Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 18

Chuyển ngữ: Sấu

Đùa dai thành công làm cho Quý Nhiêu mang theo tâm tình vui vẻ kéo dài đến trước khi đi ngủ, cả một buổi chiều, chỉ cần nghĩ đến Thương Ngôn Tân mặc áo sơ mi có dấu son môi của cô họp với nhóm cấp dưới trong công ty, cô sẽ không nhịn được mà cười.

Tổng giám đốc luôn tự giữ mình rất tốt, dịu dàng nho nhã, bỗng nhiên mang theo một dấu son môi của phụ nữ xuất hiện trước mặt cấp dưới, những người cấp dưới kia của anh sẽ là ngạc nhiên và tò mò đến mức nào đây, phỏng chừng không bao lâu, tin đồn bên cạnh người nắm quyền tập đoàn Thương thị đã có một phụ nữ sẽ âm thầm truyền đi trong giới.

Đêm khuya yên tĩnh luôn dễ dàng kéo suy nghĩ của người ta trở về những chuyện đã xảy ra ban ngày. Buổi tối, Quý Nhiêu nằm trên giường, khi mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái hôn ở trong phòng thử đồ ngày hôm nay.

Nhớ đến anh dưới sự khiêu khích của cô, khắc chế, nhẫn nhịn, cố thủ ranh giới cuối cùng.

th* d*c khi giẫm lên bờ vực mất khống chế, cuối cùng d*c v*ng bộc phát lấy ưu thế nhỏ bé chiến thắng lý trí, anh không còn khống chế được nữa.

Bàn tay anh ấm áp, rộng lớn, một bàn tay có thể giữ chặt eo cô, khống chế cô, hơi nóng không ngừng từ lòng bàn tay anh truyền lên người cô.

Đường cong cằm anh rõ ràng sắc gọn, ngũ quan nam tính, nhưng đầu lưỡi của anh lại mềm mại, giống như kèm theo ngọn lửa, cuốn lấy lưỡi cô, từng chút từng chút mà chiếm đoạt cô.

Trong lòng Quý Nhiêu từ từ trở nên mất tự nhiên, trong ngực bỗng nhiên có xúc cảm không đè nén được, cả người dưới chăn rịn ra mồ hôi ẩm ướt.

Lẽ ra không nên như vậy, trong phòng ngủ của cô mở điều hòa 26 độ C, là nhiệt độ thích hợp để đắp chăn mỏng đi ngủ.

Quý Nhiêu vén chăn ra, chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng, mồ hôi dày đặc không còn chảy nhưng vẫn không ngăn được cảm giác khô nóng trong ngực.

Xem ra da mặt cô vẫn còn chưa đủ dày.

Quý Nhiêu đưa tay sờ sờ gò má đỏ ửng nóng bừng của mình, đứng dậy khỏi giường, tự rót cho mình một ly nước lạnh, làm ẩm cổ họng và đôi môi khô khốc.

Ban đêm chẳng biết đã mưa từ bao giờ, buổi sáng khi Quý Nhiêu rời giường, nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài cửa sổ có dấu vết nước mưa rửa sạch.

Mưa tạnh trời trong, trong không khí xen lẫn hương vị khoan khoái, Quý Nhiêu đến phòng quần áo thay một chiếc váy, chuẩn bị xuống lầu đến công viên sau khu dân cư đi dạo một vòng, hít thở không khí mới mẻ.

Khi vào thang máy, vừa xuống một tầng thì đã dừng ở tầng thứ 56.

Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có một hộ, thời gian này, người cần dùng thang máy chắc chắn không phải là sinh vật về đêm Tề Hành Châu kia.

Quý Nhiêu cong khóe miệng, cô thề, lần này là trùng hợp thật.

Cửa thang máy từ từ mở ra, quả nhiên thấy Thương Ngôn Tân đứng bên ngoài.

Tay anh đẩy một vali màu đen, nhìn bộ dạng là chuẩn bị đi xa.

Quý Nhiêu cong cong đôi mắt, cười với anh: "Chào buổi sáng nha."

