Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 24

Ly rượu không trở lại trên tay Quý Nhiêu, Quý Hồng Chấn lo lắng Quý Nhiêu lại nói lời gì đó mạo phạm đến Thương Ngôn Tân, vội vàng kéo cô ra khỏi người anh, đi đến bên cạnh còn không quên thấp giọng dặn dò Quý Nhiêu không ngừng: "Mặc dù sếp Thương trẻ tuổi, nhưng bối phận lớn, cùng bối phận với ba, sau này con thấy anh ta không được trực tiếp gọi tên mà phải gọi bằng chú, biết chưa?"

Quý Nhiêu không lên tiếng đáp lại, Quý Hồng Chấn vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Nhiêu Nhiêu, con vẫn luôn hiểu chuyện, sao hôm nay lại ngang bướng như vậy, chẳng lẽ con và sếp Thương quen biết à?"

Quý Hồng Chấn nhạy bén nhận ra phản ứng của Quý Nhiêu với Thương Ngôn Tân hôm nay không đúng lắm.

"Không quen." Quý Nhiêu chối ngay: "Con vừa mới về nước không lâu, sao có thể biết sếp Thương, chẳng qua là nghe người khác nhắc đến. Thấy anh ta trẻ tuổi như vậy không giống như hàng chú, gọi chú hơi ngại."

Quý Hồng Chấn nói: "Vậy cũng phải gọi là chú, sếp Thương là con lúc về già của ông cụ Thương, cho nên thứ bậc cao hơn chút, con đừng thấy anh ta trẻ tuổi, anh ta có mấy người cháu trai tuổi tác ngang con. Hơn nữa sếp Thương tuổi trẻ tài cao, nắm giữ tập đoàn Thương thị, sau này con không được l* m*ng trước mặt anh ta, biết chưa?"

Quý Nhiêu khôn khéo nói: "Biết rồi ạ, ba."

Cầm ly rượu không quay về khu đồ ngọt, Tô Duyệt Nghiên cười trêu ghẹo: "Bạn nhỏ Nhiêu Nhiêu mời rượu chú xong rồi à?"

Khi Quý Nhiêu sang mời rượu Thương Ngôn Tân, Tô Duyệt Nghiên tiến lại gần hóng hớt, nghe được Thương Ngôn Tân thuận theo lời Quý Hồng Chấn nói cô là trẻ con.

Quý Nhiêu buồn bực: "Cậu xem rốt cuộc ba tớ có ý gì, tự nhiên bắt tớ gọi Thương Ngôn Tân bằng chú, không phải ông ta chuẩn bị liên hôn với nhà họ Thương sao?"

Tô Duyệt Nghiên nói: "Tớ vừa đi thăm dò cho cậu một chút, ba cậu dẫn Quý Tư Nhu đến trước mặt Thương Ngôn Tân, căn bản còn chưa nói đến chuyện liên hôn, chỉ là giới thiệu cô ta thôi. Nói đây là con gái ông ta, sau đó Thương Ngôn Tân liền nói đã sớm nghe nói sếp Quý và sếp Đường có một người con gái. Lời này nghe có vẻ chỉ như là nhận lầm Quý Tư Nhu thành cậu, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Thương Ngôn Tân không vừa lòng việc ba cậu dẫn con gái riêng đến trước mặt anh ta."

Tô Duyệt Nghiên đẩy đẩy cánh tay Quý Nhiêu, tiến sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem có phải Thương Ngôn Tân không nể mặt ba cậu và Quý Tư Nhu là đang trút giận giúp cậu không? Đều nói là Thương Ngôn Tân tính tình rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta để ai đó không thể xuống đài được trước mặt mình. Với chỉ số thông minh của anh ta, không thể nào vô tình nói ra lời làm cho ba cậu và Quý Tư Nhu lúng túng như vậy. Hơn nữa người khác không biết nhưng tớ thì biết, cậu ngày ngày lắc lư trước mặt Thương Ngôn Tân, sao Thương Ngôn Tân có thể không biết Quý Tư Nhu là con riêng của ba cậu. Anh ta nói như vậy, trăm phần trăm là cố ý."

Thì ra Thương Ngôn Tân không khách khí với ba cô và Quý Tư Nhu, khó trách sau khi Quý Tư Nhu theo ba cô đi chào hỏi Thương Ngôn Tân, khi đến đây thì có vẻ tức đến nổ mũi.

