Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 2

“Cậu đang tìm cái gì vậy?” Tô Duyệt Nghiên hỏi.

Ánh mắt Quý Nhiêu quay về trên người Tô Duyệt Nghiên: “Vừa rồi cậu có cảm giác ai đó đang nhìn chúng ta không?”

“Không.” Tô Duyệt Nghiên quét mắt một vòng: “Nơi này chỉ có hai chúng ta.”

Quý Nhiêu giơ tay ấn ấn giữa hai đầu mày: “Có thể là ảo giác của tớ.”

Khóe môi Tô Duyệt Nghiên khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì đó, điện thoại di động của Quý Nhiêu vang lên, cô quét mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trong mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn.

Trong nháy mắt nhận điện thoại, sự ghét bỏ trên mặt Quý Nhiêu biến mất hầu như không còn, mắt hoa đào mỉm cười, giọng nói ngọt ngào: “Ba.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói yêu thương của Quý Hồng Chấn: “Nhiêu Nhiêu, sao con không về nhà mà lại bảo tài xế đưa con đến chung cư bên đó, chung cư đó không có người ở, ở bên đó làm sao mà thoải mái bằng ở nhà, dì Trần của con biết con trở về, sáng sớm đã bảo người ta cẩn thận bố trí phòng của con, con mau trở về xem xem có thích không.”

“Ai nói con muốn ở chung cư, lần này con trở về là vì muốn ở bên cạnh ba nhiều hơn, sao con lại không ở nhà chứ, là Nghiên Nghiên tổ chức một bữa tiệc chào đón con trở về. Lúc con xuống máy bay có hơi buồn ngủ nên liền đến chung cư nghỉ ngơi. Cô ấy mời rất nhiều người tới chúc mừng con, đợi lát nữa mọi người tan tiệc thì con sẽ về nhà.”

Quý Hồng Chấn hài lòng nói: “Được, con chơi với các chị em đi, ba ở nhà chờ con.”

Cất điện thoại di động đi, Quý Nhiêu liếc nhìn thời gian, nói với Tô Duyệt Nghiên: “Thời gian không còn sớm, ba tớ ở nhà chờ tớ, hôm nay là ngày đầu tiên tớ trở về, không thể để ông ấy chờ quá muộn, cậu thay tớ chào hỏi mấy người còn lại ở trong phòng nhé.”

Tô Duyệt Nghiên: “Được, cậu về đi, bên này giao cho tớ.”

Nhà cũ nhà họ Quý ở khu biệt thự phía đông thành phố, khi Quý Nhiêu về đến nhà là gần mười giờ rưỡi, toàn bộ nhà họ Quý đèn đuốc sáng trưng. Quý Nhiêu vừa vào cửa liền thấy Quý Hồng Chấn, Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Quý Tư Nhu kéo cánh tay Quý Hồng Chấn, không biết nói cái gì, chọc Quý Hồng Chấn cười rất thoải mái.

Một nhà ba người cười cười nói nói, thoạt nhìn rất hài hòa hạnh phúc.

Quý Nhiêu cong cong môi: “Ba, con về rồi!”

Ánh mắt Quý Hồng Chấn nhìn về phía Quý Nhiêu, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Quý Nhiêu giống như nai con, tung tăng chạy về phía ông ta.

Quý Hồng Chấn đứng dậy từ sofa, Quý Nhiêu nhào vào trong lòng, ôm lấy ông ta làm nũng: “Ba, con rất nhớ ba, ba có nhớ con không?”

Quý Hồng Chấn cười nói: “Ba đương nhiên nhớ con, mỗi ngày ba đều mong con trở về.”

Trần Nhã Như dịu dàng phụ họa: “Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu, ở nhà mỗi ngày ba con đều nhắc tới con, hiện tại thì tốt rồi, con đã trở lại.”

Người một nhà?

Quý Nhiêu cười lạnh, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục làm nũng với Quý Hồng Chấn, nói câu “nhớ nhung” với ông ta.

