Cảm giác khác thường dâng lên từ trong tim, Quý Nhiêu hơi giương mắt, ánh mắt dừng trên mặt anh.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng, chỉ xét riêng về ngũ quan, đường nét khuôn mặt sắc cạnh, quả thực không tính là tướng mạo ôn hòa, nhưng mặt anh lại luôn là gió xuân ấm áp, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết, là một người đàn ông chín chắn hiền lành.
Quý Nhiêu loáng thoáng nhớ tới trước đây khi còn chưa biết anh, nghe được đánh giá của mọi người về anh từ Tô Duyệt Nghiên, đó là tính cách ôn hòa, nho nhã lịch sự, một quân tử khiêm tốn.
Cho nên, sự dịu dàng lúc này của anh với cô, là đãi ngộ đặc biệt chỉ một mình cô, hay là đạo đức tu dưỡng của một quân tử nho nhã, không thể bỏ mặc một cô gái yếu ớt?
Nếu như là cô gái khác, liệu anh cũng như vậy không?
Trong đầu Quý Nhiêu không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, đều nói bình thường tính anh cách ôn hòa, nghĩ chắc là cô gái khác trước mặt anh cũng sẽ cảm nhận được sự nhẹ nhàng của anh.
Nếu như chưa từng cảm nhận được sự nhẹ nhàng của anh, sao lại có đánh giá về anh như vậy chứ.
"Quý Nhiêu."
"Quý Nhiêu."
Thương Ngôn Tân gọi tên Quý Nhiêu hai lần mới kéo cô từ trong thẫn thờ về hiện thực.
"Sao vậy?" Quý Nhiêu hoàn hồn, đối với ánh mắt của Thương Ngôn Tân, bỗng nhiên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Vừa rồi cô đang miên man suy nghĩ, vốn là cô bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, quấy rầy lấy anh.
Nếu như không phải tính cách của anh tốt, cô cũng sẽ không có cơ hội được đến gần anh.
"Em đang nghĩ cái gì?" Thương Ngôn Tân nhìn ra cô đang lơ đễnh.
Quý Nhiêu có cảm giác bị anh nhìn thấu, càng không dám nhìn vào mắt anh, quay lưng về phía anh, giọng nói rất nhỏ: "Không có gì."
Thương Ngôn Tân ngồi ở mép giường, nhìn Quý Nhiêu vùi hơn nửa khuôn mặt xuống gối, cười hỏi: "Còn đang xấu hổ?"
Quý Nhiêu kéo chăn lên, đắp người lại, lại che thêm gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh ánh nước.
Khóe miệng Thương Ngôn Tân mang theo ý cười: "Tôi rất bất ngờ."
Quý Nhiêu buồn bực nói: "Bất ngờ cái gì?"
Thương Ngôn Tân: "Em sẽ xấu hổ như vậy."
Tròng mắt Quý Nhiêu xoay tròn.
Ý gì? Cái gì mà cô lại xấu hổ như vậy?
Ý là nói cô da mặt dày à?
Quý Nhiêu vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Em xấu hổ thì làm sao, em cũng chỉ là một cô gái nhỏ, em không cần mặt mũi chắc?"
Quý Nhiêu không biết mình bị sao, bỗng nhiên có chút ngại ngùng.
Nhất định là do bà dì tới, hooc-môn của con gái khi đến tháng không ổn định, cảm xúc dễ bị dao động.
Thương Ngôn Tân cười cười, chuyển chủ đề: "Còn đau bụng không?"
Bàn tay Thương Ngôn Tân dò vào trong chăn, đặt trên bụng nhỏ của cô, cảm giác lạ thường dày đặc lại bắt đầu nảy sinh từ trong tim cô, lòng bàn tay anh như ngọn lửa, thiêu đốt làn da cô, nóng bỏng mà di chuyển trên da cô.
Cô không cảm giác được bụng đau, nhưng tự nhiên lại hơi sợ sự dịu dàng của anh.
Cô đưa tay, nắm lấy cổ tay anh, khẽ đẩy ra.
"Không đau nữa?" Anh hỏi.
Quý Nhiêu gật gật đầu: "Ừm, đỡ nhiều rồi."