Thương Ngôn Tân đẩy vali vào thang máy: "Chào buổi sáng."

Hôm nay anh mặc bộ vest nghiêm túc, trầm ổn, sang chảnh.

Quý Nhiêu không đi giày cao gót, khi đứng trước mặt anh chỉ đến vai anh, cô hơi nâng cằm, nhìn anh hỏi: "Sếp Thương đã ăn sáng chưa?"

Thương Ngôn Tân cúi đầu cười nói: "Sếp Thương đã ăn rồi, em ăn chưa?"

Quý Nhiêu tiếc nuối nói: "Em còn chưa ăn, có điều hôm nay chắc chắn em không thể hy vọng xa vời là anh ăn sáng với em rồi."

Ánh mắt của cô rơi vào trên vali của Thương Ngôn Tân: "Sếp Thương đây là muốn đi đâu?"

Thương Ngôn Tân: "Hải Thành."

"Hơn một nghìn cây số, xa thật." Lông mi của Quý Nhiêu hơi cụp xuống, buồn rầu nói: "Vậy thì không phải là em sẽ không gặp được anh rất nhiều ngày sao, em nhớ anh thì phải làm sao?"

Cô vẫn luôn nói vài ba câu là phải kể lể một lòng "tình ý" của mình với anh.

Thương Ngôn Tân cho là cô muốn ăn vạ để anh dẫn cô cùng đi Hải Thành nên nghiêm túc nói: "Tôi có chuyện quan trọng."

Quý Nhiêu ồ một tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, buồn buồn không vui: "Vậy có phải là sẽ rất bận, bận đến nỗi không có thời gian nghe điện thoại không?"

Thương Ngôn Tân cười nói: "Cũng không đến mức đó."

Quý Nhiêu lập tức mỉm cười, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, đầy mong đợi: "Vậy anh sẽ nghe điện thoại của em chứ? Khi anh không quá bận, em gọi điện thoại cho anh."

Thang máy dừng ở tầng một, Thương Ngôn Tân giơ tay ngăn trước thang máy, tỏ ý bảo cô ra ngoài trước.

Quý Nhiêu ra khỏi thang máy, quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh.

Thương Ngôn Tân nói: "Chỉ cần không phải là số máy lạ, tôi sẽ không từ chối."

Số điện thoại của cô trong điện thoại của anh có ghi chú, không phải là số máy lạ, ý là, sẽ nghe điện thoại của cô.

Thương Ngôn Tân đẩy vali ra ngoài, Quý Nhiêu cong cong đôi mắt, đi theo đuôi anh: "Vậy em gửi tin nhắn anh sẽ trả lời chứ?"

"Khi anh không bận." Cô bổ sung.

Thương Ngôn Tân: "Khi không làm việc, tôi nhìn thấy tin nhắn thì sẽ trả lời."

Tài xế thấy Thương Ngôn Tân ra ngoài, tiến lên nhận vali từ trong tay anh, mở cửa xe cho anh.

Cửa xe đóng lại, Quý Nhiêu cúi người, xuyên qua cánh cửa xe nhìn về phía Thương Ngôn Tân đang ngồi trên xe.

Cửa xe từ từ hạ xuống, Thương Ngôn Tân nghiêng mặt sang một bên, rất kiên nhẫn mà chờ xem cô còn muốn làm trò gì.

Nhìn ra được, anh là một người rất có lòng kiên nhẫn.

Mà Quý Nhiêu, cô là người thích được voi đòi tiên.

Cô giơ một ngón tay về phía Thương Ngôn Tân: "Em còn câu hỏi cuối cùng."

Thương Ngôn Tân: "Em hỏi đi."

Quý Nhiêu xấu hổ cười một tiếng: "Không gặp được em, anh có nhớ em không?"

Câu hỏi này ít nhiều có chút mặt dày vô sỉ.

Cho nên Thương Ngôn Tân lựa chọn yên lặng, Quý Nhiêu hoàn toàn có thể hiểu được.

