Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 62

Sắp đến buổi chiều, sóng biển cuồn cuộn thi nhau đánh vào bờ, thuyền cá cũng từ từ trở về cảng, mùi cá tôm phân bố rải rác trên từng tấc không khí. Ngư dân từ trên xuống dưới bận rộn không ngừng tay, mấy người phụ nữ vội vàng gom lưới. Đối với người dân sinh sống ở bến tàu, công việc này tái diễn hằng ngày hết sức bình thường nhưng trong mắt người nơi khác đến, khung cảnh ấy có bao nhiêu ấm áp hạnh phúc, thật không biết nên dùng từ ngữ đặc biệt nào để miêu tả.

“Ôi nóng trong người quá.” Khắp nơi đều là mùi cá, Ninh Chiêu Nhiên không thể đi đây đi đó, muốn tách ra khỏi mùi vị tanh hôi nhưng chỗ nào cũng có mùi đó, không cần nói đến không khí, nàng đã cảm thấy cả người mình sắp biến thành cá tôm mất rồi.

“Công tử, người nhìn xem.” Hoành Hạ đảo mắt nhìn xung quanh, xa xa ngoài biển khơi đột nhiên xuất hiện một chấm đen, lập tức chỉ cho Nguyệt Ly Phong xem.

“Tới rồi.” Nguyệt Ly Phong giương mắt nhìn lên mặt trời, vừa vặn đã đến giờ Thân.

Sở Lương Âm nhìn theo hướng bọn họ, quả nhiên chấm đen trên biển đang dần tiến tới gần, quả là rất đúng giờ. Nhưng mà có lẽ thuyền của thần giáo Ma Nha cũng sắp đến, nhất định phải nhanh hơn bọn họ một bước, nàng không muốn đồng hành cũng một lượt với bọn họ đâu.

“Các người cũng nhanh thật, thuyền cũng chúng ta sắp đến rồi.” Ninh Chiêu Nhiên nhìn đằng xa nói.

“Không đợi nữa, cô đi sau đi.” Sở Lương Âm quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó đi trước một bước lên bến tàu, Đỗ Ý Lăng đuổi theo phía sau.

Hoành Hạ nhìn Nguyệt Ly Phong, “Công tử chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Nguyệt Ly Phong cũng cất bước đi lên bến tàu, Hoành Hạ ngoảnh đầu vỗ vai Nhĩ Tương, “Ngươi đến cửa hàng Nguyệt gia ở gần đây đợi chúng ta đi.”

Nhĩ Tương thở dài, nhìn một nhóm bốn người đi đến bến tàu lại nhìn thuyền của Nguyệt gia càng ngày càng gần, trên thuyền có quản gia của Nguyệt gia, thấy bọn họ hắn cũng yên tâm, nói vậy lần này đi mang theo không ít hộ vệ.

“Công tử là Chu thúc.” Hoành Hạ tự nhiên cũng biết người này, còn có mấy hộ vệ đứng xung quanh thuyền, trong lòng hắn mới thấy ổn định, cho dù chuyến đi này rất nguy hiểm nhưng vẫn có nhiều người ở đây.

“Chu Hải bái kiến công tử.” Thuyền kia chậm rãi cập bờ, nam tử trung niên đứng ở đầu thuyến cúi người hành lễ, mười mấy vị hộ vệ đứng xung quanh thuyền cũng như Chu Hải thi lễ với Nguyệt Ly Phong. Hộ vệ đeo đao tư thế oai hùng bừng bừng lúc này đồng loạt hướng về phía nam nhân phong nhã điềm đặn đứng trên bến tàu, trong phút chốc có một loại cảm xúc không nói nên lời.

Sở Lương Âm nhìn Chu Hải đứng trên thuyền, nàng từng gặp qua ông ấy.

“Sở tiểu thư.” Chu Hải tất nhiên cũng nhận ra Sở Lương Âm, lễ độ chắp tay chào không hề đối đãi thiên vị.

“Chu thúc lại gặp mặt.” Sở Lương Âm trả lời, nhìn thuyền kìa từ từ cập sát bến tàu, sau đó dưới chân khẽ động, trong nháy mắt nàng ôm Đỗ Ý Lăng nhảy lên mũi thuyền.

Chu Hải giống như đã quen thuộc với tác phong của Sở Lương Âm, không hề tỏ ra lúng túng chỉ xê dịch người ra sau, cố gắng hết sức tỏ ra nho nhãn lịch sự y hệt vị chủ nhân của mình.

Hộ vệ trên thuyền đem ván giậm hạ xuống, Nguyệt Ly Phong đạp lên ván đi lên thuyền, Hoành Hạ đi theo phía sau, còn không quên quay đầu lại phất tay một cái với Nhĩ Tương đang đứng ở ngoài bến tàu.

