ, nhưng tứ chi và đuôi đều đã lộ ra, trên mặt hiện đầy miếng vảy nhẵn nhụi chỉnh tề phản xạ ánh sáng kim loại nhàn nhạt bóng loáng.
Ngay phía trước còn có thêm hai cái lỗ thủng tròn trịa, đúng lúc là vị trí hai con mắt.
Vỏ trứng này thoạt nhìn giống như là mặc lên người.
Ấp trứng, nhưng lại chưa nở ra hoàn toàn.
- Đây là quả trứng rồng kia?
Lãnh Vô Yên phục hồi tinh thần lại, không thể tin nói:
- Nó sắp nở ra rồi?
Vừa rồi nàng chỉ lo chú ý đến Lý Nhiên. Lại thêm Long sinh tận lực ẩn giấu nên nàng không chú ý tới viên sự tồn tại của quả trứng này.
- Tốc độ này không khỏi cũng quá nhanh a!
Lãnh Vô Yên nhướng mày.
Nàng đối với loại sinh vật Long Tộc này, mặc dù không có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng hiểu được chút ít.
Chủng tộc có tầng thứ sinh mệnh càng cao, việc sinh sôi nảy nở thường thường là rất chật vật.
Đây là sự cân bằng của thiên địa pháp tắc, nếu như cường giả có thể tùy ý sinh sôi nảy nở, sinh vật ở chuỗi thực vật tầng trung hạ đương nhiên sẽ không có không gian sinh tồn.
Long Tộc chính là một đại biểu tốt nhất.
Rồng không cần tu hành, bởi vì toàn bộ truyền thừa và ký ức đều đã theo huyết mạch truyền thừa cho đời kế tiếp.
Nói cách khác, thực lực của rồng khi sinh ra một khắc kia đã được định trước.
Huyết mạch càng tinh khiết hơn, bậc cha chú càng cường đại, thực lực tùy thân cũng càng mạnh.
Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đợi huyết mạch từng bước thức tỉnh là được, đúng nghĩa nằm cũng có thể mạnh mẽ.
Mà cái dạng đại giới này, sinh sôi nảy nở thành vấn đề khó khăn lớn nhất.
Long Tộc muốn sinh ra một quả trứng cần phải nỗ lực vượt quá tưởng tượng.