Chiếc xe Rolls Royce vô tình chạy qua người Quý Nhiêu, chỉ còn Quý Nhiêu đứng một mình tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía xe, không vấn đề gì mà nhún nhún vai: "Không nhớ thì không nhớ thôi."

***

Những ngày tiếp theo, Quý Nhiêu lại khôi phục cuộc sống ăn không ngồi rồi, cùng chị em đi dạo phố, mua đồ thẩm mỹ, chơi game với Tề Hành Châu.

Hai ngày trước sau khi Thương Ngôn Tân đi công tác, buổi tối trước khi đi ngủ Quý Nhiêu đều sẽ gửi tin nhắn cho Thương Ngôn Tân, nói rất nhớ anh, hỏi anh khi nào quay về, tin nhắn nhận được đều là không xác định.

Trong nhóm có chị em gửi ảnh anh tham gia tiệc rượu thương nghiệp, anh bị một đám người vây quanh, không biết đang nói cái gì, phần lớn là đang bàn chuyện làm ăn, Quý Nhiêu đoán là anh rất bận. Cái kiểu khi không gặp mặt, khi đối phương đang bận việc mà liên tục gửi tin nhắn làm phiền sẽ không tăng thêm ấn tượng tốt trong lòng đối phương, cho nên mấy ngày sau đó, Quý Nhiêu không gửi tin nhắn cho anh nữa.

Buổi tối thứ Sáu, Quý Hồng Chấn lại gọi điện cho Quý Nhiêu, nhắc cô không được quên bữa ăn với nhà họ Lâm vào ngày mai.

Nghĩ đến ba cô muốn tác hợp cho cô và cậu cả nhà họ Lâm, Quý Nhiêu càng cảm thấy chuyện tán đổ Thương Ngôn Tân này vẫn phải sớm ngày làm xong.

Quý Nhiêu mở WeChat, ấn vào khung trò chuyện với Thương Ngôn Tân, soạn tin nhắn: [Thương Ngôn Tân, em nhớ anh quá, mấy ngày không gặp được anh này, em ăn không ngon. Sợ anh chê em phiền, ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi cho anh, khi nào anh mới về vậy, hu hu hu.]

Tin nhắn hơi có vẻ làm bộ không dẫn đến sự thương xót của Thương Ngôn Tân, câu trả lời nhận được vẫn là không xác định.

Quý Nhiêu ngồi trên giường thở dài.

Chiều tối hôm sau, Quý Nhiêu trang điểm xong, ngồi xe đến bữa cơm.

Thời gian hẹn là 7h30, Quý Nhiêu đến khách sạn trước 10 phút.

Cậu cả nhà họ Lâm - Lâm Uyên cố ý đến đại sảnh đón cô. Lâm Uyên cao lớn, dáng vẻ lịch sự đường hoàng, trong giới phú nhị đại cũng coi như là tướng mạo rất tốt. Quý Nhiêu không thân quen với anh ta, nhưng đối phương trong tình huống đã biết rõ mình từ chối anh ta mà vẫn thuyết phục phụ huynh, để người lớn sắp xếp hành động xem mắt tác hợp, làm cho cô thật sự không có chút hảo cảm nào.

Có điều người trong giới trước giờ không thể hiện yêu ghét ra mặt, hai nhà Quý Lâm trên phương diện làm ăn có hợp tác rất nhiều, để ý đến thể diện của hai nhà là đạo đức tu dưỡng cơ bản nhất, cho dù trong lòng cô hết sức không thích bữa ăn xem mắt này, ngoài mặt Quý Nhiêu vẫn khách khí với Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhìn thấy Quý Nhiêu mặc bộ váy đỏ từ bên ngoài đi vào, ánh mắt lóe qua tia rung động, cười tiến lên nghênh đón: "Cô Quý."

Anh ta duỗi tay với cô, muốn bắt tay với cô.

Quý Nhiêu hơi gật đầu, chào hỏi: "Chào anh Lâm."

Không muốn bắt tay với anh ta, Quý Nhiêu âm thầm kéo đồ trang trí trên túi xách của mình ném xuống đất.

"Ấy, xin lỗi, đồ trên túi xách của tôi bị rơi."