Tiếng bước chân trước giường xa dần, Quý Nhiêu duỗi tay, lấy điện thoại từ tủ đầu giường, mở phần giám sát camera trong điện thoại, ở trong video nhìn thấy Thương Ngôn Tân ra khỏi nhà cô, đi vào thang máy.
Xác nhận Thương Ngôn Tân đã rời khỏi nhà mình, Quý Nhiêu tung một cước đá văng chăn ra, sờ sờ gò má nóng bừng của mình, lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng.
Ngại ngùng, xấu hổ ùn ùn tiến đến tấn công cô.
Không biết qua bao lâu, cô nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, sinh ra mấy phần ảo não.
Cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt như vậy.
Vừa rồi Thương Ngôn Tân còn không phiền đến mức muốn đi, anh còn xoa bụng nhỏ cho cô, sao cô lại tự đẩy tay của anh ra chứ.
Quý Nhiêu, đầu mày úng nước hả?
Trăm cay ngàn đắng cố gắng bao lâu mới có thể đổi được sự ấm áp trong chốc lát, sao trong giờ phút mấu chốt mày lại đứt dây cơ chứ?
Quý Nhiêu dụi đầu vào trong gối, ổn định tâm tình một hồi lâu mới nhớ ra, cô còn chưa trả lời điện thoại của ba.
Cô cầm điện thoại, vừa đúng lúc Quý Hồng Chấn gọi lại cho cô.
"Alo, ba."
Giọng nói của cô rầu rĩ, nghe không thoải mái.
Giọng nói của Quý Hồng Chấn tràn đầy từ ái: "Nhiêu Nhiêu, con sao vậy, bị ốm à? Lâm Uyên nói con thấy không thoải mái nên về trước rồi."
Thì ra không phải là nghe ra cô không thoải mái, mà là thay đổi cách để giúp Lâm Uyên “hỏi tội” cô.
Quý Nhiêu nói: "Có hơi đau đầu ạ."
Quý Hồng Chấn: "Đi chơi cùng Lâm Uyên có vui không?"
Nếu như là ngày trước, có lẽ Quý Nhiêu sẽ còn uyển chuyển đẩy qua đẩy lại với Quý Hồng Chấn mấy vòng, nhưng hôm nay chuyện xảy ra ở khách sạn làm cho cô không có tâm trạng tiếp tục giả bộ làm con gái ngoan biết ba làm tất cả đều vì tốt cho con nữa.
Cô nói thẳng: "Con không thích Lâm Uyên, con với anh ta không có khả năng, sau này ba đừng sắp xếp cho con gặp mặt anh ta nữa."
Quý Hồng Chấn im lặng chốc lát, hỏi: "Này là làm sao? Lâm Uyên làm gì chọc con giận à? Con nói với ba, ba sẽ dạy dỗ cậu ta cho con."
Thái độ này, nghiễm nhiên là xem Lâm Uyên như con rể.
Quý Nhiêu nói: "Anh ta không làm gì để con tức giận cả, con với anh ta không có quan hệ gì hết, chỉ đơn thuần là không thích thôi."
"Ba thấy Lâm Uyên đối xử với con rất tốt, mọi chuyện lấy con làm đầu, quan tâm chu đáo, lúc ăn cơm vẫn luôn chăm sóc con."
Quý Nhiên chán nản gãi gãi tóc: "Luôn chăm sóc con mà ba nói, là chỉ chằm chằm nhìn con ăn, làm con ăn cơm cũng cảm thấy mất tự nhiên sao?"
Quý Hồng Chấn cười: "Cậu ta nhìn chằm chằm con là bởi vì thích con, Nhiêu Nhiêu, nghe ba nói, ba là người từng trải, con ở cạnh Lâm Uyên, cậu ta biết chăm sóc con, chú Lâm và dì Bạch của con cũng rất thích con, bọn họ cũng nói sẽ coi con như con gái ruột. Nghe lời, yêu đương với Lâm Uyên, tình cảm có thể bồi dưỡng được."