Nói chưa được mấy câu, Trần Nhã Như xen vào: “Hôm nay không còn sớm, Nhiêu Nhiêu mới từ nước ngoài trở về, đường xá xa xôi, nhất định rất mệt mỏi.”

Trần Nhã Như chạm vào cánh tay Quý Hồng Chấn, săn sóc nói: “Hai cha con có gì muốn nói thì sáng mai nói chuyện tiếp, hôm nay để Nhiêu Nhiêu lên lầu nghỉ ngơi trước nhé.”

“Nhu Nhu.” Trần Nhã Như nói với Quý Tư Nhu: “Con dẫn em lên phòng con bé, xem em có thích phòng chúng ta bố trí cho con bé hay không, thiếu cái gì sót cái gì, con bảo người giúp việc nhanh chóng đi mua.”

Quý Tư Nhu: “Vâng.”

“Cảm ơn dì và chị.” Quý Nhiêu cong mắt, cánh tay ôm chặt Quý Hồng Chấn: “Nhưng con còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ba, nếu dì và chị mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Quý Nhiêu nhẹ nhàng từ chối sự sắp xếp của Trần Nhã Như, ánh mắt quay về phía Quý Hồng Chấn: “Ba, chúng ta vào phòng con nói chuyện đi, con muốn ở riêng với ba một lát.”

“Được.” Quý Hồng Chấn nói với Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu: “Hai người về phòng nghỉ ngơi đi, tôi và Nhiêu Nhiêu nói chuyện.”

Phòng Quý Nhiêu ở lầu ba, Quý Hồng Chấn dẫn cô lên lầu.

Đến lầu ba, Quý Hồng Chấn đi về phía bên phải cầu thang, Quý Nhiêu giữ chặt ông ta: “Ba, ba đi nhầm đường rồi.”

Vẻ mặt Quý Hồng Chấn hơi giật mình.

Quý Nhiêu chỉ tay bên trái, nhắc nhở: “Phòng của con là phòng bên trái, từ nhỏ con đã ở đó, ba quên rồi sao?”

Không đợi Quý Hồng Chấn nói, Quý Nhiêu tủi thân tiếp lời: “Ba, chẳng lẽ ngay cả phòng của con là phòng nào ba cũng quên rồi sao.”

Trần Nhã Như đi theo phía sau vội vàng hòa giải: “Nhiêu Nhiêu, là như thế này, mấy năm nay con không về, phòng ngủ bên trái vẫn luôn để trống, sau khi chị con tốt nghiệp đi làm, cần phòng sách mà phòng bên kia vừa vặn có một phòng đọc sách, dì mới bảo chị con dọn vào ở, nhưng mà phòng bên phải này dì cũng đã dày công bố trí rồi.”

Quý Hồng Chấn: “Đúng, phòng bên phải cũng bố trí theo sở thích của con.”

“Nhưng gian bên trái là phòng con ở.” Quý Nhiêu cắt ngang lời ông ta, mi mắt rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mất mát: “Trong nhà ngay cả phòng con cũng không có, ba, có phải ba không nghĩ con sẽ trở về đúng không?”

Quý Hồng Chấn nghẹn một tiếng.

Quý Nhiêu tiếp tục lên án: “Ba, có phải con đã không còn là con gái ba yêu thương nhất rồi phải không?”

Quý Hồng Chấn an ủi cô: “Chỉ là công việc của chị cần phòng sách, vừa vặn phòng ngủ kia có một phòng sách nên để chị ấy dọn vào, nếu con muốn phòng bên trái, vậy thì ở phòng bên trái.”

“Nhã Như.” Quý Hồng Chấn dặn dò Trần Nhã Như: “Bà bảo người thu dọn một chút, để hành lý của Nhiêu Nhiêu vào phòng cũ.”