Người phục vụ ở bên cạnh nhanh chóng tiến lên nhặt đồ trang trí, đưa cho Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu nhận lấy, nói cảm ơn.

Một tay cầm điện thoại, một tay cầm đồ trang trí, cười với Lâm Uyên, hỏi: "Có phải tôi đến muộn rồi không?"

Lâm Uyên nói: "Không muộn, tôi dẫn em qua."

Trong phòng riêng, mọi người đã đến đông đủ, người nhà họ Lâm đến là ba mẹ Lâm Uyên, nhà họ Quý bên này, ngoại trừ Quý Hồng Chấn, Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu cũng đều đến.

Quý Nhiêu và Lâm Uyên vừa bước vào thì nhìn thấy Trần Nhã Như cười với bà Lâm ngồi bên cạnh bà ta và nói: "Nhìn hai đứa nhỏ đi cùng với nhau xứng đôi biết bao."

Bà Lâm nhìn Quý Nhiêu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng, nhưng thái độ quay đầu nhìn về phía Trần Nhã Như lại không mặn không nhạt.

Bà xuất thân cao quý, là liên hôn thương nghiệp môn đăng hộ đối với chủ tịch Lâm, từ trong lòng không hề coi trọng loại vợ bé leo lên ghế vợ cả như Trần Nhã Như này. Hơn nữa đối tượng muốn xem mắt với con trai bà là Quý Nhiêu, trong lòng bà đã xác định Quý Nhiêu là con dâu của mình, đương nhiên sẽ không tin Trần Nhã Như thật lòng thật dạ làm bạn với mình.

Có điều lời nói của Trần Nhã Như thì bà vẫn đồng ý, Quý Nhiêu và con trai bà đi cùng nhau rất xứng đôi.

Quý Nhiêu lần lượt chào hỏi người lớn ở trong phòng: "Ba, dì Trần, chú Lâm, dì Bạch, xin lỗi, cháu đến muộn làm mọi người chờ lâu."

"Không muộn, là chúng ta đến sớm." Bà Lâm cười nói: "Nhiêu Nhiêu dậy thì ngày càng xinh hơn rồi."

Quý Nhiêu giả bộ ngại ngùng cười một tiếng.

Chỗ ngồi đã sắp xếp xong, chỉ còn lại hai cái ghế đặt gần nhau.

Mục đích của bữa cơm này rất rõ ràng, là vì tác hợp cô với Lâm Uyên.

Quý Nhiêu cũng không ngại ngùng, thoải mái ngồi vào chỗ ngồi đã được sắp sẵn cho mình, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Quý Hồng Chấn và ba Lâm quen biết nhiều năm, cho dù là nói chuyện làm ăn, hay là nhắc đến chuyện tương lai trở thành thông gia đều có chủ đề để nói. Biểu hiện của Lâm Uyên cũng rất lịch sự, ga lăng, ngồi bên cạnh Quý Nhiêu, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Quý Nhiêu, đưa khăn giấy, rót nước, quan sát món ăn mà Quý Nhiêu thích, món ăn nào Quý Nhiêu từng gắp, khi nó quay về phía trước Quý Nhiêu lần nữa, anh ta sẽ cố ý để bàn quay giữa bàn dừng lại, tiện cho Quý Nhiêu gắp món mình thích.

Nếu không phải Quý Nhiêu từ chối anh ta gắp thức ăn cho mình, có lẽ anh ta muốn ngay cả thức ăn cũng phải gắp cho cô.

Một bữa ăn, Quý Nhiêu tập trung ăn, còn Lâm Uyên thì bởi vì mải chú ý về phía Quý Nhiêu nên không ăn được mấy miếng.

Quý Hồng Chấn rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Uyên, luôn khen Lâm Uyên ổn trọng, lịch lãm, biết chăm sóc con gái.

Bà Lâm liền khiêm tốn nói chăm sóc con gái là điều nên làm, là sự tu dưỡng cơ bản mà đàn ông cần có, không có gì đáng khen.