Thương Ngôn Tân không giống người sẽ làm cho người khác mất mặt, lúc trước cô làm trò trước mặt anh như vậy, anh cũng không quái gở kiểu bốn lạng đẩy ngàn cân như kiểu này với Quý Tư Nhu, chắc là vì cô nên anh mới làm cho ba cô và Quý Tư Nhu lúng túng.

Khóe mắt chân mày của Quý Nhiêu nhướng lên, tâm trạng vui vẻ mà cầm điện thoại lên, mở ảnh đại diện Wechat của Thương Ngôn Tân, soạn tin nhắn: "Thương Ngôn Tân, làm tốt lắm."

Không được, không được, cô không thể chủ động nhắn tin cho Thương Ngôn Tân, cô đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, vừa rồi còn dùng cả Lâm Uyên để k*ch th*ch anh, câu nói không quen biết anh mà cô nói với Lâm Uyên kia chắc anh cũng nghe thấy rồi, bây giờ nhắn tin cho anh chắc chắn anh sẽ làm kiêu ngạo, còn cô sẽ không thể thiếu một phen nịnh nọt anh, vẫn không có cách thăm dò vị trí của mình trong trái tim anh.

Vẫn phải chờ Thương Ngôn Tân gửi tin nhắn cho cô trước, cô mới có thể chiếm được quyền chủ động.

Soạn xong tin nhắn rồi lại xóa đi, Tô Duyệt Nghiên thấy cô do dự, ghé sát đầu lại: "Muốn gửi tin nhắn cho anh ta thì gửi đi. Anh ta đã cố tình nhắc đến cậu khi ba cậu dẫn Quý Tư Nhu đến trước mặt anh ta, thái độ của anh ta đã rất rõ ràng rồi là đang lấy lòng cậu, người ta đã cho cậu bậc thang, cậu mau đi xuống, đừng có đùa quá trớn."

"Anh ta như thế tính gì là lấy lòng. Cậu đã gặp người đàn ông nào gọi người phụ nữ chơi trò mập mờ với anh ta là trẻ con chưa? Còn là dáng vẻ xem trò vui mà chờ tớ gọi anh ta bằng chú." Quý Nhiêu bất bình.

Tô Duyệt Nghiên nhận xét công bằng: "Là ba cậu nói cậu là trẻ con trước."

"Ba tớ là ba tớ, ông ấy nói tớ là trẻ con rất bình thường, nhưng anh ta là gì của tớ, lẽ nào anh ta còn muốn làm chú của tớ?"

Quý Nhiêu cất điện thoại, đôi mắt chuyển động, vừa nhìn là biết đang có ý gì xấu: "Lưới này của tớ giăng đã lâu, cũng đến lúc thu lại rồi."

Bên kia Quý Tư Nhu nhịn một bụng tức, nổi giận với Trần Nhã Như, muốn về trước.

Trần Nhã Như khuyên cô ta: "Hôm nay là tiệc sinh nhật bác dâu cả của con, khách khứa còn chưa đi, cháu gái như con sao có thể đi."

"Con thật sự chịu không nổi ánh mắt của mấy người đó nhìn mình, mẹ, bọn họ đang cười nhạo con." Quý Tư Nhu bực tức: "Cái gì mà tiệc sinh nhật, còn không phải là người phụ nữ bên ngoài của bác cả ôm bụng to tìm đến cửa, bác trai cả sợ bác dâu cả náo loạn với ông ta nên mới gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc sinh nhật cho bà ta nở mày nở mặt, dỗ bà ta vui vẻ sao. Chuyện này có liên quan gì đến con, trước giờ bác dâu cả luôn coi thường con, không xem con là cháu gái, sao con phải để ý để thể diện của bà ta mà ở lại chỗ này cho người khác chỉ trỏ."

"Đủ rồi." Trần Nhã Như lạnh mặt, thấp giọng khiển trách cô ta: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bác cả con rất coi trọng thể diện, ở bên ngoài đừng có nhắc chuyện này."

Quý Tư Nhu không phục: "Ông ta muốn thể diện, vậy con thì không cần thể diện sao? Vừa rồi sếp Thương nhận nhầm con thành con gái của ba với người phụ nữ kia, rõ ràng anh ta cố ý làm con mất mặt."