Sắc mặt Quý Tư Nhu cứng đờ: “Nhưng ba, bây giờ đó là phòng ngủ của con.”

Quý Hồng Chấn vỗ vỗ bả vai cô ta: “Em ở phòng ngủ đó trước con, con dọn sang phòng bên phải, không phải con nói em gái trở về sẽ chăm sóc nó nhiều hơn sao?”

Quý Tư Nhu nghẹn họng không trả lời được, ánh mắt nhìn về phía Trần Nhã Như.

Trần Nhã Như khoát tay với cô ta, ý bảo cô ta đừng nhiều lời.

Quý Nhiêu đã đổi thành khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn chị đã chăm sóc em.”

Một hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực Quý Tư Nhu, nhìn Quý Nhiêu cười khanh khách, cảm thấy vô cùng chói mắt.

Trần Nhã Như bố trí người giúp việc dọn dẹp lại hai gian phòng, Quý Nhiêu kéo Quý Hồng Chấn ngồi xuống sofa bên cạnh, biểu diễn cho Quý Hồng Chấn một ảo thuật mình mới học được, chọc cho Quý Hồng Chấn mặt mày hớn hở.

Hai cha con xa cách lâu ngày gặp lại ở chung vui vẻ hòa thuận, Quý Tư Nhu ngồi ở một bên, cầm điện thoại di động điên cuồng gửi tin nhắn cho bạn tốt châm chọc Quý Nhiêu ở trên WeChat, tâm phiền ý loạn.

Chờ người giúp việc thu dọn phòng xong, sau khi Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như xuống lầu, Quý Tư Nhu không nhịn được, liếc Quý Nhiêu một cái.

Quý Nhiêu thoáng nhìn sắc mặt thâm trầm của cô ta, ngoái đầu nhìn lại cười: “Xem ra tâm tình chị không tốt lắm?”

Quý Tư Nhu cười lạnh: “Ba không có ở đây, cô còn làm bộ làm tịch cho ai xem, dối trá, đừng tưởng rằng cướp được phòng của tôi là có thể đắc ý.”

Quý Nhiêu vô tội trừng mắt nhìn: “Chị đang nói cái gì vậy, tôi cướp phòng của chị lúc nào, tôi muốn ở căn phòng đó, nó vốn dĩ là phòng của tôi, khi tôi còn ở trong căn phòng đó thì trong căn nhà này còn chưa có chị đâu.”

Quý Tư Nhu: “Cô...”

Quý Nhiêu: “Tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi, chúc chị gái ngủ ngon.”

Quý Nhiêu cười híp mắt trở về phòng, không để ý tới Quý Tư Nhu đang tức giận.

*

Hôm sau, Quý Nhiêu ngủ thẳng đến hơn chín giờ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.

Từ trên lầu đi xuống, người hầu bận rộn trong phòng khách nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ cô có muốn ăn sáng không?”

Quý Nhiêu ừ một tiếng, lúc đi tới phòng ăn thì nhớ tới cái gì đó hỏi: “Ba tôi đến công ty chưa?”

Người hầu nói: "Hôm nay ông chủ còn chưa ra ngoài, đang ở phòng sách.”

Quý Nhiêu xoay người đi đến phòng sách của Quý Hồng Chấn.

Phòng sách của Quý Hồng Chấn ở lầu hai, cửa phòng khép hờ, không đóng chặt, Quý Nhiêu đi tới trước cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của Quý Hồng Chấn.

“Tôi thấy hôm nay lúc Nhu Nhu ăn điểm tâm không vui lắm, chờ tối con bé về, bà dỗ dành con bé chút.”

“Tôi dỗ dành thì có ích lợi gì, vì sao Nhu Nhu mất hứng, trong lòng ông cũng rõ.” Trần Nhã Như thở dài: “Không phải người làm mẹ kế như tôi phải vì con gái mình mà nói chuyện, thật sự là người làm ba như ông quá thiên vị, Nhu Nhu ở phòng kia rất ổn, Nhiêu Nhiêu vừa về ông đã bảo Nhu Nhu nhường phòng cho Nhiêu Nhiêu, còn ở trước mặt nhiều người giúp việc trong nhà nói Nhiêu Nhiêu là con gái ông yêu thương nhất, trong lòng Nhu Nhu đương nhiên không vui.”