"Ba, nếu như xem mắt bình thường, nói chuyện về chủ đề yêu thích chung, hứng thú, tam quan trên WeChat, con có thể nói thêm với Lâm Uyên một thời gian. Nhưng tình huống ngày hôm nay ba cũng thấy rồi, dì Lâm kia trực tiếp đeo vòng ngọc gia truyền cho con dâu nhà họ Lâm của họ lên tay con, con và Lâm Uyên hôm nay chỉ cùng ăn bữa cơm, không có quan hệ gì hết, dì ấy tặng con vòng ngọc, không phải là ép con chấp nhận yêu đương với Lâm Uyên ngay tại chỗ sao?"
Quý Hồng Chấn giải thích thay bà Lâm: "Dì Bạch của con là quá thích con, nóng vội muốn con làm con dâu của bà ấy, là người lớn đều hy vọng con cái có thể tìm được nửa kia vừa ý. Nhiêu Nhiêu, con phải thông phải cho tấm lòng của bậc cha mẹ."
Lời này căn bản không thể tiếp tục nói chuyện.
Xem ra trong lòng ba cô đã quyết định muốn liên hôn với nhà họ Lâm, nếu như cô ngoan ngoãn, cô nghe lời, nhặt lời dễ nghe nói cho ba cô nghe, ba cô cũng bằng lòng dỗ dành cô, giả bộ không ép cô, tôn trọng ý kiến của cô.
Nhưng nếu như cô ngoan thì sẽ theo yêu cầu của ba cô mà tiếp tục, sao cô còn có thể có ý kiến của riêng mình nữa chứ.
Nếu như cô không muốn ngoan ngoãn nghe lời ba cô, không theo lời ba, thì sẽ giống như bây giờ, không ngừng bị ba cô khuyên nhủ.
Trong lòng ba cô, cô nghĩ như thế nào không quan trọng.
Cho nên, ông ta mới vừa nói tôn trọng ý kiến của cô, cô có thể từ chối, vừa ở trên bàn tiệc, khi cô còn chưa gật đầu đồng ý liên hôn, đã xưng thông gia với nhà họ Lâm rồi.
Cô còn tưởng là cô dùng chút khôn vặt, đeo mặt nạ dối trá, là thật sự có thể như cá gặp nước.
Không nghĩ đến, cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Ở chỗ ba cô, những trò vặt kia của cô, tự cho là mình chiếm được hời, đều là dưới tình huống không đụng chạm vào lợi ích của ba cô, một khi đã xung đột với lợi ích của ba cô, cô dùng thêm nhiều trò vặt nữa cũng vô dụng.
Nhưng mà, so với chỉ trích và phản kháng rồi trở mặt, bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời ít nhất cũng có thể đổi được sóng yên biển lặng bên ngoài.
Cô không cãi lại, nói sang chuyện khác.
"Ba, chuyện này sau này lại nói đi, bây giờ con rất đau đầu."
Quý Hồng Chấn quan tâm: "Đã khám chưa? Ba bảo một bác sĩ đến khám cho con."
"Không cần, con đã khám rồi, vừa mới uống thuốc ạ."
Quý Hồng Chấn nói: "Nếu đã uống thuốc vậy thì nghỉ ngơi sớm đi."
Tắt điện thoại, Quý Nhiêu nhìn thấy tin nhắn WeChat Lâm Uyên gửi cho cô.
[Nhiêu Nhiêu, ngày mai Trung tâm nghệ thuật Bắc Thành có buổi đấu giá châu báu, em có muốn đi cùng anh không?]
Hội đấu giá châu báu này vốn là Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên đã hẹn cùng đi xem, có điều nếu như Lâm Uyên đã muốn đi, vậy thì cô không đi.
Quý Nhiêu ném điện thoại sang một bên, xem như không thấy tin nhắn của Lâm Uyên, không trả lời.
***
Bánh xốp nhân tôm, chim bồ câu da giòn, thịt chua ngọt cà rốt, trứng chiên lục tục được bưng lên bàn, Quý Nhiêu không động, cúi đầu, dùng thìa khuấy khuấy trà sữa tơ tằm trong ly, cả người nhìn uể oải chẳng có sức sống.
Tô Duyệt Nghiên ở đối diện ăn một miếng bánh xốp nhân tôm, hỏi: "Hôm nay cậu sao vậy, trông giống như quả cà héo vậy."
Quý Nhiêu thở dài một hơi, một tay chống má.
Tô Duyệt Nghiên suy đoán: "Chẳng lẽ chuyện cậu theo đuổi Thương Ngôn Tân không thuận lợi?"
Quý Nhiêu lại thở dài.
Tô Duyệt Nghiên tưởng là mình đoán đúng, an ủi cô: "Không thuận lợi là rất bình thường, nếu như anh ta dễ theo đuổi như vậy thì sẽ không độc thân đến tận bây giờ mà đã bị mấy đại tiểu thư vừa nhìn thấy anh ta đã như lang như hổ kia theo đuổi được từ lâu rồi. Đừng vì không theo đuổi được anh ta mà không ăn cơm, chúng ta nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, ăn no rồi mới có sức theo đuổi tiếp chứ."
Tô Duyệt Nghiên gắp một miếng thịt chua ngọt vào bát cô.
Quý Nhiêu: "Cũng không phải là theo đuổi không thuận lợi, là... Ài..."
"Rốt cuộc là làm sao?"
Quý Nhiêu: "Cậu chắc chắn không tưởng tượng được, hôm qua lúng túng như nào đâu."
Tô Duyệt Nghiên bỏ đũa xuống: "Mau nói để tớ giải sầu nào, để tớ xem lúng túng như nào."
Quý Nhiêu: "Hôm qua không phải là ba tớ sắp xếp cho tớ và Lâm Uyên xem mắt hay sao."
Chuyện này Tô Duyệt Nghiên cũng biết, hơn nữa tối qua trong nhóm vẫn luôn nói chuyện Quý Nhiêu và Lâm Uyên ở bên nhau, Tô Duyệt Nghiên chuẩn bị hỏi cô là có chuyện gì.
"Sau đó thì sao?"
"Khi ăn cơm, nội dung nói chuyện của ba tớ với nhà họ Lâm làm tớ cảm thấy khó chịu, lời trong ý ngoài giống như hôm qua tớ đi ăn bữa cơm không phải là bữa ăn xem mắt, mà giống như bữa cơm hứa hôn vậy, vừa ăn cơm xong, mẹ của Lâm Uyên đưa vòng ngọc gia truyền tặng cho con dâu của nhà họ Lâm cho tớ."
"Đây không phải là ép cưới trá hình sao?" Tô Duyệt Nghiên phẫn nộ mắng: "Thế này đúng là không biết xấu hổ."
Quý Nhiêu nói tiếp: "Tớ thấy ba tớ quyết tâm muốn để tớ và Lâm Uyên đính hôn rồi. Mấy hôm trước tớ và Tề Hành Châu cùng đi dạo phố bị Quý Tư Nhu nhìn thấy. Không biết chị ta nói gì với ba tớ, chắc là đến bây giờ ba tớ vẫn còn nghi ngờ tớ ở cùng một cậu nhóc nổi loạn, nếu như tớ không nghe lời ba tớ đính hôn với Lâm Uyên, vậy thì chắc là không lâu sau, ba tớ sẽ tìm người đến giám sát tớ. Nếu là như vậy, chuyện tớ theo đuổi Thương Ngôn Tân nhất định sẽ bị phát hiện. Tớ cuống lên, bèn nghĩ trực tiếp một là làm hai là không, lừa Thương Ngôn Tân lên giường, nếu như anh ta đã ngủ với tớ rồi thì cho dù không thích tớ, cũng sẽ không ở bên Quý Tư Nhu nữa."
"Sau đó thì sao, anh ta từ chối cậu?"
Quý Nhiêu: "Anh ta không từ chối."
Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên mở to hơn mấy phần: "Cho nên, cậu và anh ta, đã ngủ rồi?"
"Suýt chút nữa." Quý Nhiêu hai tay che mặt: "Khi tớ ngồi lên đùi anh ta, thì bỗng nhiên đến tháng, còn... Còn làm bẩn đồ của anh ta."
Tô Duyệt Nghiên: "..."
Quý Nhiêu: "Nếu như là cậu, cậu có ngại không?"
Tô Duyệt Nghiên gật đầu: "Muốn chớt ngay tại chỗ."
Quý Nhiêu: "..."
"Có điều tớ rất tò mò, cậu dùng cách gì để anh ta đồng ý lên giường với cậu?"
