Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 11

Trước khi bờ môi dán lên cổ Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu không hề suy nghĩ cặn kẽ, chỉ là nghĩ anh năm lần bảy lượt từ chối lời mời của cô, hôm nay cuối cùng cũng đồng ý lời mời của cô thì lại là từ chối cô một cách rõ ràng ngay lúc ăn cơm.

Quý Nhiêu biết rõ người như anh, một khi đã quyết định thì sau này sẽ rất khó làm anh dao động suy nghĩ, có lẽ qua hôm nay cô cũng không còn cơ hội gặp anh nữa rồi, vì vậy nhất định phải nhân lúc còn ở trước mặt anh, để cho anh một ấn tượng sâu sắc, thay đổi suy nghĩ của anh.

Nhưng giây phút khi đôi môi thật sự hôn lên cổ anh, trái tim cô bỗng đập liên hồi, xúc động từ trong tim dâng trào, căng thẳng đến cuộn tròn ngón chân, trong tiếng tim đập thình thịch của mình, không có quy tắc gì mà dùng môi cọ cọ lên anh.

Cô nhắm hai mắt, không nhìn thấy được yết hầu chuyển động cùng với gân xanh hiện lên trên mu bàn tay của anh, chỉ mơ hồ cảm giác được trên đỉnh đầu có một tầm mắt nặng nề.

Nhịp tim Quý Nhiêu đập càng mạnh hơn, không đợi được phản ứng của anh, cô có một loại cảm giác tán mãi không đổ, bản thân cứ giống như tên hề nhảy nhót lung tung vậy.

Không biết có phải là cái kiểu dùng môi cọ cọ trên cổ anh mấy cái như thế này, đối với người đàn ông kinh nghiệm phong phú như anh, là trò quá trẻ con rồi không.

Quý Nhiêu đang suy nghĩ có nên đưa đầu lưỡi cọ cọ mấy cái, thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy bả vai cô, Quý Nhiêu giả bộ bị anh đánh thức từ trong giấc mộng, mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn anh, ngáp một cái, cất giọng mơ màng hỏi: "Sao vậy? Đến nhà tôi rồi sao?"

Cô giơ tay lên dụi dụi mắt, nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt khó hiểu quay lại trên người Thương Ngôn Tân: "Vẫn chưa đến nhà tôi, anh Thương nắm bả vai tôi làm gì?"

Cô tỏ vẻ hoàn toàn không biết mình vừa làm gì anh, diễn như thật.

Thương Ngôn Tân bình tĩnh, cũng hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mới vừa bị cô dùng trò "trêu đùa", lạnh nhạt buông bả vai cô ra, cất giọng bình thường: "Cô Quý, ngồi cho vững."

Anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi cô cố ý dùng môi cọ cọ trên cổ anh.

Nhìn có vẻ là định xem chuyện như chưa xảy ra.

Quý Nhiêu bỗng nhiên cảm thấy bất lực, có loại cảm giác không phải là cô đang dùng chiêu dụ dỗ anh, mà là anh ung dung mà vẫn chiếm được hời từ cô.

Quý Nhiêu hơi cụp mi, liếc nhìn mình lúc này giống như không xương mà dựa vào người anh, ngẩng đầu cười nhạo với anh: "Xin lỗi anh Thương, vừa rồi tôi ngủ, không biết sao lại dựa gần vào bên của anh, đè vào anh rồi, xin thứ lỗi."

"Không sao." Thương Ngôn Tân nhàn nhạt nhắc nhở lần nữa: "Ngồi vững."

"À..." Quý Nhiêu ngồi thẳng, như lúng túng mà xoa xoa cổ, sóng mắt xoay chuyển, như bừng tỉnh nhớ đến cái gì, nhìn về phía Thương Ngôn Tân nói: "Tôi biết tại sao tôi lại dựa về phía anh Thương rồi, vừa rồi khi tôi ngủ, như là nằm mơ, trong mơ ngửi thấy một hương thơm, vì tôi men theo hương thơm mà dựa gần vào, chắc là mùi hương trên người anh Thương thu hút tôi, anh Thương, anh thơm quá."