Nhìn tình huống, cuộc hôn nhân này, ba mẹ hai bên đều rất vừa lòng, Lâm Uyên càng là vội vàng muốn đính hôn với Quý Nhiêu, chỉ thiếu cái gật đầu của Quý Nhiêu.

Mấy đôi mắt trong phòng cũng nhìn chằm chằm về phía Quý Nhiêu, bà Lâm cười tươi vui vẻ kéo tay Quý Nhiêu, muốn đeo chiếc vòng tay nghe nói là tổ truyền dành cho con dâu của nhà họ Lâm lên cổ tay Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu vội vàng từ chối nói quá quý trọng, không thể nhận.

Bà Lâm nhất định muốn cho, Quý Nhiêu chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía ba cô, để ba cô giải vây cho mình.

Cô và ba cô trước đó đã nói xong rồi, hôm nay chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm, xem cô và Lâm Uyên ở cạnh nhau có nói chuyện được không, sẽ không ép cô ở bên cạnh người cô không thích.

Quý Hồng Chấn và ba Lâm uống đến đỏ mặt tía tai, cười ha ha nói: "Nhiêu Nhiêu, dì Bạch con thích con, bà ấy muốn tặng cho con thì con cứ nhận đi, sau này hiếu thuận bà ấy là được."

Đây là lời gì vậy, bà Lâm là gì của cô chứ, còn muốn cô hiếu thuận.

Đáy mắt Quý Nhiêu thoáng qua tia lạnh lẽo không thể nhìn thấy.

Nói gì mà sẽ không ép cô liên hôn, chỉ là đến xem thôi, xem ra đều là dỗ dành cô.

Hôm nay rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, bầu không khí đã đến đây rồi, nếu như cô không nhận là không nể mặt, không hiểu chuyện; còn nếu như nhận, đây là vật tổ truyền cho con dâu của nhà họ Lâm, đồng nghĩa với việc cô âm thầm chấp nhận đồng ý liên hôn với Lâm Uyên.

"Dì à, cái này thật sự con không dám nhận. Từ nhỏ con đã không biết nặng nhẹ, vòng ngọc này mà đeo trên tay con, không đến một ngày đã bị rơi vỡ. Bà con rất thích ngọc, bà nói ngọc có thể bảo vệ bình an, khi còn nhỏ bà rất thích đeo vòng ngọc cho con, kết quả vòng ngọc bị vỡ trên tay con không dưới mười cái, lần cuối cùng khi vòng bị vỡ còn làm đứt tay con, dì Bạch xem này."

Quý Nhiêu duỗi tay phải đến trước mặt bà Lâm, trên bàn tay sạch sẽ trắng nõn có một vết sẹo khoảng chừng 2cm, đã lâu rồi, ở vị trí giữa ngón cái và mu bàn tay, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến. Nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể nhìn ra vết thương trước khi khép lại không hề nông.

Bà Lâm nhìn thấy trên mu bàn tay Quý Nhiêu thật sự có vết sẹo, nào còn không biết xấu hổ mà khuyên Quý Nhiêu nhận vòng ngọc nữa, bình tĩnh cất vòng ngọc vào trong túi xách, đau lòng mà sờ sờ vào vết sẹo kia: "Bàn tay mềm mại như này, lúc ấy nhất định rất đau nhỉ."

Quý Nhiêu cười nói: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ, đã qua rất lâu rồi, con không nhớ đau như nào, chỉ nhớ là vết thương hơi sâu, bị dọa sợ."

Quý Tư Nhu ở bên cạnh không nhịn được: "Vết thương đó có phải do vòng ngọc làm đâu, đó là do em..."

Nói được một nửa đã bị Trần Nhã Như bấm một cái lên mu bàn tay, lập tức ngừng lại.

Quý Hồng Chấn cũng tỉnh rượu hơn nửa, ánh mắt không vui nhìn Quý Tư Nhu một cái.

Vết sẹo trên tay Quý Nhiêu quả thật không phải là do vòng ngọc làm bị thương gì cả.