Quý Hồng Chấn lơ đễnh, cười ha ha nói: “Căn phòng kia vốn là của Nhiêu Nhiêu, từ nhỏ Nhiêu Nhiêu đã ở căn phòng đó, lúc trước khi bà muốn Nhu Nhu dọn vào tôi đã nói với bà nhưng bà không nghe, trong nhà có nhiều phòng có thể ở như vậy, bà lại nhất định muốn Nhu Nhu ở trong phòng của Nhiêu Nhiêu.”

“Tôi biết gian phòng kia là Nhiêu Nhiêu ở từ nhỏ đến lớn, ông cảm thấy dựa theo thứ tự trước sau, hẳn là cho Nhiêu Nhiêu, ông cảm thấy ông quyết định như vậy là hợp tình hợp lý, nhưng ông có nghĩ tới chính câu “vốn là phòng của Nhiêu Nhiêu” mới làm cho Nhu Nhu buồn lòng nhất không?”

Giọng Trần Nhã Như từ từ nghẹn ngào: “Hai đứa đều là con gái của ông, Nhiêu Nhiêu từ nhỏ đã ở bên cạnh ông, lớn lên trong cành vàng lá ngọc còn Nhu Nhu chỉ có thể cùng tôi ở bên ngoài, mang danh tiếng con gái riêng, nhận hết tất cả sự xem thường của người khác.”

“Con bé cũng là con gái của ông, lớn hơn Nhiêu Nhiêu hai tuổi, nếu con bé vừa sinh ra ông đã làm tròn trách nhiệm của người ba, mang con bé về nhà họ Quý, con bé là chị, Nhiêu Nhiêu là em gái, dựa theo thứ tự trước sau, cũng nên là con bé chọn phòng mình thích trước, bây giờ ông từng lời từng chữ “vốn là của Nhiêu Nhiêu”, làm sao Nhu Nhu có thể không khổ sở.”

Quý Hồng Chấn giải thích: “Chẳng qua chỉ là một gian phòng ngủ thôi mà, cần gì phải tính toán chi li như thế, bọn trẻ không hiểu chuyện nhưng sao bà cũng làm ầm ĩ theo, bà nói tôi thiên vị Nhiêu Nhiêu, vậy chuyện liên hôn với nhà họ Thương, không phải tôi đã nói với bà là chuẩn bị sắp xếp cho Nhu Nhu rồi sao?”

Nghe Quý Hồng Chấn nhắc tới chuyện liên hôn với nhà họ Thương, Trần Nhã Như thu hồi vẻ trách trời thương dân trên mặt, niềm nở nói: “Nhà họ Thương bên đó đồng ý đổi đối tượng liên hôn thành Nhu Nhu rồi sao?”

Quý Hồng Chấn nghiêm mặt nói: “Nhà họ Thương là muốn làm thông gia với nhà họ Quý, chỉ cần là con gái nhà họ Quý là được, người mà nhà họ Quý chúng ta quyết định chọn chính là Nhu Nhu, bà đừng nói nhầm, để người khác nghe thấy sẽ khiến cho chúng nó nảy sinh mâu thuẫn.”

Lời này rõ ràng chính là vì thể diện của Quý Tư Nhu, nhà họ Thương ngay từ khi lộ ra ý làm thông gia là muốn Quý Nhiêu.

Nhà họ Thương là gia đình hào môn bậc nhất, tìm toàn bộ Bắc Thành cũng không thấy thông gia nào tốt hơn so với nhà họ Thương. Sau khi Trần Nhã Như biết nhà họ Thương muốn liên hôn với nhà họ Quý, liền quấn quít lấy Quý Hồng Chấn cả ngày, bảo ông ta thương lượng với bên nhà họ Thương, đổi đối tượng liên hôn thành Quý Tư Nhu.