Quý Nhiêu nghiêm túc nói bừa, vừa nói vừa sinh động mà lần nữa dựa vào phía người Thương Ngôn Tân. Thương Ngôn Tân phòng bị cô, trước khi cô dựa vào người mình đã lạnh nhạt nói: "Ngồi quay lại."

Quý Nhiêu vô tội chớp chớp mắt: "Anh Thương, sau xe này chỉ có hai người anh với tôi, làm gì phải nghiêm khắc như vậy, cứ bắt tôi phải ngồi thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút, tại sao khi ngủ tôi lại dựa gần vào anh, cũng không phải sẽ làm gì anh, sao anh phải phòng bị tôi thế."

Thương Ngôn Tân liếc nhìn cô một cái, như cười như không.

"Anh Thương đây là biểu cảm gì?" Trên mặt Quý Nhiêu cố tỏ vẻ nghi ngờ: "Lẽ nào khi ngủ tôi thật sự làm gì anh Thương sao?"

"Ai da..." Ánh mắt Quý Nhiêu nhìn chăm chú vào đôi môi của anh: "Nghe nói ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, trong đầu tôi thường nghĩ có thể được hôn anh Thương, chắc không phải lúc tôi đang ngủ đã vô thức hôn anh Thương đấy chứ?"

Thương Ngôn Tân không đáp lại.

"Trời, chắc không phải tôi đoán trúng rồi chứ, tôi thật sự hôn anh Thương rồi?" Quý Nhiêu giơ tay che miệng, biểu cảm khi nhìn anh không hề có chút thẹn thùng dè dặt của cô gái nhỏ, ngược lại có chút mặt dày vô sỉ: "Đáng tiếc quá, đây là lần đầu tiên tôi hôn anh Thương, lại không có chút ấn tượng nào."

Quý Nhiêu vô cùng tiếc hận, đầu lưỡi hơi hé ra, khẽ l**m môi, phảng phất như đang thưởng thức mùi vị của anh còn lưu lại trên môi cô.

Đôi môi đỏ thắm được đầu lưỡi hồng phấn l**m ướt át, kiều diễm mà quyến rũ.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân chạm vào đầu lưỡi nho nhỏ mà cô hơi hé ra bên môi kia, cảm giác tê tê ngứa ngứa nồng đậm vừa mới kìm nén trong đáy lòng kia giống như bị kéo quay lại, giống như lông chim khẽ lướt qua vậy.

Đôi môi mỏng mím chặt như bị ngọn lửa đốt khô cháy, dụ dỗ người ta ngậm lấy đầu lưỡi hồng phấn nõn nà kia.

Thương Ngôn Tân như ngừng thở, hơi thở nặng, đè nén suy nghĩ kiều diễm trong lòng, trên mặt không hề gợn sóng, lạnh nhạt nói: "Cô Quý nghĩ nhiều rồi, vừa rồi cô chỉ tựa vào bả vai tôi ngủ thôi, không làm gì cả."

Giọng nói của anh bình tĩnh không có tia phập phồng, Quý Nhiêu không dò ra được lý trí đang căng thẳng trong lòng anh, rất thất bại.

Cô đã làm đến bước này rồi, quyến rũ trắng trợn, ám hiệu tr*n tr**.

Vứt hết liêm sỉ, vứt bỏ mặt mũi, anh vẫn thờ ơ.

Chẳng lẽ cô không có chút hấp dẫn nào với anh thật sao?

Khó rồi, quá khó rồi!

Quý Nhiêu chán nản, thẫn thờ chống tay lên cửa xe, ánh mắt liếc nhìn thấy Thương Ngôn Tân mặt không biểu cảm giơ tay lên cổ, vị trí ngón tay lướt qua, chính là chỗ vừa rồi cô dùng môi cọ cọ, trong đầu hiện lên hình ảnh mình mặt dày vô sỉ mà quyến rũ anh, hai gò má không khỏi nóng lên.