Quý Nhiêu sống không còn niềm vui: "Còn có thể có cách gì, trực tiếp bổ nhào lên, đàn ông không phải đều là động vật nửa th*n d*** hay sao?"
Tô Duyệt Nghiên giơ ngón tay cái lên với cô: "Cậu quá dũng cảm rồi, ngay cả người đàn ông như Thương Ngôn Tân cũng dám trực tiếp nhào lên."
"Tại sao không dám, không phải cậu nói anh ta tính cách nhã nhặn sao?"
Tô Duyệt Nghiên nói: "Cho dù tính cách anh ta có ôn hòa hơn nữa, anh ta cũng là người nắm quyền của nhà họ Thương nha. Phụ nữ muốn theo đuổi anh ta người sau tiếp bước người trước đều không có ai thành công đủ để chứng minh trong chuyện nam nữ, muốn đột phá tuyến phòng ngự kia của anh ta là không dễ dàng, cậu lại trực tiếp nhào vào thành công."
Tô Duyệt Nghiên chống cằm, ánh mắt đánh giá nhìn Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu hơi giương mắt: "Sao cậu nhìn tớ như vậy?"
Tô Duyệt Nghiên: "Tớ cảm thấy, người như Thương Ngôn Tân, nếu như không có chút suy nghĩ gì với cậu, chắc chắn cậu không đến gần được anh ta."
"Ý của cậu là, Thương Ngôn Tân có ý với tớ?"
Tô Duyệt Nghiên: "Tự cậu cảm thấy thế nào?"
Quý Nhiêu nhớ lại một chút: "Hôm qua khi tớ xem mắt với Lâm Uyên, Thương Ngôn Tân vừa hay cũng xuất hiện ở khách sạn. Câu nói đầu tiên của anh ta khi thấy tớ là nghe nói tớ đi xem mắt, tớ nghe cảm thấy lời này của anh ta có cảm giác chua chua, như là đang ghen, có điều hôm qua tớ thử anh ta một chút, kết quả thăm dò lại không giống."
"Thử như nào?" Tô Duyệt Nghiên hỏi.
"Tớ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh ta hỏi anh ta có phải là ghen không. Ánh mắt anh ta không hề có bất kỳ né tránh. Người bình thường tự dưng bị nhìn chằm chằm vào mắt, nếu như nói dối thì sẽ chột dạ một cách vô thức, nhưng anh ta không có."
Tô Duyệt Nghiên phân tích: "Nhưng anh ta cũng không phải là người bình thường, anh ta là Thương Ngôn Tân, người đứng đầu tập đoàn Thương thị, rèn luyện ở thương trường nhiều năm như vậy, sao có thể là người đàn ông vui giận hiện ra trên mặt, dễ thay đổi sắc mặt."
Quý Nhiêu gật gật đầu, nói: "Vậy mấy ngày sau mình sẽ không chủ động tìm anh ta nữa."
Tô Duyệt Nghiên: "Không phải là sắp thành công rồi sao? Sao lại không chủ động nữa?"
Quý Nhiêu nhướng mày cười cười: "Thử anh ta."
Tô Duyệt Nghiên hiểu: "Những ngày này, cậu vẫn luôn xoay quanh anh ta, hẳn là anh ta đã quen việc cậu đột nhiên xuất hiện. Lúc này, bỗng nhiên cậu không theo đuổi nữa, chắc chắn anh ta sẽ không quen."
Tâm tình ủ rũ từ hôm qua của Quý Nhiêu vui vẻ hẳn lên, cầm ly trà sữa trên bàn lên nhấp một ngụm, khóe miệng cong cong nụ cười xấu xa, Tô Duyệt Nghiên quen thuộc vừa nhìn đã biết cô lại có ý xấu gì rồi.
Quý Nhiêu là người một khi có kế hoạch thì sẽ lập tức hành động, quyết định tạm thời không chủ động, thử thái độ của Thương Ngôn Tân trước, chiều hôm đó cùng Tô Duyệt Nghiên mua vé máy bay đi Tây Thành.
Tây Thành là một trong những thành phố du lịch nổi tiếng trong nước, rất nhiều cảnh du lịch. Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên chơi ở Tây Thành bốn năm ngày, ban ngày dạo quanh khắp điểm du lịch, chụp ảnh điểm danh, lịch trình du lịch đầy ắp, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi nhớ đến Thương Ngôn Tân, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ mỗi ngày mới mở WeChat nhìn khung trò chuyện với Thương Ngôn Tân xem có động tĩnh gì không.