Đối với Quý Hồng Chấn mà nói, hai người đều là con gái của mình, người nào kết hôn với nhà họ Thương cũng đều giống nhau, nhưng Trần Nhã Như luôn ở trước mặt ông ta khóc lóc kể lể, nói Quý Tư Nhu là chị, Quý Nhiêu là em gái, nhà họ Thương bỏ qua chị gái mà nhìn trúng em gái, nhất định là bởi vì ông ta nuôi Quý Tư Nhu ở bên ngoài nhiều năm như vậy không đón về, nhà họ Thương cảm thấy ông ta không coi trọng Quý Tư Nhu nên mới chọn Quý Nhiêu – đứa con bảo bối hơn của nhà họ Quý.

Sức mạnh của lời thì thầm bên gối lớn, bà ta khóc khiến Quý Hồng Chấn mềm lòng, mà Quý Hồng Chấn cũng cảm thấy mắc nợ Quý Tư Nhu nên muốn bù đắp cho cô ta thật tốt, không thể để cô ta mọi chuyện đều kém Quý Nhiêu, liền quyết định nhường chuyện liên hôn với nhà họ Thương này cho Quý Tư Nhu.

“Chuyện này tôi đã nói rõ với bên nhà họ Thương, nói Nhiêu Nhiêu còn nhỏ tuổi, gia đình muốn giữ con bé ở lại thêm vài năm nữa, tuổi của Nhu Nhu và Thương Ngạn Khâm thích hợp hơn.”

“Vậy ý của nhà họ Thương thế nào?” Trần Nhã Như không thể chờ đợi được: “Nếu bên phía nhà họ Thương không có ý kiến, hai nhà chúng ta hợp tác, tốt nhất là nên định ngày trước.”

“Việc đính hôn không vội, hai nhà phải hợp tác, kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng Thương Ngạn Khâm luôn được ông cụ Thương coi trọng, chuyện thương nghị đính hôn, ông cụ Thương phải có mặt, mà bệnh tình của ông cụ gần đây nặng thêm nên việc này phải chờ sức khỏe ông cụ khá hơn rồi nói sau.”

Quý Hồng Chấn nhìn Trần Nhã Như: “Tôi đã thương lượng với anh cả, chờ sau khi Nhu Nhu và Ngạn Khâm đính hôn, dự án hợp tác giữa hai nhà Quý - Thương cũng để Nhu Nhu tham gia cùng, chờ cho con bé làm ra chút thành tích, để con bé đảm nhiệm chức vụ thành viên hội đồng quản trị tập đoàn, tôi đã suy nghĩ nhiều cho Nhu Nhu như vậy nên bây giờ bà nên vui vẻ lên đi.”

Quý Hồng Chấn cũng không phải người nắm quyền ở nhà họ Quý, Quý Nhiêu còn có một bác cả, hiện tại người nắm quyền của gia tộc Quý thị là bác cả Quý Nhiêu. Bác cả Quý Nhiêu cũng giống như ông nội Quý, là một người chú trọng thể diện, Quý Hồng Chấn đã muốn Quý Tư Nhu tiến vào hội đồng quản trị của công ty gia tộc từ rất lâu nhưng đều bị bác cả Quý Nhiêu từ chối, bác cả không đồng ý để một cô con gái ngoài giá thú đảm nhiệm chức vụ thành viên hội đồng quản trị của công ty gia tộc, lần này thỏa hiệp chủ yếu là bởi vì Quý Tư Nhu sắp kết hôn với nhà họ Thương, muốn giữ thể diện với nhà họ Thương, nâng cao thân phận cho cô ta.

Bên ngoài phòng sách, Quý Nhiêu nghe Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như thương lượng, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt.