Không nghĩ đến cô có thể làm đến bước vô sỉ như vậy, Quý Nhiêu sờ sờ gò má nóng bừng của mình, tự mình bội phục da mặt dày của mình.

Quý Nhiêu nhất thời không làm những trò khác, thành thật ngồi dựa vào cửa sổ ngẩn người, trong xe một lần nữa rơi vào khoảng lặng. Có lẽ biết được sự vô sỉ của cô, đoạn đường sau anh không nhắm mắt nữa, sống lưng thẳng tắp, ngồi thẳng, dường như sợ nếu nhắm mắt là cô lại nhân cơ hội ghé sát đến bên người anh chiếm hời của anh vậy.

Sau hơn nửa tiếng, xe đến Nguyện Chiêu Loan, mưa vẫn chưa ngừng, Thương Ngôn Tân hỏi tòa nhà mà Quý Nhiêu ở, dặn dò tài xế lái thẳng vào trong khu chung cư, dừng dưới tòa nhà mà Quý Nhiêu ở.

Tài xế xuống xe trước, che dù ở trước cửa xe.

Giày cao gót của Quý Nhiêu rơi trên đường, không có giày, cô cúi đầu liếc nhìn hai chân trần của mình, do dự có nên càn quấy dùng lý do mắt cá chân bị trật khớp và không có giày để bắt Thương Ngôn Tân bế mình lên lầu.

Thương Ngôn Tân ở bên cạnh ngồi yên, không hề lên tiếng thúc giục cô xuống xe, giống như là nhìn ra ánh mắt cô giờ này đang xoay tròn liên tục để tính kế, vẫn ung dung chờ cô.

Quý Nhiêu xoắn xuýt mấy giây, cảm thấy chiêu tố khổ này mình vừa dùng, bây giờ lại dùng chiêu này nữa, không khỏi trở thành nhiều quá hóa dở.

Hơn nữa buổi gặp mặt hôm nay sắp kết thúc, vì lần gặp mặt tiếp theo, cô phải để lại ấn tượng tốt với anh.

Thu lại tâm tư dùng lý do chân bị thương làm cớ, Quý Nhiêu quay đầu, cười tươi nói với Thương Ngôn Tân: "Có muốn lên nhà tôi uống ly nước?"

Thương Ngôn Tân: "Tôi không khát."

Quý Nhiêu nghiêng đầu, cười nói: "Anh Thương thật đúng là chính nhân quân tử, đã trễ thế này, một người phụ nữ mời anh đến nhà uống nước, chắc chẳng có ai là nghe không ra, đây không chỉ là lời mời uống nước đơn thuần."

Thương Ngôn Tân nghiêng đầu nhìn cô.

Quý Nhiêu mắt nhìn mắt với anh, đuôi mắt nhướng lên, trong giọng tràn đầy ám chỉ: "Bữa tối hôm nay bởi vì tôi náo loạn, anh Thương hẳn là chưa ăn no, cũng bởi vì tôi, cả người đều bị ướt mưa, không bằng đến nhà tôi tắm, nhân tiện... Tôi mời anh Thương ăn đêm."

Thương Ngôn tân giả bộ không hiểu ám chỉ của cô, lạnh nhạt nói: "Tôi không đói."

Lại bị từ chối.

Quý Nhiêu càng bị từ chối càng dũng cảm, nói thẳng: "Anh Thương, ăn đêm tôi nói, không phải là cơm."

Ánh mắt Thương Ngôn Tân hơi sững lại, có lẽ không nghĩ đến cô sẽ trực tiếp như vậy, mang theo ý cười nói: "Tôi biết, cô Quý, cô quá nhỏ, hai chúng ta không hợp."

Anh lại lần nữa dùng lý do không hợp để từ chối cô.

"Tôi không nhỏ." Quý Nhiêu cố ý xuyên tạc ý của anh, cúi đầu nhìn ngực mình, dẫn chủ đề thành mập mờ hơn: "Tôi rất lớn, không tin anh có thể dùng tay sờ xem."

Dùng tay sờ xem.