Hồi năm tuổi, bảo mẫu trong nhà dẫn Quý Nhiêu đến công viên trò chơi, vừa hay ở chỗ này gặp phải Quý Hồng Chấn vốn phải đi công tác ở bên ngoài, trong tay ông ta còn dắt một cô bé lớn hơn cô một chút.

Lúc đó ông ta đang cùng Trần Nhã Như đưa Quý Tư Nhu đến công viên trò chơi chơi, nhìn thấy Quý Nhiêu bỗng nhiên xuất hiện, ông ta chỉ sững sờ trong chốc lát thì đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô bé năm tuổi rất dễ dỗ, ông ta nói với Quý Nhiêu, Quý Tư Nhu là con gái của bạn ông ta, còn bảo Quý Nhiêu chơi cùng Quý Tư Nhu.

Quý Nhiêu không nghi ngờ ba mình, tin là thật, rất vui vẻ tay trong tay với bạn mới được bảo mẫu trông nom mà qua một bên vui chơi.

Cô chơi mệt rồi, bảo mẫu lấy bình nước từ trong balo nhỏ của cô đưa cho cô, khi uống nước, Quý Tư Nhu bỗng nhiên xông lên giành bình nước của cô, bình nước đó là do ba mua cho cô, cô không nhường, trong lúc tranh giành, bình nước bị vỡ, Quý Tư Nhu dùng mảnh thủy tinh cắt đứt tay cô.

Sau này ba dỗ cô, nói là Quý Tư Nhu có một bình nước giống hệt của cô, cô ta tưởng là bình nước đó của mình nên mới giành, chẳng may làm đứt tay cô.

Cô nói Quý Tư Nhu cố ý, nhưng ba cô lại nói là vô tình.

Trẻ con bị uất ức, khóc to một trận, hét to mấy câu sau này sẽ không chơi với con gái của bạn ba nữa, chuyện cứ thế qua đi.

Sau này, đoạn ký ức đó dần mờ đi, cho đến khi Trần Nhã Như dẫn theo Quý Tư Nhu đến nhà, ba cô bảo cô gọi Quý Tư Nhu là chị, ký ức vụn vặt đã sớm vứt trong mảnh vỡ thời gian kia mới bắt đầu sâu sắc hơn.

Căn bản không phải là con gái của bạn, đó là một đứa con gái khác của ông ta.

Nói dối, lừa gạt.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ cô là không biết.

Tất cả mọi người đều giúp Quý Hồng Chấn che giấu đứa con gái riêng bên ngoài của ông ta, giống như hôm nay, ai cũng biết vết sẹo trên tay cô không phải do vòng ngọc làm bị thương.

Cô nói phải cũng không có người vạch trần mình.

Bà Lâm xem như không nghe thấy lời của Quý Tư Nhu, cười nói: "Tôi thấy ở cạnh chúng ta, Tiểu Uyên và Nhiêu Nhiêu đều không tiện nói chuyện, không bằng chúng ta ở đây ôn chuyện cũ, để Tiểu Uyên dẫn Nhiêu Nhiêu ra ngoài nói chuyện.

Ánh mắt bà Lâm chuyển về phía Lâm Uyên: "Vừa rồi khi đến không phải gặp mấy đứa Tiểu Mạnh sao, nói là hôm nay cũng chơi ở đây. Con thử nhắn tin xem bọn chúng đi chưa, nếu như chưa đi, dẫn Nhiêu Nhiêu qua đó chơi với chúng, các con đều biết nhau, bình thường cũng thích tụ tập chơi với nhau mà."

Lâm Uyên nói vâng, quay đầu nhìn Quý Nhiêu nói: "Hôm nay Mạnh Dự tổ chức tụ họp, Mạnh Duyệt Văn cũng ở đây."

Mạnh Duyệt Văn là đại tiểu thư nhà họ Mạnh, là một người trong nhóm chị em plastic kia của Quý Nhiêu, quen biết không sâu, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn uống trà nói chuyện, khi tụ họp cũng hay gặp được.

