Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 35

Trái tim Quý Nhiêu vừa mới buông xuống lại bị giọng điệu kỳ quái của Thương Ngôn Tân làm cho căng thẳng, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

Theo lý thuyết, anh biết cô tiếp cận anh chỉ là vì phá hư chuyện liên hôn với Quý Tư Nhu, những ngày này biểu hiện thích anh đều là ngụy trang, hẳn là anh sẽ tức giận, cắt đứt quan hệ với cô, thậm chí là lập tức đuổi cô ra khỏi phòng, cô đều có thể hiểu được, là cô đuối lý trước.

Nhưng anh lại bình tĩnh ngoài dự liệu, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng ấm áp, nói rằng anh không để ý.

Nhưng nếu như nói anh thật sự không để ý chút nào thì sao cái giọng điệu nói chuyện này, nghe thế nào cũng cảm thấy vô lý, hai chữ “được lắm” này nghe giống như khen người ta, nhưng ngữ khí này... quả thực không giống như đang khen ngợi.

Anh thật sự không quan tâm sao?

Ánh mắt Quý Nhiêu lướt trên mặt anh, đánh giá vẻ mặt anh.

Thương Ngôn Tân ung dung ngồi trên sofa, mặt mang ý cười nhìn cô, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy nụ cười trên mặt anh thoạt nhìn cười như không cười.

Bóng đêm dày đặc, một vầng trăng sáng tỏ treo trên không trung, ánh sáng dịu dàng màu trăng trắng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất lờ mờ chiếu lên người anh, khiến khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Thương Ngôn Tân lại tăng thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại xen lẫn cô đơn.

Trong lòng Quý Nhiêu đột nhiên dâng lên ảo não.

Cô không hiểu mình đã làm gì.

Nếu anh tức giận lên án cô thì cô sẽ yên tâm thoải mái.

Nhưng bây giờ lại im lặng, dịu dàng bao dung như vậy, cô thật sự không biết mình có tài đức gì.

“Xin lỗi, Thương Ngôn Tân, em…”

“Xin lỗi gì chứ.” Thương Ngôn Tân ngắt lời cô, vẻ mặt khó nói cũng nhanh chóng biến mất hầu như không còn, giọng nói cũng trở lại bình thản: “Nếu không phải vì lợi dụng anh, em có tiếp cận anh không?”

Quý Nhiêu xấu hổ: “Sẽ không.”

“Cho nên, đây chính là duyên phận giữa chúng ta.”

Quý Nhiêu: “…”

Thương Ngôn Tân chậm rãi nói: “Mỗi người đều có những điều cần gặp trong cuộc sống, mỗi một quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình, cuộc đời có rất nhiều ngã rẽ, quen biết giữa anh và em là do em muốn lợi dụng anh đạt được mục đích của em, nhưng chính mục đích này của em, đưa em đến bên cạnh anh. Em nói em không có chút tình cảm nào với anh, tất cả sự mê đắm đối với anh đều là giả, trong khoảnh khắc đó, anh quả thật không thể hình dung tâm tình của mình, anh không thể chấp nhận việc cô gái ở trước mặt anh biểu hiện ra tất thảy ánh mắt tràn đầy tình yêu rực rỡ đều là giả, cho nên, điều anh không thể chấp nhận chính là em không yêu anh, chứ không phải chuyện em gạt anh.”

Ngực Quý Nhiêu nghẹn lại.

Thương Ngôn Tân tiếp tục nói: “Không thể để cho em yêu anh, nhất định là vấn đề của anh, nếu anh đủ tốt, làm sao em có thể không yêu anh, cho nên, em không cần xin lỗi anh, em không có gì sai, là anh không đủ tốt.”

Quý Nhiêu tự trách: “Thương Ngôn Tân, mấy lời đó chỉ là ngụy biện, là anh lấy cớ ngụy biện cho em.”

Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô: “Chuyện đã xảy ra rồi, cho dù anh tức giận, em tự trách thì chúng ta cũng không thay đổi được chuyện quá khứ, anh còn muốn ở bên em cả đời, cũng không thể vì tức giận mà đặt con nhóc lừa đảo miệng đầy lời nói dối như em lên đùi đánh mông một trận được.”

Tay Thương Ngôn Tân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, Quý Nhiêu còn chưa kịp phản ứng, người đã nằm sấp trên đùi anh.

Một bàn tay ấm áp rộng rãi đặt trên mông cô, cách làn váy nhưng cô có thể cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay anh.

Nhận ra cô hiện đang nằm trên đùi anh với tư thế xấu hổ đến thế nào, hai má cô đỏ bừng, cô vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng như con cá nằm trên thớt, anh ôm chặt cô, cô không thể nhúc nhích.