Tối đầu tiên không có.
Tối thứ hai không có.
Tối thứ ba, thứ tư cũng không có.
Ngón tay Quý Nhiêu xoa xoa trên màn hình điện thoại, đợi không được tin nhắn của Thương Ngôn Tân.
Trong lòng không khỏi có chút thất bại.
Sao Thương Ngôn Tân còn chưa gửi tin nhắn cho cô, lẽ nào thật sự không có chút ý gì với cô à?
Cô cũng chủ động lâu như vậy, người đàn ông này không có chút rung động nào sao?
Tâm địa sắt đá, người đàn ông vô tâm này.
Ngay cả Tề Hành Châu phát hiện nhiều ngày không thấy cô cũng đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đi đâu rồi.
Thương Ngôn Tân - người đàn ông suýt chút nữa lăn giường với cô này lại không gửi một tin nhắn nào.
Vốn Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên định sang thành phố bên cạnh lượn hai ngày, vừa ngay đúng ngày sinh nhật năm mươi lăm tuổi của bác dâu cả, bác cả Quý Nhiêu đặt tiệc ở khách sạn, mời giới thượng lưu đến chúc mừng.
Năm mươi lăm không tính là thọ chẵn, trước đây sinh nhật của bác dâu cả Quý Nhiêu chỉ là người trong nhà tụ tập ăn một bữa cơm, gióng trống khua chiêng như vậy, mời nhiều người đến phô trương như thế này là lần đầu tiên.
Hơn nữa lúc trước hoàn toàn không nghe thấy bác cả nhắc qua muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật năm mươi lăm tuổi cho bác dâu cả, hiển nhiên cũng là quyết định lâm thời.
Cho dù là vì nguyên nhân gì mà tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, người cháu gái là Quý Nhiêu này nhất định phải đến.
Cùng ngày, bác cả Quý Nhiêu là Quý Hồng Dương bao trọn cả khách sạn, bãi đỗ xe của khách sạn đỗ đầy xe sang.
Khi Quý Nhiêu đến, bác dâu cả Triệu Yến Ninh đang bị một đám phu nhân nhà giàu vây quanh chính giữa, có lẽ là vì nể mặt Quý Hồng Chấn, bác dâu cả ngày thường không cho Trần Nhã Như sắc mặt tốt cũng không phản đối Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu ngồi bên cạnh mình.
Mặc dù vẫn đối xử không mặn không nhạt với Trần Nhã Như, nhưng cũng xem như cho vị phu nhân thứ hai của nhà họ Quý này thể diện.
Gia tộc lớn đều như vậy, trong lòng dù có ghét, trước mặt người khác cũng phải cho nhau thể diện.
"Nhiêu Nhiêu."
Thấy Quý Nhiêu đến, Trần Yến Ninh cười vẫy vẫy tay với Quý Nhiêu.
"Bác dâu cả." Quý Nhiêu cười tươi đi đến trước mặt Triệu Yến Ninh: "Bác dâu cả, sinh nhật vui vẻ."
Quý Nhiêu tặng cho Triệu Yến Ninh một bộ vòng tay quý trọng làm quà sinh nhật. Triệu Yến Ninh tươi cười rạng rỡ, kéo cô vào ngồi bên khác cạnh mình, không chút che giấu sự yêu thích của mình với cô cháu gái này.
Mặc dù bà đã cho Quý Tư Nhu thể diện, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, sự chênh lệch của bà với hai người cháu gái.
Quý Tư Nhu không thể nhẫn nhịn như mẹ cô ta, chịu không được mấy phu nhân nhà giàu đối với cô ta không nóng không lạnh, mà đối với Quý Nhiêu thì khen không dứt miệng. Cô ta lấy điện thoại nhắn cho bạn mình, đợi khi người bạn đó qua tìm cô ta thì mượn cớ bạn đến tìm mà rời đi.
Quý Nhiêu vẫn luôn đi theo bên cạnh Triệu Yến Ninh tiếp khách, bỗng nhiên, một bàn tay duỗi đến trước mặt cô.