Ninh Chiêu Nhiên vô cùng nhàm chán, nàng nhất định phải đợi Ninh Tùy Phong, nhìn bọn họ lên thuyền nàng cũng sốt ruột theo.

“Ninh tiểu thư, cô không cần phải gấp gáp, Ninh công tử sẽ đến mau thôi.” Nhĩ Tương an ủi, thế nhưng Ninh Chiêu Nhiên chẳng thèm để ý đến.

Bốn người lên thuyền, ván giậm thu lại, Chu Hải phân phó người lái thuyền đổi hướng, chậm rãi chạy đến nơi xa xa của biển cả.

Đỗ Ý Lăng lần đầu tiên được ngồi thuyền, không khỏi ngạc nhiên chạy tới chạy lui trên thuyền, con thuyền lớn này thoạt nhìn rất chắc chắn, coi như có thể vượt sóng dong khơi, nàng đứng trên lan can hứng gió mát cũng không muốn xuống bên dưới.

Chẳng biết từ lúc nào Hoành Hạ đã lặng lẽ đi phía sau Đỗ Ý Lăng, hắn định sẽ hù dọa nàng một phen, ai ngờ tay chưa kia chạm vào, Đỗ Ý Lăng đã quay đầu lại, hai mắt trợn to, Hoành Hạ bị dọa phải lui ra sau mấy bước.

“Hừ định làm gì? Muốn đẩy ta xuống dưới à?” Đỗ Ý Lăng khoanh tay trước ngực, lỗ mũi hếch lên khinh miệt nhìn hắn.

Hoành Hạ vỗ ngực, ban đầu hắn nghĩ ở trên tàu cảm giác an toàn của hắn đã giảm đi rất nhiều bây giờ bị nàng trừng như vậy, trong lòng hắn chẳng còn cái gì. “Ta không phải có ý đó, chỉ muốn hỏi cô đang nhìn cái gì say sưa thế.”

“Đương nhiên là nhìn nước. Nhưng mà ở đây cũng có thể nhìn thấy cá, vừa nãy ta nhìn thấy một con cá lớn nhưng chỉ thấy được cái đuôi thôi.” Đỗ Ý Lăng xoay người lại dựa vào lan can nhìn xuống, lờ mờ thấy được bóng dáng cá lớn.

“Cá lớn? Cô đừng xem nữa, ta nghe nói ngoài khơi có rất nhiều loài cá ăn thịt người, đừng nhìn đừng nhìn, lỡ nó chọn trúng cô nó sẽ bắt cô ăn thịt đấy, biển rộng mênh mông như vậy chúng ta cũng không cứu cô được.” Hoành Hạ tốt bụng khuyên bảo, nghĩ tới những truyền thuyết kia hắn đã thấy hoảng loạn.

“Hừ, nếu thật sự có cá lớn muốn ăn thịt ta, ta sẽ ném ngươi xuống biển trước.” Hai mắt Đỗ Ý Lăng trừng lớn như mắt bò, vẻ mặt hung hăng không giống như đang đùa giỡn.

Hoành Hạ câm miệng, không dám chọc giận nàng, tiểu nha đầu này rõ ràng còn nhỏ tuổi nhưng lại bị Sở Lương Âm dạy dỗ cho nên tính tình y hệt nàng ấy.

Trên mũi thuyền, gió biển thổi đến không ngừng nghỉ, ba người đứng trên đây, hai người phía trước một người phía sau. Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt dặn dò phương hướng đi kế tiếp thế nào, lúc này bọn họ cần phải đi kiểm tra mười lăm đảo nhỏ, lần này lộ trình rất xa, vả lại con đường phía trước có nguy hiểm hay không vẫn còn là một ẩn số.

“Vâng công tử. Những lời người dặn dò đều đã được ghi lại nhưng thời tiết trên biển có phải xuôi gió xuôi nước như hôm nay hay không rất khó đoán được.” Chu Hải hơi khom người, thái độ rất kính cẩn.

“Những việc này ta biết, Chu thúc trở vào trong nghỉ ngơi đi. Đi suốt đêm như vậy ắt hẳn cũng rất mệt mỏi.” Nguyệt Ly Phong quay lại nhìn Chu Hải, trên mặt của hắn không gợn sóng, vô cùng yên ả.

“Vâng, công tử.” Trong chớp mắt Chu Hải đã xoay người rời khi, trên mũi thuyền chỉ còn hai người bọn họ, hai người kề vai, trước mắt sóng biển cuộn trào mãnh liệt, bốn phía mênh mông bát ngát, gió thổi trên biển từng gợn sóng lăn tăn, trong lúc thế này cả trời và đất như chỉ còn lại hai người.

“Đảo đầu tiên còn xa lắm không?” Giờ phút này đừng nói là đảo nhỏ trên biển, ngay cả bóng dáng đảo nhỏ cũng chẳng thấy.