Thương Ngôn Tân nháy mắt hiểu được ý trong lời của cô, yên lặng chốc lát, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, thậm chí mang theo mấy phần khuyên can: "Cô Quý, có một vài lời nói đùa, không thể tùy tiện nói với đàn ông."

"Ai bảo tôi nói đùa." Quý Nhiêu cong cong khóe miệng, ánh mắt thoáng qua vẻ gian trá: "Tôi thích anh, hơn nữa, chỗ đó của tôi đã bị anh nhìn thấy hết rồi, sao phải để ý bị anh sờ."

Thương Ngôn Tân rốt cuộc không nhịn được nữa: "Khi nào tôi..."

Lời còn chưa dứt, Quý Nhiêu đã ngắt lời anh: "Khi anh bảo tôi lên xe, đã đứng đối diện với tôi, anh cao hơn tôi nhiều như thế, khi cụp mắt nhìn tôi, lẽ nào không nhìn thấy sao?"

Thương Ngôn Tân sững sờ, hình ảnh về thứ mềm mại trắng như tuyết xẹt qua trong đầu, thoáng cái đã bị đè xuống, nhưng sự sững sờ thoáng qua rồi biến mất trong mắt anh vẫn bị Quý Nhiêu bắt được.

Quý Nhiêu cong cong khóe mắt, đôi mắt đào hoa quyến rũ mê người, đẩy cửa xuống xe, quay đầu lại nhìn anh, chớp chớp mắt với anh, đôi mắt vừa vô tội vừa thản nhiên: "Tôi biết, nhất định anh Thương đã nhìn thấy rồi, không sao, tôi cố ý để anh nhìn thấy đấy."

Chơi trò tâm cơ, mánh khóe nhỏ này của cô trước mặt anh đương nhiên là không đủ dùng.

Cho nên, tất cả thủ đoạn nhỏ của cô đều rõ ràng, quang minh chính đại, thản nhiên rộng rãi.

"Anh Thương, ngủ ngon, chúc anh tối nay có giấc mộng đẹp."

Quý Nhiêu xoay người, chân trần giẫm trên đất, khập khễnh đi vào trong.

Cách màn mưa, tầm mắt Thương Ngôn Tân nhìn theo bóng hình lay động của cô, hình như cô giẫm phải cái gì, cả người lảo đảo ngã xuống đất.

Thương Ngôn Tân đang muốn đẩy cửa xuống xe, Quý Nhiêu quay lại nhìn, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Ngón tay đặt trên cửa xe dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô chăm chú, tìm tòi nghiên cứu xem có phải cô đang chơi trò ăn vạ, muốn anh bế cô lên lầu, dẫn anh vào nhà cô.

Quý Nhiêu thấy anh ngồi trên xe bất động, thất vọng thu tầm mắt, được tài xế đỡ, nhón chân, nhịn đau cẩn thận đi về phía trước.

Chỗ cô ngã có mấy miếng thủy tinh vỡ, nước mưa rơi lên, rửa trôi vết máu còn lưu lại trên mảnh vỡ.

Vẻ mặt Thương Ngôn Tân hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn lên, bóng hình Quý Nhiêu đã vào trong thang máy, biến mất ở sảnh lớn.

Sau khi Quý Nhiêu vào thang máy thì không để cho tài xế của Thương Ngôn Tân tiếp tục đưa mình, chân phải bị trật khớp, chân trái bị giẫm phải mảnh thủy tinh, cô đi bộ có chút khó khăn.

Lê cả người mệt mỏi về nhà, Quý Nhiêu ngồi trên sofa, nâng chân trái lên, kiểm tra vết thương bên chân trái trước.

Vết thương ở gót chân trái, không quá sâu, chỉ là miệng vết thương hơi dài, chảy rất nhiều máu, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, trên thực tế cũng không bị thương đến lớp da giữa, trước khi cô giẫm chân xuống đã nhìn thấy mảnh thủy tinh, nhất thời nổi ý, lại tăng thêm một chiêu khổ nhục kế.