"Được rồi." Ánh mắt của Trần Nhã Như quét một vòng, sợ có người bỗng nhiên đi tới nghe thấy lời hai mẹ con họ nói chuyện: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, đừng nên quá để ý đến cái nhìn của người khác, những người đó là vì ghen tỵ con tốt hơn bọn họ. Con nhìn bộ đồ lễ phục cao cấp đặt may riêng trên người con này, một chiếc cả tỷ bạc. Sợi dây chuyền trên cổ con cũng trị giá mấy trăm triệu, mấy cô gái nhỏ trong yến tiệc ngày hôm nay có được mấy người bằng con. Nếu không phải mẹ và ba con ở bên nhau, cả đời này mẹ cũng không thể kiếm được tiền bằng sợi dây chuyền con đang đeo trên cổ. Năm đó khi mẹ dẫn con về nhà họ Quý, bà nội còn tát mẹ một cái ngay trước mặt mọi người, mẹ không nói câu nào mà cười với bà ta. Bà ta có xem thường mẹ đi nữa cuối cùng không phải vẫn để cho mẹ vào nhà họ Quý sao, chỉ cần sống tốt, mấy câu nói châm chọc tính là gì."

Quý Tư Nhu vừa tủi thân vừa tức giận: "Nhưng mà mẹ..."

"Không có nhưng mà." Trần Nhã Như ngắt lời cô ta: "Hôm nay là tiệc sinh nhật của bác dâu cả con, cho dù con có tủi thân uất ức hơn nữa cũng phải cười cho mẹ. Bày ra vẻ khó chịu tủi thân trên mặt chỉ làm con càng thêm khó coi, con có tủi thân uất ức gì cứ để đấy về nhà mà khóc, khóc cho ba con xem, để ba con biết hai mẹ con chúng ta vì ở bên cạnh ông ấy mà chịu rất nhiều tủi thân thì ba con mới tốt với con hơn, nghe thấy chưa?"

Quý Tư Nhu cắn cắn môi, chịu đựng sự uất ức, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thương Ngạn Khâm.

[Hôm nay là tiệc sinh nhật của bác dâu cả em, chú anh cũng đến.]

Hôm nay Thương Ngạn Khâm đi công tác không ở Bắc Thành cho nên không đến.

Thương Ngạn Khâm trả lời tin nhắn rất nhanh: [Em nói chuyện với chú nhỏ của anh chưa?]

Quý Tư Nhu: [Ba em dẫn em đến mời rượu chú ấy.]

Thương Ngạn Khâm: [Có phải chú nhỏ của anh rất hiền?]

Quý Tư Nhu cau mày, giữa lông mày hiện lên tia muộn phiền, có phải Thương Ngạn Khâm bị ngốc không vậy, tập đoàn Thương thị vốn thuộc vào tay cháu trai trưởng là anh ta nhưng hiện tại rơi vào tay chú nhỏ, chú nhỏ của anh ta sao có thể đối xử thật lòng với anh ta? Sao anh ta không có chút nghi ngờ chú nhỏ của anh ta có ý đồ khác, vừa nhắc đến chú nhỏ thì mắt tràn đầy sùng bái?

Quý Tư Nhu ám chỉ: [Anh có từng nghĩ đến, chú nhỏ của anh không giống như anh tưởng tượng?]

Thương Ngạn Khâm: [Không giống cái gì?]

Quý Tư Nhu hận sắt không thể thành thép(*).

(*)铁不成钢: Sắt không thể thành thép - Thành ngữ này dùng để chỉ một người hoặc một việc không đạt được tiêu chuẩn mong đợi, hoặc không phát triển và trở nên xuất sắc như kỳ vọng.

[Có khả năng nào, trong lòng chú không xem anh là cháu trai, hôm nay chú ấy làm em mất mặt trước mọi người.]

Quý Tư Nhu kể lại chuyện vừa rồi cho Thương Ngạn Khâm nghe.

Thương Ngạn Khâm: [Em nghĩ nhiều rồi, chú anh không thể nào nhắm vào hàng con cháu như em đâu, chú ấy cũng không biết em và em gái em, làm gì phải để em mất mặt.]

Quý Tư Nhu: [Em nghi ngờ chú ấy là vì quan hệ của chúng ta.]

Thương Ngạn Khâm: [Ý em là, chú nhỏ anh vì ghét anh nên cố ý nhắm vào em?]

Quý Tư Nhu: [Đây là suy đoán của em.]

Thương Ngạn Khâm ở bên kia im lặng chốc lát, vẫn là câu nói kia: [Em nghĩ nhiều rồi, chú nhỏ anh công việc bận rộn, chưa từng thấy em và em gái em, chỉ đơn thuần là nhận lầm em thành em gái em, thuận miệng nói một câu không có ý gì khác, chú nhỏ của anh rất tốt với anh.]

Quý Tư Nhu nói thẳng: [Bình thường lúc anh nói chú nhỏ của mình giỏi, chú anh giỏi như vậy sao nói chuyện còn không biết chừng mực như thế, để em mất mặt trước mọi người. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, anh đừng có chỉ nhìn bề ngoài chú đối xử tốt với anh, nếu như không phải có chú nhỏ của anh, bây giờ cháu trai trưởng là anh mới là người kế thừa tập đoàn Thương thị.]

Thương Ngạn Khâm: [Tư Nhu, chuyện nhà anh bây giờ em còn không biết, chờ sau này chúng ta kết hôn, em và chú nhỏ sống chung sẽ biết, chú ấy rất tốt.]

Quý Tư Nhu thấy Thương Ngạn Khâm không nghe khuyên bảo, mắng câu th* t*c, không gửi tin nhắn cho Thương Ngạn Khâm nữa.

***

Suốt cả đêm bên người Thương Ngôn Tân không ngừng có người tiến lên bắt chuyện, Quý Nhiêu vẫn luôn ở trong góc khu đồ ngọt cùng Tô Duyệt Nghiên, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc về phía Thương Ngôn Tân một cái. Mỗi lần đều nhìn thấy bên cạnh anh có người khác nhau đang tán gẫu, mà anh thì nhìn đối phương từ đầu đến cuối, bên miệng luôn mang theo tia mỉm cười, trầm tĩnh ôn hòa.

Thật đúng là tính cách ôn hòa, đối xử với ai cũng hòa khí.

Quý Nhiêu tâm tình phức tạp, lại bắt đầu suy đoán về thái độ dịu dàng của anh khi ở trước mặt cô rốt cuộc là do tính cách anh vốn tốt hay là sự bao dung của anh với cô.

Ở trong lòng anh, cô có chiếm được một chút vị trí nào không?

Yến tiệc kết thúc, khách mời lục tục rời khỏi khách sạn.

Lâm Uyên mặt đầy tươi cười đi về phía Quý Nhiêu, Tô Duyệt Nghiên cau mày: "Keo da chó này sao lại đến nữa, tớ chặn anh ta, cậu đi trước đi."

Quý Nhiêu đè tay cô lại: "Không cần để ý đến anh ta, nếu anh ta chủ động lại gần, vừa hay tớ cho lưới của tớ thêm chút mồi câu."

"Mồi câu gì?"

"Về sau sẽ nói cho cậu, cậu đừng quan tâm, về trước đi."

Quý Nhiêu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt liếc nhìn về phía Thương Ngôn Tân, vừa vặn đụng phải ánh mắt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đằng sau tròng kính của anh, nhìn không thấu tâm tư trong mắt anh.

Quý Nhiêu khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo cười cười, nhanh chóng thu lại tầm mắt, tựa như chẳng qua là thờ ơ liếc nhìn sang bên kia thôi.

Lâm Uyên đi đến trước mặt cô, cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ba em bảo anh qua chào bác trai bác gái."

Hôm nay anh ta bận rộn vô cùng, hoàn toàn tự xem bản thân mình là con rể của nhà họ Quý mà tiếp đón khách mời.

Quý Nhiêu cười, nói: "Được."

Lâm Uyên sững sờ một chút, hôm nay Quý Nhiêu vừa nhìn đã không cho anh ta sắc mặt tốt, bỗng nhiên cười một cái lại làm cho anh ta cảm thấy hoang mang lo sợ.

"Vậy chúng ta mau qua đi, lại trễ thì bác trai bác gái đi mất."

Anh ta thử thăm dò muốn đặt tay vào ngang eo Quý Nhiêu, Quý Nhiêu phát hiện ra, tỉnh bơ né người.

Lâm Uyên quen với thái độ hời hợt của cô, cũng không ngại ngùng mà thu tay lại nói: "Đi thôi."

Hai người sóng vai đi về phía sảnh tiệc ở bên cạnh. Tạ Tri Tụng ở phía sau chạm chạm vào cánh tay Thương Ngôn Tân.

Bên này trong sảnh tiệc chính, Quý Hồng Chấn và bác cả, bác dâu cả của Quý Nhiêu đang nói chuyện với bố mẹ Lâm Uyên, không biết đang nói đến cái gì, mấy người đều cười rất vui vẻ.

"Ba, bác cả, bác dâu cả, chú Lâm, dì Bạch." Quý Nhiêu đi đến, chào từng người.

Triệu Yến Ninh nắm tay Quý Nhiêu, hỏi: "Hôm nay Nhiêu Nhiêu có muốn đến chỗ bác dâu cả ngủ một đêm không?"

Quý Nhiêu cười nói: "Hôm nay muộn rồi, con không làm phiền bác cả với bác dâu cả nữa, hôm khác con lại đến thăm hai bác."

"Đứa nhỏ này, với bác mà nói cái gì mà phiền hay không phiền, bác chỉ mong con ngày ngày ở chỗ của bác."

Quý Nhiêu cúi đầu, dè dặt mỉm cười.

Triệu Yến Ninh chuyển ánh mắt về phía Lâm Uyên: "Hôm nay Tiểu Lâm cực khổ rồi, giúp không ít việc."

Lâm Uyên khiêm tốn: "Đều là việc cháu nên làm."

Triệu Yến Ninh nói: "Sau này cháu cũng phải cùng Quý Nhiêu đến chỗ bác chơi thường xuyên."

Lâm Uyên cười gật đầu: "Nhất định, nhất định."

Nói giống như là cô với Lâm Uyên yêu nhau không bằng.

Quý Nhiêu đang muốn nói chuyện lại liếc nhìn thấy Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng đi tới, suy nghĩ một chút, nuốt lại lời đến bên khóe miệng xuống.

Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng đến để chào tạm biệt, bác cả của Quý Nhiêu và Quý Hồng Chấn tự mình đưa hai người ra ngoài cửa lớn, Lâm Uyên cũng không có chút tự giác gì mà đi theo, đứng ở ngoài cửa sảnh tiệc, lại là một hồi hàn huyên.

Quý Nhiêu không có hứng thú nghe bọn họ nói lời xã giao, nghiêng đầu nói với Triệu Yến Ninh: "Bác dâu cả, nếu như không có chuyện gì vậy thì con về trước nha."

Bà Lâm nói: "Muộn rồi, để Tiểu Lâm đưa con về đi, trên đường nói chuyện cùng con cho đỡ buồn."

Bà Lâm cho con trai mình cái liếc mắt ra hiệu.

Lâm Uyên không làm nền trước mặt Thương Ngôn Tân cùng bác cả Quý Nhiêu và Quý Hồng Chấn nữa, quay về hướng Quý Nhiêu: "Nhiêu Nhiêu, anh đưa em về."

Sợ Quý Nhiêu từ chối, anh ta thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Nhiều người đang nhìn như vậy, cho anh chút thể diện."

Quý Nhiêu liếc nhìn Thương Ngôn Tân một cái, không nói gì, quay người lên xe.

Không từ chối nghĩa là đồng ý, Lâm Uyên cười ngồi lên xe.

"Nhiêu Nhiêu, sao hôm nay em lại đổi tính rồi."

Lâm Uyên vừa lên xe đã tiến lại gần bên người Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu vừa lên trên xe là mặt đã nghiêm túc lại: "Anh ngồi sang phải chút, đừng dựa gần tôi quá, tôi bị say xe, khi ngồi xe không thích người khác ghé sát lại mình."

Nói là để Lâm Uyên đưa Quý Nhiêu về, nhưng xe là của Quý Nhiêu, tài xế cũng là tài xế Quý Nhiêu bảo quản gia cá nhân tìm cho mình, không hề lo lắng Lâm Uyên nhân cơ hội động tay động chân.

Lâm Uyên cười nói: "Được, được, được, đại tiểu thư, em muốn anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó, nhích sang phải đúng không."

Anh ta nhích sang bên phải, cánh tay dán sát lên cửa xe bên phải, hỏi Quý Nhiêu: "Nhiêu Nhiêu, em thấy như này được chưa?"

Quý Nhiêu không đáp lời, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, cúi đầu nghịch điện thoại.

Lâm Uyên biết rõ còn cố hỏi: "Nhiêu Nhiêu, sao em không để ý đến anh?"

Quý Nhiêu không nhịn được: "Lâm đại công tử, tôi nhớ tôi đã nói với anh rồi. Tạm thời tôi không có ý định yêu đương, bảo anh đừng có lãng phí thời gian với tôi."

Lâm Uyên nói: "Nhiêu Nhiêu, anh rất thích em, người lớn hai nhà đều hy vọng chúng ta bên nhau. Em nên biết, hai nhà chúng ta lợi ích liên quan rất sâu, hôn nhân của những người như chúng ta, tình yêu nam nữ là một mặt, cân nhắc thiệt hơn cũng là một mặt, người trong giới của chúng ta rất khó tìm được môn đăng hộ đối, hai bên cha mẹ đều vừa lòng, lại là người mà mình thích. Cho nên, kết hôn với anh em nhất định sẽ hạnh phúc."

Loại suy nghĩ này, ba câu thì hai câu lôi người lớn ra chèn ép cô, Quý Nhiêu cảm thấy không có gì đáng nói.

Tự anh ta sống chết đòi dính lên, cũng đừng trách cô thuận tay dùng anh ta làm công cụ để k*ch th*ch Thương Ngôn Tân.

Quý Nhiêu cúi đầu xem WeChat, ngón tay lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại.

Chắc Thương Ngôn Tân nhìn thấy Lâm Uyên lên xe của cô rồi nhỉ, sao anh vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô nữa.

Quý Nhiêu chống tay, bĩu môi.

"Nhiêu Nhiêu, em đang nghĩ gì vậy?" Lâm Uyên bỗng nhiên hỏi.

Quý Nhiêu cau mày, giữa mày không hề che giấu chút khó chịu nào.

***

Trong xe mờ tối, Thương Ngôn Tân mím môi, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm đuôi xe phía trước, không khí trong xe ngưng đọng, yên tĩnh vô cùng, tài xế cũng không dám thở mạnh.

Gần tới Bác Cảnh Công Quán, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên nửa bên gò má u ám của Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân liếc mắt nhìn màn hình, nhận điện thoại.

"Chú nhỏ." Người gọi điện thoại đến là Thương Ngạn Khâm, giọng nói của anh ta dè dặt: "Nghe nói hôm nay chú đi tiệc sinh nhật của bà Quý."

Thương Ngôn Tân lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thương Ngạn Khâm nghe ra tâm tình của chú nhỏ không tốt, giọng nói càng căng thẳng: "Chú có gặp Quý Tư Nhu không ạ?"

"Con gái của Quý Hồng Chấn, là người cháu chuẩn bị liên hôn." Thương Ngạn Khâm bổ sung.

Thương Ngôn Tân nghe ra sự căng thẳng của anh ta, giơ tay xoa xoa giữa hai đầu mày, cất giọng hoà hoãn: "Gặp rồi."

"Chú... Chú cảm thấy cô ấy thế nào?" Thương Ngạn Khâm dò hỏi.

Hôm nay Quý Tư Nhu than phiền chú anh ta nhằm vào cô ta, mặc dù anh ta nói với Quý Tư Nhu là cô ta suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua là chú thuận miệng hỏi một câu, nhưng trong lòng anh ta thật ra cũng cảm thấy chú không giống như là vô tình.

Trước đó chú nhỏ cố ý hỏi anh ta về chuyện đối tượng liên hôn, lúc đó anh ta đã nói với chú nhỏ rồi, người mà anh ta muốn liên hôn là Quý Tư Nhu, thân phận con gái riêng của Quý Tư Nhu, chú nhỏ cũng biết.

Có điều anh ta không giống như Quý Tư Nhu, cảm thấy chú nhỏ cố làm cho Quý Tư Nhu và Quý Hồng Chấn mất mặt là bởi vì không thích anh ta, cho nên mới liên lụy mà nhắm vào vợ tương lai của anh ta.

Chú nhỏ vẫn luôn đối xử rất tốt với đám con cháu như bọn họ, lần trước còn cố ý hỏi đối tượng liên hôn của anh ta có phải là Quý Nhiêu hay không.