Nguyệt Ly Phong chậm rãi giương mắt nhìn mặt trời đang dần lặn đi sau đường chân trời, đến ban đêm thuyền chạy trên biển sẽ e càng khó hơn, tốc độ cũng sẽ chậm hẳn hơn ban ngày, “Một ngày nữa, buổi tối ngày mai mới có thể đến được.” Hắn thản nhiên nói.

Sở Lương Âm nhíu mày, “Xa vậy sao?” Khoảng cách càng gần nàng lại càng thấy gấp gáp, thời gian cũng đã gần một tháng, đợi một hai ngày cũng thấy nóng nảy.

“Biển rộng lớn như vậy có vô số đảo nhỏ. Không cần nói hai ngày cho dù đi biển cả tháng không tìm thấy gì cũng là chuyện bình thường.” Nguyệt Ly Phong cong môi, nói từng câu từng chữ như trong lòng bàn tay.

“Nói cũng phải, nhất định trên biển có rất nhiều hòn đảo, tìm thôi cũng đủ phiền. Hơn nữa khu vực này ít được triều đình quan tâm không sợ kỳ đà cản mũi, nhưng chỗ này có mạch nước ngầm hay không chúng ta cũng không biết. Chứ đừng nói chi là nguy hiểm.” Sở Lương Âm cắn chặc hàm răng nói, thật ra nàng tin tưởng con thuyền này của Nguyệt Ly Phong là loại không tầm thường cộng thêm đồ dự trữ hết sức dồi dào, nhưng trên biển chẳng ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, càng nghĩ lại càng thấy không yên lòng.

“Không cần lo lắng.” Nguyệt Ly Phong bình tĩnh như khói, cho dù hiện tại trước mặt hắn xuất hiện sóng thần hắn cũng sẽ bình chân như vại.

Sở Lương Âm nhìn hắn một trong, trong mắt không có chút thiện cảm, “Được, hi vọng đến lúc đó Nguyệt công tử có thể duy trì bộ dạng như lúc này.” Nhìn hắn nàng đã thấy phiền, làm bộ như không có gì, đâu phải nữ nhân đâu cần gì phải làm ra vẻ thế chứ.

“Sư thúc tức giận?” Nguyệt Ly Phong so với nàng càng bất đắc dĩ, nói chưa được ba câu đã bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Tức giận? Bà đây sao có thể tức giận? Hiện tại trong người ta rất nóng hắt hơi một cái thôi cũng đủ bốc cháy.” Mượn lời Ninh Chiêu Nhiên nói, quả nhiên Nguyệt Ly Phong không nói lời nào.

Bóng đêm dần dần bao trùm nơi này, biển khơi vẫn sóng êm biển lặng, nếu thời tiết cứ tiếp tục như vậy, thuyền bọn họ cũng có thể xuôi gió xuôi nước lên đường.

“Đúng rồi, sư thúc và Lệnh Hồ Cửu Tiêu công tử có tình cảm rất tốt sao?” Nguyệt Ly Phong bất ngờ hỏi đến đề tài này, hắn nhìn chằm chằm biển rộng, không hề liếc mắt nhìn Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm cũng tùy tiện ừ một tiếng, không giải thích gì thêm.

“Sư thúc chiếm dụng hộp hàn ngọc của Ly Phong, đem ‘cỏ mông mông’ đặt ở đó một tháng, bây giờ đưa cho Lệnh Hồ công tử, cho tới bây giờ Ly Phong cũng không biết sư thúc lại có cảm tình phong phú như vậy.” Trong giọng nói của hắn còn mang theo tiếng cười giống như nhạo báng.

Sở Lương Âm nhíu mày, quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, một bên gò má của hắn hoàn mỹ, trong bóng đêm thoạt nhìn như được mài dũa kỹ lưỡng, “Bà đây có cảm tình phong phú thì liên quan gì tới ngươi? Ta mượn hộp hàn ngọc của ngươi thì sao. Ngươi ngày thường cũng dùng nó để đựng mấy thứ hoa cỏ kia bảo dưỡng dung nhan y như nữ nhân đó thôi, bà đây mượn cũng không được à?” Trong lời nói của nàng mang theo bén nhọn, trực tiếp phê phán Nguyệt Ly Phong ẻo lả.

Nguyệt Ly Phong không tức giận ngược lại cười nói, “Chỉ e là sư thúc hiểu lầm, Ly Phong không hề có hứng thú với chuyện tình cảm riêng tư của sư thúc. Chẳng qua với tư cách là sư điệt, ta xin đưa ra lời khuyên với sư thúc, mặc dù Lệnh Hồ công tử khí phách nhân nghĩa có một không hai, nhưng xin sư thúc suy nghĩ lại. Muội muội của Lệnh Hồ công tử chính là thê tử ‘chỉ phúc vi hôn’ chưa cưới vào nhà của gã, gia đạo Lệnh Hồ phu nhân sa sút cho nên trực tiếp được đưa đến Lệnh Hồ gia, mặc dù chưa tiến hành bất kỳ nghi thức nào nhưng trong mắt Lệnh Hồ gia nàng đã nghiễm nhiên là Lệnh Hồ phu nhân. Tuy hiện tại Lệnh Hồ phu nhân đang mang trọng bệnh nhưng Lệnh Hồ công tử trèo non lội suối tìm kiếm thần y chữa trị bệnh cho nàng, lần này tìm được Cốc Tử tiên sinh chắc chắn bệnh của Lệnh Hồ phu nhân sẽ được chữa khỏi. Đợi sau khi Lệnh Hồ phu nhân hết bệnh, Lệnh Hồ công tử và nàng sẽ tổ chức hôn lễ bên nhau trọn đời, đến lúc đó lập trường của sư thúc không phải rất xấu hổ sao?” Hắn nhìn một bên gáy Sở Lương Âm, gương mặt lộ ra sung sướng, từ hôm qua đến giờ đây là lúc hắn cao hứng nhất, trên mặt như đóa hoa đua nở.

Sở Lương Âm hờ hững nhìn hắn, giống như có mười vạn tám ngàn lời muốn nói nhưng lại thôi, “Nguyệt Ly Phong, bây giờ ngươi rất giống mấy bà tám nhiều chuyện ngoài chợ đấy, cái lưỡi còn dài hơn cả vải bố bó chân. Có phải khi nói những lời này ngươi rất vui không? Trong lòng như nở gan nở ruột, vui hơn cả được ăn mật ong? Nếu như ảo tưởng có thể khiến ngươi thỏa mãn đến vậy ngươi cứ nói tiếp. Bà đây không nói gì, sau này ngươi cứ thoải mái hoang tưởng để mỗi ngày ruột gan ngươi nở ra.” Cho đến bây giờ nàng cũng không biết Nguyệt Ly Phong cũng nhiều chuyện đến vậy, quả thực không có đường lui mà.

Nguyệt Ly Phong hơi biến sắc nhưng vùng giữa chân mày vẫn tươi tắn như cũ, “Ly Phong không dám khua môi múa mép, chẳng qua những lời Ly Phong nói đều là sự thật không chút giả dối, nói ra để sau này sư thúc không đau lòng thôi, ban đầu còn tưởng sư thúc có lòng tốt ai ngờ lại phớt tỉnh như vậy, Ly Phong đảm bảo sẽ không nhắc đến nữa.”

Sở Lương Âm cong môi cười cười, trên thực tế nàng không có lời nào để nói, chuyện của Lệnh Hồ Cửu Tiêu bị Ninh Chiêu Nhiên bới móc xong bây giờ thêm Nguyệt Ly Phong nhắc nhở, mỗi người đều đứng trước mặt nàng nói một lần, xem ra vấn đề đúng là ở trên người nàng, có lẽ đúng như lời người ta nói hành động của nàng khiến người khác hiểu sai ý, haizz, sau này nói chuyện hay hành độ phải cẩn thận một chút. Mặc dù nàng không quan tâm người ta nghĩ gì nhưng ai cũng ở trước mặt nàng nói về chuyện của Lệnh Hồ Cửu Tiêu chắc nàng phát điên mất.

“Những lời ngươi nói lão nương đã biết từ tám trăm năm trước hơn nữa còn biết nhiều hơn ngươi. Sau này đừng có đem mấy tin đồn kia khoe khoang trước mặt bà, bởi vì bà đây biết nhiều bí mật võ lâm hơn ngươi đấy.” Sở Lương Âm cảnh cáo hắn nhưng đây cũng là lời nói thật sự, nàng nắm giữ khá nhiều bí mật của các võ lâm thế gia, hắn ở trước mặt nàng khoe khoang cũng chỉ là trò cười càng chứng tỏ trí thông minh của hắn thấp đến cỡ nào.

Nguyệt Ly Phong nhíu mày, sau đó gật đầu một cái, tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Xem ra Ly Phong lại bại dưới tay sư thúc, chỉ có điều sư thúc biết nhiều chuyện như vậy cũng không có gì lạ, dù sao thanh danh của sư thúc trên giang hồ vang dội hơn so với Ly Phong. Chẳng qua Ly Phong muốn nói, sư thúc bảo trọng.” Hắn nói xong liền xoay người đi xuống boong thuyền, Sở Lương Âm nhìn bóng lưng dần biến mất của hắn, hừ nhẹ một tiếng, đối với hắn nàng chẳng có lời nào để nói.

Đêm đã khuya, tiếng nước biển không ngừng vỗ lên thân thuyền, ở một gian phòng trong thuyền lớn, Đỗ Ý Lăng đã sớm leo lên giường. Mặc dù lúc mới lên thuyền vẫn còn khỏe lại chơi đùa rất vui nhưng bây giờ cảm thấy có hơi choáng váng, cái gì cũng không muốn làm gì chỉ muốn nằm ở đó.

Sở Lương Âm ở bên ngoài trở vào thấy Đỗ Ý Lăng nằm đó không nhúc nhích, “Hạnh nhi, muội làm sao vậy?” Vội vàng đi đến cạnh giường ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy thân thuyền lắc lư.

“Không có việc gì, chỉ hơi choáng thôi.” Đỗ Ý Lăng uể oải nói.

“Say sóng hả? Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không sao.” Vỗ vỗ sau ót nàng, Sở Lương Âm nói.

“Vâng, muội biết rồi.” Đỗ Ý Lăng hết sức nghe lời, hoàn toàn khác với bộ dạng phách lối lúc chiều.

“Đúng rồi Sở tỷ tỷ, chúng ta phải ở trên biển bao lâu nữa?” Thời điểm nàng trở về phòng nhìn thấy Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đứng trên mũi thuyền nói chuyện, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe bọn họ nói gì, nhưng nhìn nụ cười của Nguyệt Ly Phong nàng có hơi ngạc nhiên, không biết bọn họ nói cái gì mà khiến hắn cao hứng tới vậy.

Sở Lương Âm lắc đầu một cái, “Không xác định được.”

“Như vậy sao. Haizz, xem ra phải rất lâu rồi.” Dẫu sao tính tình của nàng vẫn còn con nít, ngay từ đầu cảm thấy thú vị nhưng trong một thời gian dài hiếu kỳ cũng không còn.

“Tìm người quan trọng hơn, sau này có thời gian sẽ dẫn muội đi khắp nơi, bây giờ phải giải quyết xong việc trước mắt đã.” Nàng cởi giày nằm xuống, Đỗ Ý Lăng xê dịch vào trong, vẻ mặt hết sức nhàn hạ.

“Muội biết, tỷ yên tâm, muội sẽ không làm trễ nải việc tìm người của tỷ. Chẳng qua hơi buồn, Hoành Hạ cũng trở về ngủ, không ai chơi với muội, muội vẫn còn thấy choáng đây.” Lúc này nhìn gương mặt và cách nói chuyện của nàng, đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ mới lớn, rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn nghĩ đến việc chơi đùa.

“Quả thực rất chán.” Sở Lương Âm trả lời, nằm ở đó nhìn màn che không ngừng đung đưa, nếu phải ở trên thuyền một tháng, không đợi đến lúc trở về đất liền bọn họ đã biến thành tôm chân mềm.

“Tỷ cũng cảm thấy thế hả? Ha ha ha, à mà Sở tỷ tỷ này, mới nãy tỷ và hắn nói gì thế? Hắn không nói gì về muội chứ?” Mặc dù bây giờ nàng có thể thành thạo sử dụng mãn thiên tinh trên cổ tay mình nhưng cũng không đảm bảo có thể đối phó được Nguyệt Ly Phong. Thật ra Nguyệt Ly Phong cũng không cần làm gì chỉ cần hắn liếc mắt một cái thôi, chân nàng đã mềm nhũn ra so với độc dược còn hiệu nghiệm hơn.

Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn Đỗ Ý Lăng, khóe môi khẽ cười, “Hắn nói muội cái gì chứ? Bây giờ muội đã hiểu chuyện hơn nữa biết rõ bản tính của hắn, chỉ cần muội không đi khắp nơi rêu rao hắn, hắn cũng sẽ không động đến muội. Cho nên sau này miệng mồm phải thận trọng, đừng nói chuyện với hắn hay bất luận kẻ nào.

Đỗ Ý Lăng nháy mắt mấy cái, sau đó đồng ý, “Muội không nói, ngay cả tên của hắn muội cũng không dám nói ra khỏi miệng như thế nào lại dám nói với người ta chuyện của hắn chứ.” Ba chữ kia rõ ràng chẳng có gì nhưng đối với nàng nó rất kinh khủng.

Sở Lương Âm nhìn bộ dạng của nàng không nhịn nổi bật cười, “Nguyệt Ly Phong cũng có ngày này thật sự là tức cười.” Cái gì mà thấu tình đạt lý, Bồ Tát tái thế…những từ ngữ ca tụng Nguyệt Ly Phong được người ta dùng tới tấp, ai gặp hắn cũng hận không thế dính lấy hắn để có thể lấy le một phen, thế mà chẳng ai biết ở chỗ này có một đứa bé xem hắn như ác ma. Nếu để người trong thiên hạ biết chẳng phải cười đến rớt hàm sao?

“Có gì đáng cười, đáng sợ mới đúng.” Ánh mắt Đỗ Ý Lăng từ từ nhắm lại nhưng vẫn không quên lẩm bẩm một câu.

Sở Lương Âm cúi đầu nhìn nàng, sau đó đưa tay chọt chọt gương mặt nàng, “Chỉ có muội mới đáng sợ.” Nói xong liền lấy chăn đắp cho nàng, một đêm này phải vượt qua từng cơn sóng lắc lắc lư lư.

Một đêm sóng êm biển lặng trôi qua, đến lúc gần sáng Sở Lương Âm từ trong phòng bước ra, một tay cầm kiếm, mái tóc dài tùy tiện đặt bên vai. Có lẽ vừa mới rời giường nên cả người nàng thoạt nhìn có vẻ điềm nhiên an tĩnh, toàn thân không có hơi thở công kích, hoặc là do ở trên biển mênh mông nên tự nhiên thấy tươi mát hơn.

Bước tới mũi thuyền, trên đường đi có ngang qua mấy tên hộ vệ, bọn họ chỉ là những người bảo vệ thông thường, nhưng trong những cửa hàng thuyền nghiệp của của Nguyệt gia thì chính là tinh anh trong việc đi lại trên biển quanh năm, có bọn họ giống như đã mua bảo hiểm an toàn.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, sương mù trên biển bắt đầu tản đi, mặt trời sau đường chân trời từ từ ló dạng, chim biển bay vọt trên mặt nước, tiếng kêu của chúng không giống những loài chim khác, êm tai và dễ nghe vô cùng.

Chu Hải từ một bên thuyền đi tới, thấy Sở Lương Âm đứng ở mũi thuyền liền bước qua nói, “Sở tiểu thư, điểm ta đã chuẩn bị xong, cô có thể dùng được rồi.”

Sở Lương Âm quay lại gật đầu một cái với Chu Hải, vẻ mặt không còn bén nhọn lạnh lẽo như hôm qua, trái lại rất nhu hòa khiến Chu Hải sửng sốt một chút, “Sở tiểu thư hôm qua ngủ có ngon không? Có lẽ vẫn chưa quen nhỉ?” Ông nghĩ Sở Lương Âm khó chịu.

Sở Lương Âm lắc đầu: “Không, ta ngủ rất ngon, nhìn dáng vẻ của Chu thúc đúng là một đêm không ngủ mới đúng. Ông mau trở về ngủ đi, hiện tại trên chiếc thuyền này ông là thuyền trưởng đấy.” Chu Hải quanh năm sống trên biển Sở Lương Âm đều biết, cho nên đó là lý do nàng tuyệt đối tin tưởng Chu Hải.

“Cảm ơn Sở tiểu thư đã quan tâm, ta đây sẽ đi nghỉ ngơi, Sở tiểu thư xin cứ tự nhiên.” Nói xong Chu Hải xoay người rời đi, Sở Lương Âm vẫn ngắm nhìn cảnh biển sáng sớm, mặt trời đã dần thoát khỏi đường chân trời. Thoạt nhìn giống như mặt trời đang chạy trốn khỏi mặt nước biển vậy.

Giơ kiếm trong tay, khóe môi Sở Lương Âm bất giác cong lên, tay kia cầm chuôi kiếm, thoáng nhìn có vẻ phải dùng sức, kiếm kia chỉ lộ ra một đoạn. Nhưng cũng chỉ có một đoạn, nàng không cần ra sức kiếm vẫn lộ một đoạn thân kiếm, ánh sáng lóe lên cộng thêm phản chiếu của ánh nắng khiến nàng không mở mắt nổi.

Kiếm này nàng đã không sử dụng hơn một năm, bình thường cũng hay đem nó ra lau chùi, dù không sử dụng nhưng nó vẫn sắc bén như trước, thân kiếm tuy mỏng nhưng thẳng tắp, trong lượng thế nào chỉ có một mình nàng biết, thanh kiếm này chém sắt như chém bùn!

Bỗng dưng phía sau truyền đến tiếng bước chân, trên tay nàng khẽ động đem kiếm cất vào vỏ, xoay người nhìn thấy Nguyệt Ly Phong ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đi tới. Bước chân hắn bình ổn nhẹ nhàng. Có lẽ do mới rời giường chưa lâu nên đôi mắt hẹp dài của hắn có hơi sưng, nhìn kỹ thấy mặt của hắn cũng hơi sưng, giống như bánh bao mới ra lò.

Sở Lương Âm nhìn hắn nửa cười nửa không, mãi cho tới lúc hắn đến gần mình nàng mới xác thực bản thân không có hoa mắt, người này đúng là ngủ không ngon, “Sưng? Nguyệt công tử ngươi cũng có ngày bị sưng mặt à.” Nàng thoải mái nói, trong lòng cũng hiểu rõ thuyền lắc lư thế này ngủ ngon mới là lạ, chính nàng cũng cảm thấy khó chịu nữa là.