Nhà họ Thương và nhà họ Quý muốn kết hôn, đối tượng liên hôn mà nhà họ Thương nhắm tới ngay từ đầu là cô, Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như cảm thấy hôn sự này rất tốt, liền lặng lẽ thương lượng với nhà họ Thương, đổi đối tượng kết hôn thành Quý Tư Nhu.

Quý Hồng Chấn thật đúng là người ba tốt!

Nhà họ Thương?

Lông mày Quý Nhiêu giật giật.

Ba cô vừa mới nói, đối tượng liên hôn với nhà họ Quý là...?

“Ngạn Khâm ở nhà họ Thương được ông cụ Thương coi trọng nhất, tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, năng lực xuất chúng, con rể tốt như vậy cho Nhu Nhu trước, sau này bà đừng nói tôi thiên vị Nhiêu Nhiêu nữa.”

Bên trong lại truyền ra giọng nói của Quý Hồng Chấn, xen lẫn lời lấy lòng Trần Nhã Như, giọng nói trầm xuống.

Quý Nhiêu mơ hồ cảm thấy tên ba cô nói rất quen thuộc, hồi tưởng lại cái tên mà Tô Duyệt Nghiên giới thiệu bên tai cô tối hôm qua.

Thương Ngôn Tân...

Người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Thương.

Khó trách Trần Nhã Như hao hết tâm tư đổi đối tượng liên hôn thành Quý Tư Nhu.

Cô không có ý kiến gì về đám cưới, nhưng nếu Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn đều muốn gả Quý Tư Nhu cho Thương Ngôn Tân, vậy thì cô lại không muốn bọn họ được như ý.

Hiện tại hai nhà Quý - Thương còn chưa chính thức bắt đầu bàn bạc chuyện liên hôn mà Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn đã tràn đầy vui mừng, chuẩn bị tốt hôn sự cho Quý Tư Nhu. Nếu Thương Ngôn Tân hẹn hò với cô thì vẻ mặt hai người này nhất định sẽ rất đặc sắc.

*

Quý Nhiêu quyết định giành lấy Thương Ngôn Tân, cô là một người theo phái hành động, cô ngay lập tức trở về phòng, gọi điện thoại cho Tô Duyệt Nghiên.

Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc: “Tối hôm qua không phải cậu nói cậu không có hứng thú với anh ta sao?”

Quý Nhiêu kể lại những gì cô nghe được ở cửa phòng sách của Quý Hồng Chấn.

“Muốn Quý Tư Nhu liên hôn với Thương Ngôn Tân?” Tô Duyệt Nghiên cười lạnh một tiếng: “Ba cậu và nhân tình kia đúng là có tính toán tốt.”

Quý Nhiêu ung dung nói: “Không sao, tớ sẽ phá tan kế hoạch của bọn họ.”

“Cho nên cậu muốn theo đuổi Thương Ngôn Tân, chờ lúc hai nhà Quý - Thương bạc bạc hôn sự, cậu sẽ tát vào mặt bọn họ.” Tô Duyệt Nghiên hiểu cô: “Nhưng tớ cũng không hiểu nhiều về Thương Ngôn Tân, những gì tớ biết thì tối hôm qua gần như đã nói hết cho cậu biết.”

“Chỉ có những điều tối qua đó thôi sao?” Quý Nhiêu ngồi ở trước bàn làm việc, mở ra một bản nháp, cầm một cây bút: “Cậu nghĩ lại xem, có biết anh ta có bạn bè tốt nào không, hội nhóm bí mật đó thích đi club tư nhân hoặc nhà hàng nào không, có hứng thú sở thích gì, khi bàn chuyện làm ăn xã giao với đối tác thương mại sẽ sắp xếp những hoạt động gì, ví dụ như đánh golf, hoặc là đi cưỡi ngựa vài vòng?”