Quý Nhiêu cầm thuốc khử trùng từ trong hộp y tế ra, tự sát trùng vết thương cho mình, đau đến hít hà.

Trong nhà chỉ có mình cô, khi xử lý vết thương, Quý Nhiêu dựa lưng vào ghế sofa, nhìn quần áo ướt sũng còn chưa kịp thay trên người, trong lòng mơ hồ dâng lên chút hối hận.

Vì quyến rũ một người đàn ông, dày vò bản thân mình thành dáng vẻ chật vật như thế này.

Cũng không biết Thương Ngôn Tân có nhìn thấy mảnh thủy tinh trên mặt đất không, sau khi tài xế của anh quay về liệu có nói cho anh biết chân cô bị chảy máu rất nhiều không.

Nếu như không, vết thương chân trái của cô không phải là bị thương vô ích rồi sao.

Trong lòng Quý Nhiêu lại bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên không nói tiếng nào, cố ý giả bộ để Thương Ngôn Tân cho là cô không bị sao hết, chỉ là nghĩ kế quyến rũ anh lên nhà, để anh sau khi khoanh tay đứng nhìn, phát hiện mình thật sự bị thương mà sinh lòng áy náy.

Cô nên trực tiếp nói cho anh, cô giẫm phải mảnh thủy tinh.

Bằng chứng như núi, cho dù anh nghi ngờ cô cố ý giẫm phải mảnh thủy tinh, nhưng từ sự phong độ lịch sự, cũng sẽ không có khả năng làm như không thấy, tất nhiên anh sẽ tự mình bế cô lên lầu, tệ nhất là vác cô về nhà như lúc vác lên xe vậy, cũng có thể gia tăng tiếp xúc da thịt.

Không chừng anh còn phát lòng từ bi, còn có thể ở nhà xử lý vết thương cho cô.

Nói như vậy, cô lại phiền anh một lần, lại có nhiều thêm một lý do động lòng với anh, càng có nhiều cớ quấn lấy anh không buông.

Thật sự là thất sách.

Quý Nhiêu càng nghĩ càng âu sầu, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vết thương ở chân không thể bị thương vô ích, ít nhất cũng phải nói cho Thương Ngôn Tân biết, mình đi chân trần giẫm phải mảnh thủy tinh.

Vào nhà tắm tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái, sấy khô tóc, Quý Nhiêu lười biếng dựa trên giường, cầm điện thoại, mở WeChat.

Lời mời kết bạn gửi cho Thương Ngôn Tân từ lần trước vẫn chưa được chấp nhận, Quý Nhiêu lại mở phần Thêm bạn bè, nhập số điện thoại của Thương Ngôn Tân lẫn nữa, tìm WeChat của anh, soạn tin nhắn ở ô tin nhắn xin kết bạn.

[Anh Thương, tôi thảm quá, chân trái giẫm phải mảnh thủy tinh, chảy rất nhiều máu, đau quá.]

Soạn xong tin nhắn xin kết bạn, Quý Nhiêu gửi lời mời kết bạn một lần nữa.

Có lẽ vẫn là bị anh bỏ qua, Quý Nhiêu không có hy vọng gì cả.

Quý Nhiêu xoay người, mu bàn tay chống cằm, nhàm chán nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Quý Nhiêu mở phần mềm quản lý camera trong điện thoại, xem ai là người nhấn chuông.

Trong video theo dõi, ngoài cửa có người phụ nữ đang đứng, tay xách hòm thuốc, khoảng ba mươi bốn tuổi.

Quý Nhiêu không quen người này, nói chuyện với cô ta qua camera: "Chị là ai?"

Người ở ngoài cửa nói: "Cô Quý, tôi là bác sĩ, anh Thương bảo tôi đến xử lý vết thương cho cô."

Bác sĩ?

Là Thương Ngôn Tân sai đến?

Ánh mắt Quý Nhiêu sáng lên, kinh ngạc vui mừng cầm điện thoại lên, vừa hay nhìn thấy WeChat trên điện thoại lóe lên ảnh đại diện WeChat của Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân đã đồng ý lời mời kết bạn của cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment