Trái tim Thương Lam Nguyệt như siết lại.
Người này đi đi đến đến hoang nguyên huyết sắc mà không gây ra động tĩnh gì, vô thanh vô thức đứng sau lưng nàng?! Lý Nhiên khoác tay lên bả vai nàng, hai người nhìn như quan hệ thật thiết.
- Nghe nói người tìm được biện pháp đối phó với ta.
Lý Nhiên nghiêng đầu nói:
- Muốn ta cho cơ hội thử một lần không?
Thương Lam Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc mình rời ra, thần tình hết sức đề phòng. Nhóm Long tộc cũng sợ ngây người.
Diễm Cốt ra sức dụi mắt.
- Mẹ kiếp, là nhân tộc thật?!
Mặc dù biết Thương Lam Vô Cực không có khả năng nói đùa.
Nhưng khi một nhân tộc xuất hiện trước mặt, bọn họ lại cảm thấy đây không phải thật. Nơi này là hoang nguyên huyết sắc!
Là tổ địa Long Tộc, mỗi tấc đất đều là đất thần đất thánh.
Việc này giống như Long Tộc xuất hiện ở Hoàng Đình của nhân tộc, là sự vũ nhục và khiêu khích đối với toàn tộc!
Ánh mắt Phong Tòng Vân vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi có để ý nhân tộc kia xuất hiện lúc nào không?
Không có bất kỳ động tĩnh gì, sóng linh lực cũng không, Lý Nhiên giống như đã đứng đó từ lâu rồi.
Nếu không phải hắn chủ động lên tiếng thì chúng long cũng không biết.
- Cần gì biết hắn đến bằng cách nào, giết chết là được!
Diễm Cốt cả người bùng cháy, hoả diễm từ khẽ vảy phun ra ngoài, lửa nóng hừng hực làm không khí vặn vẹo theo. Mắt hắn đỏ quạch, quát lên:
- Xâm phạm tổ địa Long Tộc, chết!
- Chờ đã!
Phong Tòng Vân còn chưa nói xong Diễm Cốt đã lao tới.
- A!
- Giết hắn!
Những thủ lĩnh Long Tộc khác cũng không kiềm chế được, gào thét nhào tới.
Tuy nhân tộc từ trên xuống dưới không có chỗ nào bình thường, nhưng tôn nghiêm của Long tộc nhất định phải bảo vệ! Cho dù là dùng cả tính mạng!
Trong nháy mắt Diễm Cốt đã tới gần Lý Nhiên.
Mở ra cái miệng to đỏ lòm, hàm răng sắc bén toàn thân còn chằng chịt hoa văn. Mà Lý Nhiên đứng tại chỗ không hề né tránh.
Trong mắt Diễm Cốt xẹt qua một nụ cười lạnh.
- Ngươi sơ suất rồi!
Hắn trong Long tộc là con duy nhất bản mệnh Độc Hoả, chỉ cần dính một chưởng thì cả linh hồn sẽ bị đốt cháy! Đến cả thần quân cũng không dám chọc hắn.
Người này gan lớn! Ngoạm… !
Há to miệng cắn.
Diễm Cốt còn đang nghĩ đến cảnh máu me thoả thuê. Nhưng một giây sau khi hai hàm chạm nhau, chả cắn được cái gì?
Lý Nhiên không chút hao tồn đứng tại đó, che mũi chau mày nói:
- Ta nói này ngươi nên đánh răng đi? Thiếu chút nữa ngạt chết lão tử.
- … !
- …
Diễm Cốt tức giận tát qua một cái.
Kết quả trực tiếp xuyên qua người Lý Nhiên.
- Hả?
Vẻ mặt Diễm Cốt nghi hoặc.
- Đây là… Ảo giác?
Oanh!
Tất cả Long tộc còn lại đều phi thân tới.
Liệt hoả, độc, lôi… Tất cả những Long Chú và Long Tức thi nhau rơi xuống. Mặt đá Linh Diệu ở dưới bị đập nát nhừ, cả toà Sơn Đồ cũng rung theo,
Nhưng Lý Nhiên đứng ở giữa lại vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn ngáp một cái. Dù chúng Long làm cái gì cũng không đụng được vào một góc áo của hắn.
- Dừng!
Diễm Cốt gào lên, tiếng công kích ngừng lại.
Nhìn dáng vẻ biếng nhác của Lý Nhiên,Diễm Cốt cười lạnh:
- Các ngươi đừng phí sức nữa, đây là ảo giác!
- Ảo giác!
- Thật là như vậy?
- Tộc trưởng nói còn giao thủ với hắn…
- Nguyệt đại nhân nói người này lúc hư lúc thực, đến Thần Thông còn không làm gì được, đúng là có vài phần quỷ dị!
Chúng long ầm ĩ bàn luận.
Phong Tòng Vân lên tiếng:
- Diễm Cốt, người nói hắn là ảo giác, có căn cứ gì?
- Đương nhiên có.
Diễm Cốt nhanh chóng hoá lại thành hình người, một thân áo bào đỏ rực như lửa.
Hắn chắp tay sau lưng nói:
- Trên răng nanh ta có lời nguyền Phá Ma do Thánh Long khắc, dù là đạo pháp thần thông tới đâu dưới răng nanh của ta đều sẽ hiện nguyên hình! Nhưng hắn lại không có chút ảnh hưởng, có thể nói rõ ràng…
- Hắn chính là ảo giác!
Chúng Long gật đầu, thấy cũng có lý.
Dù sao đây là chú ngữ của Thánh Long, không có khả năng không hiệu quả.
Điều này cũng giải thích vì sao đồi phương vô thanh vô thức có mặt ở đây. Phong Tòng Vân nhíu mày.
Trực giác bảo hắn có chỗ nào không đúng.
Diễm Cốt muốn chứng minh cho lời mình nói, liền đi tới trước mặt Lý Nhiên nắm một cái. Tay phải trực tiếp xuyên qua thân thể Lý Nhiên.
- Thấy chưa? Gia hoả này chính là giả thần giả quỷ, chắc chắn dùng bí pháp nào đưa thân ảnh đến đây, bản thể chắc chắn không ở hoang nguyên, cho nên không bị công kích.
Diễm Cốt tràn đầy tự tin.
Lý Nhiên thở dài.
- Thật khiến người ta bội phục… Long tộc các ngươi ai cũng ngu như vậy à?
- Ha, còn giả bộ?
Diễm Cốt khoanh tay giễu cợt:
- Nếu ngươi không phải ảo giác, vậy sao ngươi không đánh lại? Đánh thử ta xem nào? Ta thấy ngươi không thể làm được…
Ba!
Lời còn chưa dứt một tiếng thanh thuý vang lên khắp đất trời.
Đầu Diễm Cốt nghiêng về một bên, mặt còn hiện dấu tay. Bỗng chỗ bốn phương tám hướng yên tĩnh lạ thường.
Lý Nghiên xoa xoa tay, lắc đầu nói:
- Ta chưa bao giờ nghe qua yêu cầu này.
- … …
Diễm Cốt biểu tình cứng ngắc.
- Cái này, sao có thể?
Cảm giác đau rát trên mặt nói cho hắn biết đây là thật. Nếu là ảo giác, dối phương sao có thể đánh hắn đến có cảm giác thế này, vậy vì sao Phá Ma không tác dụng? Mặt Diễm Cốt đỏ lên, đầu óc hỗn loạn.