Quý Nhiêu có cảm giác buổi tiệc này không thể đi, quan hệ của Mạnh Dự và Lâm Uyên không tồi, buổi tiệc mà anh ta tổ chức chắc chắn đều là những người có quan hệ khá tốt với Lâm Uyên. Bữa cơm xem mắt của cô với Lâm Uyên hôm nay, lại trùng với buổi tụ tập của bạn bè Lâm Uyên, người không biết còn tưởng rằng cô chấp nhận chuyện liên hôn với nhà họ Lâm, chuẩn bị công khai đó.

Buổi tụ tập ở chỗ này ngày hôm nay của Mạnh Dự có lẽ cũng là mưu kế của nhà họ Lâm, chỉ là không biết người đưa ra ý này là Lâm Uyên hay là bà Lâm cười đầy thiện ý kia.

Tóm lại đều là người nhà họ Lâm.

Một nhà họ Lâm này làm việc thật là gian xảo, đào từng cái hố để cô nhảy vào.

Ra khỏi phòng này cô và Lâm Uyên sẽ mỗi người một ngả, dù sao trước mặt mọi người cô đã cho Lâm Uyên thể diện, cá nhân Lâm Uyên chắc biết rằng cô không ý gì với anh ta, nếu không sẽ không chơi loại âm mưu như thế này.

Kết quả vừa mới ra khỏi phòng riêng, đối diện liền nhìn thấy Mạnh Duyệt Văn dẫn mấy cô tiểu thư cười tươi đi tới.

"Nhiêu Nhiêu, Lâm Uyên, trùng hợp quá, sao hai người lại ở cùng nhau?"

Lâm Uyên nhìn Quý Nhiêu một cái, cười nói: "Ba tôi mời nhà chú Quý cùng ăn bữa cơm."

"Hai nhà cùng ăn cơm." Mạnh Duyệt Nhiên lộ ra biểu cảm tôi hiểu rồi, chớp chớp mắt với Quý Nhiêu, ôm cánh tay cô, ghé sát bên tai, khẽ giọng nói: "Nhiêu Nhiêu, cô và Lâm Uyên xem mắt à."

Quý Nhiêu nhịn xúc động muốn đánh người, cười vui vẻ nói: "Không, chỉ là hai nhà cùng ăn cơm."

Mạnh Duyệt Văn cười nói: "Cô mới về nước, sợ là không biết được, trong giới chúng ta, phụ huynh hai nhà dẫn theo đám nhỏ cùng ăn cơm thực chất là tiệc xem mắt. Thời bây giờ, xem mắt là chuyện rất bình thường, không có gì ngại ngùng cả. Dạo gần đây tôi cũng đang xem mắt, chỉ tuần này đã xem mắt hai người rồi, đợi lát nữa tôi sẽ cho cô xem ảnh của mấy đối tượng xem mắt kia của tôi, cô giúp tôi góp ý chút, xem xem ai là người đẹp trai nhất."

Quý Nhiêu cười rạng rỡ hơn cô ta: "Được."

Phòng riêng của Mạnh Dự ở đầu kia của hành lang, người trong đó cơ bản đều quen biết, Mạnh Duyệt Văn vừa vào đã lớn tiếng nói: “Ê, chia sẻ tin tốt cho mọi người."

"Tin gì tốt?" Mạnh Dự phụ họa hỏi.

Mạnh Duyệt Văn nói: "Chú Quý và Chú Lâm dẫn Nhiêu Nhiêu và Lâm Uyên xem mắt, trai tài gái sắc, mọi người nói xem có phải là tin tốt không?"

Mạnh Dự liên tiếng: "Vậy thì thật sự là tin tốt, được đấy tiểu tử này."

Mạnh Dự dùng cùi chỏ đụng một cái vào ngực Lâm Uyên: "Chuyện xem mắt với Quý đại mỹ nhân vinh dự như này mà lại giấu giếm, người anh em như cậu đúng là chả có lòng gì cả."

Lâm Uyên cười nói: "Chỉ là hai nhà cùng ăn bữa cơm, các cậu đừng cứ nói là xem mắt mãi, Nhiêu Nhiêu sẽ ngại."