"Nhiêu Nhiêu, có thể mời em nhảy một điệu không?"
Quý Nhiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Uyên mặc một bộ vest đứng trước mặt mình, đang hơi khom người, làm tư thế mời khiêu vũ.
Người nói chuyện cùng Triệu Yến Ninh bên này cơ bản đều là phu nhân nhà giàu đã lớn tuổi, người trẻ tuổi ở sảnh tiệc khác, bên đó đang mở nhạc khiêu vũ.
Quý Nhiêu đang muốn từ chối, Triệu Yến Ninh vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Xem trí nhớ của bác này, chỉ lo kéo con ở chỗ này nói chuyện phiếm mà quên mất đứa nhỏ Tiểu Uyên cũng đến, mau đi cùng Tiểu Uyên đi."
Lời này nghe như là cô với Lâm Uyên có quan hệ gì đó vậy, trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Yến Ninh cũng đã lên tiếng, Quý Nhiêu không tiện phản bác cái gì, hơi gật đầu với Lâm Uyên, đứng dậy theo Lâm Uyên sang một sảnh tiệc khác.
Sau lưng truyền đến lời xã giao nịnh bợ, là Triệu Yến Ninh và bà Lâm.
"Nhìn hai đứa nhỏ kia, đi cạnh nhau xứng đôi biết bao."
"Đúng là trai tài gái sắc."
Bà Lâm nói: "Chuyện này còn chưa xác định đâu, có điều hai đứa nhỏ gần đây ở cạnh nhau cũng không tệ."
"Thế thì nhanh thôi, chuyện tốt sắp đến, chúng tôi chờ uống rượu mừng rồi, đến lúc đó đừng quên mời chúng tôi."
Bà Lâm: "Nhất định, nhất định."
Bà Lâm này, sao lời gì cũng tiếp vậy.
Trong mắt Quý Nhiêu lóe qua một tia thiếu kiên nhẫn không thể nhìn thấy, mới vừa ra khỏi sảnh tiệc bên này, nói ngay với Lâm Uyên: "Ngại quá, anh Lâm, thời gian trước tôi bị trẹo chân, còn chưa khỏi hẳn, không thể khiêu vũ, xin lỗi tôi không thể theo cùng, anh tìm người khác nhảy đi."
Lâm Uyên cười nói: "Nếu như em không thể khiêu vũ, vậy thì tôi cũng không nhảy, tôi nói chuyện với em vậy."
Bên cạnh có người đi qua, nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, tựa như có quan hệ rất tốt với Lâm Uyên, trêu ghẹo mà vỗ vỗ vai Lâm Uyên.
Xung quanh toàn là người, Quý Nghiên vừa muốn tìm chỗ không người nói chuyện rõ ràng với Lâm Uyên, bảo anh ta đừng dây dưa với cô nữa, bỗng nhiên nhìn thấy bác cả và ba cô đều đi về phía cửa vào sảnh tiệc, mọi người xung quanh cũng rối rít đi theo nghênh đón, nhìn như là người nào đó đến.
Quý Nhiêu vô thức nhìn qua, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đi vào.
Là Thương Ngôn Tân đã nhiều ngày không có tin tức, anh và Tạ Tri Tụng cùng đến.
Hai người vừa vào liền trở thành tiêu điểm của toàn hiện trường, ngay cả Lâm Uyên cứ dính lấy bên người cô cũng không tiếp tục phiền cô nữa.
"Nhiêu Nhiêu, sếp Thương và sếp Tạ đến, em chơi một mình trước chút nhé, tôi đi qua đó chào hỏi."
Quý Nhiêu không thèm quan tâm anh ta đi đâu, nhân lúc mọi người vây quanh Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng, cô đi ra ngoài từ cửa sau của sảnh tiệc, một chân trước vừa bước ra, cô quay đầu nhìn về phía Thương Ngôn Tân một cái.
Ánh mắt chạm nhau, cô cong môi cười, nhướng nhướng mày với anh.
Phía sau sảnh tiệc là một khu nghỉ ngơi kiểu hoa viên, Quý Nhiêu tìm một cái xích đu có cây xanh che chắn ngồi lên, cầm điện thoại liếc nhìn thời gian.