Nguyệt Ly Phong không để ý lắm, đứng ở mũi thuyền như hấp thụ linh khí trời đất, Sở Lương Âm lui ra vài bước, đừng có nổi giận phun máu lên người nàng là được.

“Cô cũng ngủ không ngon.” Một lúc sau hắn mở mắt nghiêng đầu nhìn nàng, tầm mắt nhìn trên mặt nàng một vòng, lo lắng nói.

Sở Lương Âm hất mày, “Đúng vậy.”

“Thảo nào trông cô có vẻ lương thiện.” Hắn đánh giá, dùng từ văn hóa hơn Sở Lương Âm nhiều.

Sở Lương Âm trợn mắt, sau đó đi về phía trước, tay đặt xuống lan can, nước biển sâu không thấy đáy, mùi mặn xông lên mũi, ngày hôm qua vẫn còn cảm thấy mới mẻ bây giờ ngửi lại thấy khó chịu.

“Long Ngâm? Cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy kiếm Long Ngâm của cô xuất ra khỏi vỏ, không phải hiếu kỳ nhưng thật sự rất muốn biết nó có bộ dạng thế nào.” Nguyệt Ly Phong nhìn chằm chằm kiếm Long Ngâm trong tay Sở Lương Âm, kể từ lúc nghe Kiếm Thánh nói kiếm trong tay Sở Lương Âm là kiếm Long Ngâm, hắn vẫn rất hứng thú.

Sở Lương Âm xoay người trực tiếp dựa vào lan can, hai tay đan chéo trước ngực, kiếm cũng ôm nghiêng một bên, con ngươi của nàng lóe sáng, tầm mắt tự nhiên dừng lên bên hông của hắn, “Ta cũng muốn mở mang kiến thức về kiếm Phượng Minh, hai thanh kiếm này vốn là một đôi, không biết nếu bọn chúng đánh nhau ai thắng ai thua nhỉ.” Thật ra nàng cũng tò mò rất lâu rồi, thật ra nàng sớm biết Long Ngâm Phượng Minh là một đôi kiếm nhưng nàng chưa từng hỏi qua hình dạng Phượng Minh thế nào. Gần đây nàng mới biết Phượng Minh là nhuyễn kiếm có thể quấn ở bên hông như đai lưng. Trước đây nàng có thấy vũ khí của Nguyệt Ly Phong, đó là nhuyễn kiếm nhưng lại không ngờ tới binh khí bên hông hắn với kiếm trong tay nàng là một đôi.

“Ta cũng tò mò.” Nguyệt Ly Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt không hề che đậy nhìn chằm chằm kiếm trong tay Sở Lương Âm.

“Đem Phượng Minh của ngươi ra đi.” Long Ngâm Phượng Minh là một đôi, nàng thật sự muốn nhìn xem hai cây kiếm này có điểm nào tương đồng.

Nguyệt Ly Phong cúi đầu cười một tiếng, ánh nắng của biển chiếu lên trên gương mặt hắn, bộ dạng cúi đầu cười kia hệt như một bức họa, liếc mắt nhìn một lần khó mà quên được.

Ánh mắt Sở Lương Âm hơi dừng lại, vẻ đẹp như vậy ai cũng yêu thích tán thưởng, nàng cũng không ngoại lệ.

“Cười cái gì? Ngươi mau lấy ra cho ta nhìn đi.” Nàng cầm Long Ngâm làm mồi dụ.

Nguyệt Ly Phong không hành động gì, từ từ lắc đầu, “Bây giờ còn chưa phải lúc.” Hắn đáp.

Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó thu hồi cánh tay của mình, “Vậy đợi sau khi xong chuyện này, bà đây sẽ dẫn ngươi đến chỗ tốt giao chiến một trận, tuyệt đối không có kẻ nào quấy nhiễu.”

Nguyệt Ly Phong không hề phản đối, trái lại gật đầu đồng ý, “Được, một lời đã định.” Xem ra hắn rất mong đợi.

“Công tử, dùng cơm.” Âm thanh Hoành Hạ từ bên kia truyền tới, hai người quay lại nhìn hắn, Sở Lương Âm phát hiện Hoành Hạ có vẻ sảng khoái, giống như ngủ rất ngon vậy.

“Thất sư thúc cũng ở đây hả, thất sư thúc dùng cơm.” Thấy Sở Lương Âm, Hoành Hạ vẫn co rúm lại, nhìn mặt của Sở Lương Âm và công tử đều lộ ra mệt mỏi, xem ra cũng chỉ có hắn là ngủ được thôi.

“Ừm, đi gọi Hạnh nhi chưa? Hay là muội ấy vẫn còn ngủ?” Sở Lương Âm đi tới, Hoành Hạ vừa nghe đến tên Hạnh nhi đã bày ra mặt khổ, “Nếu còn ngủ vậy để Đỗ tiểu thư ngủ tiếp đi.” Hắn mới không muốn đi gọi nàng dậy đâu.