Anh ta suy đoán ý của chú nhỏ, cảm thấy có lẽ là chú nhỏ coi trọng đứa cháu là anh ta, không vừa lòng việc nhà họ Quý lấy một người con riêng liên hôn với anh ta. Có lẽ chú nhỏ muốn để cho anh ta lấy được đại tiểu thư Quý Nhiêu chính thống do Quý Hồng Chấn và vợ trước sinh ra, nhưng anh ta đã thử cầu hôn Quý Nhiêu với Quý Hồng Chấn mà ông ta không đồng ý, thái độ kiên quyết. Nếu như muốn liên hôn, nhà họ Quý bên kia chỉ có thể để cho Quý Tư Nhu liên hôn với anh ta.

Đại khái là bên nhà họ Quý cảm thấy xuất thân của anh ta không xứng với Quý Nhiêu.

Mặc dù anh ta không phải là con riêng giống như Quý Tư Nhu, nhưng thân phận của anh ta cũng rất lúng túng. Anh ta là kết quả của cuộc vui giữa ba và mẹ anh ta, vì để anh ta không thành con riêng mới cưới mẹ anh ta, sau khi anh ta được sinh ra không bao lâu, tình nhân mới của ba anh ta lại mang thai, vì để đứa trẻ mới danh chính ngôn thuận, ba anh ta lại ly hôn với mẹ anh ta, cưới vợ mới. Nhiều năm như vậy, anh ta nhìn ba mình không ngừng kết hôn rồi ly hôn, trên danh nghĩa anh ta và mấy người em trai em gái không tính là con riêng, nhưng trên thực tế anh ta cũng không khác Quý Tư Nhu bao nhiêu.

Thương Ngôn Tân nói: "Ngạn Khâm, không cần vòng vo, rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?"

Thương Ngạn Khâm suy nghĩ chốc lát, như quyết định mà nói: "Chú nhỏ, nếu như chú không vừa lòng việc cháu với Quý Tư Nhu liên hôn, vậy thì cháu không liên hôn với cô ta nữa, cháu nghe chú."

Thương Ngôn Tân dừng lại chốc lát: "Chuyện hôn nhân đại sự của cháu, cháu lại nghe tôi?"

Thương Ngạn Khâm nói: "Chú nhỏ, từ nhỏ ba cháu đã không quan tâm đến cháu, đều là chú chăm sóc cháu, chú đối tốt với cháu, cháu luôn nhớ trong lòng. Quyết định của chú chắc chắn cũng là vì muốn tốt cho cháu, cho nên cháu nghe chú, chuyện hôn nhân này, chú bảo cháu lấy thì cháu lấy, nếu như chú nói một chữ không, cháu sẽ lập tức nói rõ với chủ tịch Quý."

Thương Ngôn Tân chậm rãi nói: "Tôi đã nói, chuyện hôn nhân của cháu, cháu tự quyết định là được, tôi không can thiệp."

Thương Ngạn Khâm không lên tiếng, đại khái là đang nghĩ gì đó.

Thương Ngôn Tân: "Cậu muốn cưới Quý Tư Nhu không?"

"Cháu cảm thấy liên hôn với cô ấy cũng tốt." Thương Ngạn Khâm ấp úng: "Nhưng mà... Cháu nghe nói, trong bữa tiệc, chủ tịch Quý dẫn Quý Tư Nhu đến mời rượu chú, chú cố ý nói đến Quý Nhiêu. Cháu nghĩ liệu có phải chú không vừa lòng với thân phận của Quý Tư Nhu, cháu không muốn làm chú không hài lòng."

"Cháu muốn thì cưới." Thương Ngôn Tân đợi anh ta nói xong, ôn tồn nói: "Không có gì là không hài lòng cả, bây giờ là thời đại hôn nhân tự do, phong trào phá "Bốn Cũ"* đã qua mấy thập niên rồi. Người làm chú như tôi sao can thiệp vào hôn nhân của cháu, trong bữa tiệc hôm nay, chẳng qua là tùy ý nói một câu, không nghĩ đến là nhận nhầm người. Cháu bảo vị hôn thê tương lai của mình chọn một món quà tùy thích, tôi cho người đi mua, xem như là quà nhận lỗi của người chú này với cô ta."

(*)Phong trào phá "Bốn Cũ": Đây là một phần của cuộc cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, được phát động bởi Mao Trạch Đông và các lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc vào năm 1966. Mục tiêu của phong trào này là phá bỏ các tập tục, văn hóa, thói quen và ý thức hệ cũ, nhằm thiết lập một xã hội mới theo lý tưởng cách mạng. "Bốn cũ" ở đây bao gồm "cũ về tư tưởng", "cũ về văn hóa", "cũ về phong tục" và "cũ về thói quen".