Những vấn đề cô hỏi cũng không phải bí mật gì, nhiều đại tiểu thư trong giới cảm thấy hứng thú với anh, bình thường ở yến tiệc thường xuyên thảo luận đến anh, đúng thật là Tô Duyệt Nghiên có biết một ít.

“Người có quan hệ tốt nhất với anh ta là Tạ Tri Tụng, đại công tử nhà họ Tạ - Tạ Tri Tụng, còn hội nhóm riêng tư đó thích đi club tư nhân hay nhà hàng nào thì tớ không rõ lắm, cái này không khó tra, về phần hứng thú sở thích...” Tô Duyệt Nghiên suy nghĩ một chút: “Trước đây có một lần tớ cùng ba tớ đến trường đua ngựa, nhìn thấy anh ta ở trường đua ngựa, hình như anh ta gửi nuôi một con tuấn mã thuần trắng ở trường đua ngựa.”

Quý Nhiêu dừng ghi chép lại, ngón tay kẹp bút quơ quơ, đây là động tác quen dùng khi cô đang viết chữ và dừng lại suy nghĩ.

Gửi nuôi một con ngựa ở trường đua ngựa…

Quý Nhiêu nheo mắt, ánh mắt hơi động, trong lòng nảy ra suy nghĩ, khóe miệng mỉm cười.

*

Năm giờ chiều, tại tòa trụ sở chính của tập đoàn Thương thị.

Thương Ngôn Tân vừa kết thúc một cuộc họp, đang ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính.

Trợ lý Kha Trạm từ bên ngoài gõ cửa đi vào: “Sếp Thương, vị đại tiểu thư Quý Nhiêu vừa về nước hôm qua đã tới, cô ấy muốn gặp anh một lần.”

Thương Ngôn Tân dời tầm mắt về phía Kha Trạm, không đợi anh ta hỏi, Kha Trạm liền bổ sung: “Một giờ trước, người của trường đua ngựa ở ngoại ô phía tây gọi điện thoại tới nói cô Quý ở trường đua ngựa thích con ngựa mà anh nuôi ở bên đó, cô ấy bảo bọn họ hỏi xem có thể cho cô ấy mượn cưỡi vài vòng hay không, tôi đã từ chối thay anh rồi.”

Ngựa của Thương Ngôn Tân trước nay đều không cho người ngoài mượn, hơn nữa Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân cũng không có quan hệ cá nhân mà thông qua người ở trường đua ngựa liên lạc với Kha Trạm mượn ngựa, loại chuyện nhỏ này không cần hỏi Thương Ngôn Tân, Kha Trạm có thể làm chủ.

Lúc ấy, sau khi thông qua nhân viên phụ trách trường đua khéo léo từ chối, đối phương cũng không dây dưa nhiều, Kha Trạm cho rằng việc này đến đây là kết thúc, không nghĩ tới cô tìm thẳng đến công ty.

Không biết thật sự là đơn thuần vì mượn ngựa mà đến, hay là còn có ý đồ khác.

Kha Trạm nhìn Thương Ngôn Tân, chờ anh ra hiệu.

Lông mi Thương Ngôn Tân rũ xuống, nhớ tới tối hôm qua, cô gái ngồi trong đình nghỉ mát khi nhắc tới anh, không chút do dự, thản nhiên nói không có hứng thú với anh.

Không có hứng thú với anh nhưng lại có hứng thú với ngựa của anh.

Khóe miệng Thương Ngôn Tân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

Kha Trạm thấy anh không đáp thì ngầm hiểu: “Tôi sẽ cho người từ chối cô Quý.”

Phụ nữ muốn hẹn gặp Thương Ngôn Tân rất nhiều, loại chuyện này, Kha Trạm xử lý thuận buồm xuôi gió.

Kha Trạm xoay người rời đi, vừa đi tới cửa văn phòng, Thương Ngôn Tân bỗng nhiên mở miệng: “Gọi cô ấy lên.”

Bình Luận (0)
Comment