“Thôi để muội ấy ngủ đi.” Sở Lương Âm tán thành sau đó trực tiếp đi đến bên kia thuyền.

Nguyệt Ly Phong cũng đi xuống boong thuyền, Hoành Hạ đi sau cùng vẫn không quên quay đầu nhìn mặt trời đã đến giữa biển, buổi sáng trên biển thật là đẹp.

Bữa ăn sáng ngày đầu tiên trên biển cực kỳ phong phú, không thể thiểu hải sản, còn có rau xanh, bên trong cháo trắng có cánh hoa sen, hương vị quả nhiên thơm lừng.

“Lăn lộn theo Nguyệt công tử ngươi cũng không lo suy dinh dưỡng.” Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong ngồi đối diện nhau, mặc dù thuyền vẫn chạy với tốc độ như cũ, nhưng gian phòng nàng có vẻ yên ổn, ngay cả tiếng sóng vỗ bên ngoài cũng giảm bớt.

Nguyệt Ly Phong cong môi cười, thản nhiên nói: “Vậy hy vọng sau này sư thúc có thể cách xa Ly Phong càng xa càng tốt, gặp mặt làm như không thấy cũng được.” Từng câu từng chữ hắn nói thật giống như lời ca tụng nhưng lời nói lại rất lạnh lùng bạc bẽo.

Sở Lương Âm cúi đầu cười một tiếng, “Đây cũng chính là hy vọng của bà, nhưng mà thật mong sau này ngươi đừng có ăn rắm là được.”

Hai người bọn họ lần thứ hai đạt được nhận thức chung, hình như sau một khoảng thời gian bọn họ đã có vài lần đạt được nhận thức chung.

Thời gian trên biển đúng là rất hao tốn sức lục, trôi qua hai ngày sóng êm biển lặng, thời tiết không có dấu hiệu phát sinh, dựa theo con đường đã định từ trước, bọn họ nhanh chóng đến nơi xa xa của biển khơi.

Đỗ Ý Lăng không còn choáng váng như ngày đầu tiên, mỗi ngày đều cùng Hoành Hạ đi tới đi lui trên thuyền, thỉnh thoảng còn dọa sẽ ném Hoành Hạ xuống biển, nếu không cẩn thận gặp Nguyệt Ly Phong, nàng nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, cách hắn rất xa, kiên quyết tạo một khoảng cách với hắn.

Sở Lương Âm không để tâm lắm, trái lại tần suất nhìn Đỗ Ý Lăng của Nguyệt Ly Phong gia tăng rõ rệt, “Sao trước đây ta không biết tính nết Đỗ Ý Lăng như bị phân làm hai thế.” Một phút trước còn dọa Hoành Hạ tháo chạy, một phút sau thấy hắn đã cụp đuôi bỏ trốn.

“Cái này không phải do ngươi ban tặng sao?” Sở Lương Âm trào phúng, ngồi tựa lưng trên lan can mũi thuyền, gió biển thổi đến, cảm giác thật thoải mái.

Nguyệt Ly Phong đứng một bên, từ vị trí ngồi của Sở Lương Âm có thể nhìn thấy một bên góc áo của hắn tung bay thật giống như cưỡi gió bay.

“Nói như vậy nàng ta chẳng nhớ ơn nghĩa của ta gì cả.” Hắn giả vờ không nghe châm chọc của Sở Lương Âm, trái lại cảm thấy rất vinh quang.

Sở Lương Âm không nói, khẽ cười một tiếng, “Da mặt của ngươi đúng là dầy hơn cả tường thành.”

Nguyệt Ly Phong cúi đầu cười khẽn thuận tiện nhìn thoáng Sở Lương Âm nói, “Như nhau thôi.”

Sở Lương Âm hừ nhẹ một tiếng, tư thế càng thêm phóng khoáng thoải mái dựa sát đầu thuyền, đột nhiên nàng cảm thấy gió thổi đến không thoải mái như lúc nãy, trái lại còn mang theo ẩm ướt.

“Nguyệt Ly Phong, gió biển có gì không đúng lắm.” Mặt trời diễm lệ chiếu trên cao như đang tắm mình trong ngọc bích, thời tiết không có dấu hiệu thay đổi nhưng gió không bình thường nổi lên.

Nguyệt Ly Phong đưa tay ra, ngón tay thon dài tiếp xúc với gió, quả nhiên có chút ẩm ướt, không khô ráo như trước.

“Thời tiết thay đổi?” Sở Lương Âm đứng lên, tuy nàng không tinh thông quan sát thời tiết trên biển, nhưng cơn gió này rõ ràng không bình thường.

Nguyệt Ly Phong gật đầu, “Ừm.” Dứt lời hắn xoay người đi xuống boong thuyền buồng lái.
Bình Luận (0)
Comment