"Không cần, không cần." Thương Ngạn Khâm vội vàng nói: "Không phải chuyện gì to tát, là Tư Nhu mẫn cảm, suy nghĩ lung tung, ngày khác cháu sẽ tạ lỗi với chú thay cô ấy."

Nói chuyện điện thoại xong, người Thương Ngôn Tân tựa về phía sau, trong lòng dâng lên sự bực bội.

Trong đầu hiện lên gương mặt sinh động hoạt bát của Quý Nhiêu.

Cô gái nhỏ kia, quỷ kế đa đoan, từ khi tiếp cận anh đã không đơn thuần.

Chị của cô chân trước vừa mới chuẩn bị liên hôn với Ngạn Khâm, chân sau cô liền tìm đến anh.

Hoặc là không muốn để cho chị gái riêng của cô nhận được sự trợ giúp của nhà họ Quý, hoặc là muốn phá hư chuyện liên hôn của Ngạn Khâm và Quý Tư Nhu.

Nói tóm lại cô tiếp cận anh, là có liên quan đến chuyện liên hôn của Ngạn Khâm và Quý Tư Nhu.

Vừa rồi trong tiệc đều nói cô và tên nhà họ Lâm kia chuẩn bị đính hôn rồi, nhìn cô có vẻ rất vui lòng.

Cứ vậy đi.

Ngạn Khâm là cháu ruột anh, là anh nhìn thằng bé lớn lên, mà thằng bé cũng rất kính trọng người chú nhỏ là anh đây.

Anh là người làm chú, cũng không thể vì một cô hồ ly nhỏ không tim không phổi mà đối phó cháu ruột mình.

Bên môi Thương Ngôn Tân kéo ra nụ cười tự giễu.

Xe đậu ở dưới lầu khu dân cư, Thương Ngôn Tân xuống xe, tầm mắt ngước nhìn về phía đèn đường cách đó không xa.

Bên đó có hai người một nam một nữ đang đứng, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt xinh đẹp của Quý Nhiêu càng thêm sinh động, cô hơi ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói truyền đến bên này chỉ có thể nghe được âm cuối, mềm mại dịu dàng, như đang nũng nịu.

Thương Ngôn Tân xoay người, bước vào đại sảnh của tòa nhà, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu lóe lên những tia sáng màu vàng trên gọng kính bạc, tròng kính mỏng manh che đi tình cảm trong mắt anh.

"Hình như anh thấy sếp Thương đi qua?"

Lâm Uyên quay đầu, cảm giác bóng người vừa lướt qua rất quen.

Quý Nhiêu thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: "Sao sếp Thương có thể ở chỗ này, anh nhìn nhầm rồi, không còn sớm nữa, anh mau quay về đi."

Lâm Uyên: "Em về nhà nghỉ sớm chút, ngủ ngon."

Quý Nhiêu không quan tâm anh ta.

Gió đêm hơi lạnh, Quý Nhiêu ra khỏi thang máy, đang chuẩn bị nhập mật khẩu vào nhà, trong cầu thang bên kia bỗng nhiên lướt qua một bóng đen, hô hấp Quý Nhiêu căng thẳng, sau lưng nhanh chóng dâng lên cảm giác lạnh sống lưng, tim đập thình thịch, cô không dám quay đầu, lặng lẽ cầm điện thoại, ấn vào khung trò chuyện Wechat với Thương Ngôn Tân, đang muốn gửi tin nhắn cầu cứu cho anh.

Một bàn tay rộng lớn nắm lấy tay cô, bóng lưng to lớn từ phía sau bao phủ, Quý Nhiêu liếc nhìn một cái đôi bàn tay khớp xương rõ ràng kia là nhận ra tay của Thương Ngôn Tân, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu còn chưa kịp nói chuyện, người đã bị anh nhấc lên cửa mà hôn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Thương một giây trước: Cháu ruột của tôi rất kính trọng tôi, tôi nhìn cháu trai trưởng thành, không thể vì một người con gái trong lòng không có mình và đối phó với cháu mình, cứ vậy đi, từ bỏ đi.

Sếp Thương một giây sau: Nhìn thấy Nhiêu Nhiêu cùng người đàn ông khác nói nói cười cười, quay đầu đổ một vò giấm cũ.

Bình Luận (0)
Comment