Mọi người trong phòng riêng ồ lên: "Yo, này còn chưa yêu đương đâu đã bảo vệ thế rồi, tôi thấy hai người trực tiếp yêu đương luôn đi, môn đăng hộ đối, khá là hợp đấy."

Trong phòng hò hét ầm ĩ, đều là trêu chọc Quý Nhiêu và Lâm Uyên, ngôn từ ngày càng quá đáng, bắt đầu hò hét bảo Quý Nhiêu và Lâm Uyên cùng uống rượu giao bôi.

Trong giới khi có đôi tình nhân nhỏ cùng tham gia tụ họp, thường xuyên bị ồn ào uống rượu giao bôi.

Không ai dám bỏ mặt mũi trước đám phú nhị đại gia thế hiển hách này.

Nhưng địa vị của nhà họ Quý ở Bắc Thành không thua thế lực gia tộc sau lưng của bất cứ người nào trong phòng này.

Là đại tiểu thư nhà họ Quý, Quý Nhiêu đương nhiên... cũng sẽ không vứt mặt mũi ở chỗ này.

Cô xem lời của mấy người này như gió thoảng qua tai.

Chuyện gặp phải buổi diễn trò, không cần phải ầm ĩ đến mức làm mất hứng thú.

Quý Nhiêu cười nói: "Gần đây tôi bị cảm, uống thuốc có chứa Cephalosporins, không thể uống rượu, làm mất hứng của mọi người rồi, không bằng tôi lấy nước uống thay rượu, kính mọi người một ly."

Cô không thể uống rượu, đương nhiên cũng không có cái gì mà uống rượu giao bôi.

Lâm Uyên xem như biết chừng mực, bưng ly rượu, giải vây cho cô, cười nói: "Ai muốn uống rượu, đến, tôi uống với cậu ta đến tận hứng."

Cửa phòng đang mở, trên hành lang có người đi ngang, liếc mắt nhìn qua, bầu không khí bên trong vui vẻ hòa hợp, nhất là Quý Nhiêu từ đầu đến cuối đều không phản bác câu thích hợp của mọi người, xứng với những lời này, nhìn có vẻ giống như rất vừa lòng với buổi xem mắt do phụ huynh sắp xếp này, chỉ là chưa chính thức xác nhận quan hệ, bị bạn bè trêu chọc, có chút lúng túng.

Khúc quẹo ở cuối hành lang, Thương Ngôn Tân nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng riêng truyền ra, sắc mặt bỗng nhiên có chút không tốt.

"Thương Ngôn Tân!" Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Thương Ngôn Tân ngẩng đầu, thấy cách mấy bước, Quý Nhiêu đôi mắt sáng bừng mà nhìn anh, cô đi ba bước chạy hai bước đến trước mặt anh, hơi nhón chân, gò má lại gần bên anh, như là giây kế tiếp sẽ hôn lên vậy.

Thương Ngôn Tân không dấu vết lùi về phía sau một bước, cau màu: "Nghe nói em vừa xem mắt?"

Vừa dứt lời, Quý Nhiêu hỏi: "Sao anh đã về rồi?"

Quý Nhiêu nói xong mới phản ứng lại câu hỏi của anh, sững sờ mây giây, bỗng nhiên cảm giác đối thoại của cô và anh giống như là cô lén đi xem mắt sau lưng anh, kinh ngạc vì anh bỗng nhiên quay về vậy.

Cô vội vàng nói, muốn giải thích nhưng lại hoảng loạn mà nói: "Không phải, anh nghe em giải thích."

Toi rồi, càng nói càng giống như chột dạ.

Quả nhiên, Thương Ngôn Tân quay đầu bước đi.

Không nghe người ta nói chuyện đàng hoàng đúng không.

"Ai ya." Quý Nhiêu ngã trên mặt đất một cái.

Vừa mới ngã, đang muốn chơi xấu thì thấy Thương Ngôn Tân quay mặt sang, một lời khó nói mà nhìn cô, dáng vẻ kia nhìn giống như muốn nghe cô giải thích, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy cô muốn chơi xấu.

Bình Luận (0)
Comment