Chắc khoảng tầm 10 phút, cuối cùng có tiếng bước chân truyền đến.
Quý Nhiêu cong cong khóe miệng, hai tay vịn vào dây đu đứng dậy.
Một lát sau, tiếng bước chân đến gần bên người, cô quay đầu lại, cười tươi tắn chào hỏi Thương Ngôn Tân: "Anh Thương, trùng hợp quá."
Xưng hô trở thành "Anh Thương" rồi.
(Ở đây, Quý Nhiêu xưng hô với Thương Ngôn Tân là 商先生 - một cách xưng hô khách khí của người Trung Quốc.)
Thương Ngôn Tân cười nói: "Không phải là em bảo tôi đến sao?"
Mấy ngày không gặp, không được mấy lời, anh đối với cô vẫn là giọng điệu quen thuộc.
Quý Nhiêu ngạc nhiên: "Tôi bảo anh Thương đến khi nào?"
Thương Ngôn Tân ung dung nói: "Vậy thì tôi hiểu sai ý của em, cho rằng em nhướng mày với tôi ý là bảo tôi đến tìm em."
"Tôi nhướng mày với anh Thương lúc nào?" Quý Nhiêu giả bộ nhớ lại: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh nói là vừa rồi khi tôi ra khỏi sảnh tiệc nhướng mày về phía anh hả? Vậy thì anh thật sự hiểu sai ý của tôi rồi, tôi nhướng mày không phải với anh mà là chào hỏi với Lâm Uyên."
Hai chân Quý Nhiêu chạm đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Thương Ngôn Tân mặt không đổi sắc: "Vị kia của nhà họ Lâm sao? Vừa rồi tôi vừa gặp cậu ta, có cần tôi gọi cậu ta giúp em không?"
Quý Nhiêu cười, chớp chớp mắt với Thương Ngôn Tân: "Được chứ, vậy thì phiền anh Thương rồi."
Quý Nhiêu nói xong, âm thầm đếm đến 10 trong lòng.
Sau mười giây, khóe miệng của cô không ngừng được giương lên, nhìn về phía Thương Ngôn Tân đang đứng bất động tại chỗ: "Không phải anh Thương nói đi gọi người giúp tôi sao?"
Thương Ngôn Tân cười cười hỏi: "Em xác định muốn tôi đi gọi vị kia của nhà họ Lâm đến đây giùm em?"
Quý Nhiêu đang định nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Uyên.
"Sếp Thương."
Ánh mắt Quý Nhiêu lóe lên, không thể nào, sao Lâm Uyên đến thật chứ.
"Nhiêu Nhiêu, sao em cũng ở đây, anh đang đi tìm em."
Quý Nhiêu ngồi trên xích đu, có một vòng cây xanh che chắn, vừa rồi Lâm Uyên chỉ nhìn thấy Thương Ngôn Tân đứng trước mặt Quý Nhiêu ở ngoài vòng cây xanh, đi lại gần mới nhìn thấy Quý Nhiêu đang ngồi bên trong.
Trong lòng Quý Nhiêu âm thầm đánh trống, nhà họ Lâm và nhà họ Quý quan hệ thân thiết, không thể để cho Lâm Uyên biết cô đang quyến rũ Thương Ngôn Tân.
Ánh mắt của Lâm Uyên di chuyển giữa hai người Thương Ngôn Tân và Quý Nhiêu: "Thì ra Nhiêu Nhiêu và sếp Thương quen biết."
Quý Nhiêu đứng dậy khỏi xích đu, cười nói: "Đương nhiên rồi, ở Bắc Thành ai mà không biết sếp Thương, có điều sếp Thương có biết tôi không thì không biết, tôi đi trước đây."
Cô nhấc chân đi ra ngoài, Lâm Uyên gật gật đầu với Thương Ngôn Tân, quay người đi theo Quý Nhiêu, khẽ nói: "Thấy em và sếp Thương nói chuyện, tôi còn tưởng hai người rất quen thuộc."
Quý Nhiêu thờ ơ nói: "Không quen, chỉ là vừa chạm mặt."
Sau lưng, Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, khuôn mặt trầm xuống.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Ngôn Tân: Người đi hết rồi nhỉ, không ai thấy đúng khummm, tôi bắt đầu thay đổi sắc mặt đây.