Thật ra anh không đánh cô, chỉ đơn thuần đặt bàn tay ở chỗ đó cũng đủ để cô xấu hổ vô cùng. Cô vùi đầu giãy giụa một hồi, rất nhanh liền mất sức, cũng không cầu xin tha thứ mà đưa hai tay che lỗ tai, rất có chí khí nói: “Anh đánh đi anh đánh đi, là em không xứng với anh, anh đánh một trận cho hả giận.”

Thương Ngôn Tân cười nói: “Anh mà đánh thì sẽ rất đau, đánh một cái năm dấu ngón tay hằn rõ, buổi tối em ngủ cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp.”

Thương Ngôn Tân hù dọa cô.

Thật ra Quý Nhiêu cũng không cảm thấy sợ lắm, cô nghĩ nếu Thương Ngôn Tân thật sự xuống tay với cô thì sẽ chẳng tàn nhẫn được bao nhiêu, chẳng qua bị người ta đặt ở trên đùi đánh mông quả thực là một chuyện xấu hổ. Nhất là, anh cũng không phải đơn thuần bởi vì tức giận nên muốn đánh đau để dạy dỗ cô, mà chính là muốn cô xấu hổ, mang theo chút mập mờ thuộc về nam nữ.

Quý Nhiêu cũng không biết tại sao sự tình lại phát triển thành cái dạng này, rõ ràng cô rất nghiêm túc ngả bài với anh rằng cô lừa anh.

Cô nghĩ sẽ nhận lửa giận từ anh, nhưng cũng không phải là tình huống giống như bây giờ, tay anh vén váy của cô lên, ngón trỏ móc vào viền ren của q**n l*t bên trong váy, như là chuẩn bị tụt quần ra đánh.

Rốt cuộc Quý Nhiêu không chịu nổi loại hành hạ nhục nhã dài dằng dặc này nữa, bởi vì hành động xấu xa của anh, ngay cả sự áy náy mãnh liệt dâng lên trong lòng đối với anh cũng biến mất không còn tăm hơi, cô đưa tay ra phía sau bắt lấy cổ tay anh, quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn anh: “Anh không được đánh em.”

Trong cổ họng Thương Ngôn Tân phát ra một tiếng cười khẽ, hỏi: “Không phải em bảo anh đánh em một trận cho hả giận sao?”

Bàn tay anh đè xuống phía dưới, hai má Quý Nhiêu càng nóng: “Em... Em đột nhiên cảm thấy anh nói rất đúng, sự việc đã xảy ra, cho dù anh đánh em một trận cũng vô dụng, hơn nữa anh đánh em rồi, người đau lòng không phải vẫn là anh sao?”

Cái miệng này của Quý Nhiêu làm nũng chơi xấu ở trước mặt anh đã quen, nên vô tình nói ra những lời khiêu khích như vậy.

Nói xong mới phản ứng lại chính mình nói cái gì, cô hơi mất tự nhiên mà tránh đi tầm mắt của anh.

“Đồ lừa đảo.” Thương Ngôn Tân nhéo nhéo lỗ tai cô, trầm giọng nói: “Em còn biết anh sẽ xót em, biết trong lòng anh có em, em còn muốn nói những lời đó đâm vào tim anh.”

Trong lòng anh có cô?

Quý Nhiêu ngụy biện theo bản năng: “Nhưng anh đã nói, anh vẫn chưa hiểu rõ em lắm, tình cảm không sâu đậm.”

Ngay cả khi cô chủ động kéo anh lên giường như vậy nhưng anh cũng từ chối.

Vừa dứt lời, trong phòng vang lên một tiếng vỗ.

Quý Nhiêu bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng kêu đau một tiếng, sửng sốt vài giây, thẹn quá hóa giận: “Thương Ngôn Tân, em nói không cho anh đánh.”

Còn đánh đau như vậy, đã nói xót cô vậy mà ra tay lại không nhẹ nhàng gì cả.

Thương Ngôn Tân lạnh giọng: “Em nói không cho đánh thì không đánh sao, tại sao anh phải nghe em, trong lòng anh cũng không có em, đánh đau em, anh cũng sẽ không đau lòng.”

Quý Nhiêu nghẹn một tiếng, vừa thẹn vừa tức.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy xấu hổ của cô, Thương Ngôn Tân giơ bàn tay lên thật cao, làm bộ muốn đánh lần thứ hai, lông mi Quý Nhiêu rung động liên tục, theo bản năng cô muốn đưa tay ngăn cản, tay duỗi được một nửa thì lui về, xoay mặt vùi vào sofa.

Cô dám làm dám chịu, anh đánh cô, về sau cô sẽ không cần áy náy với anh nữa.

Bàn tay của anh một lần nữa rơi xuống, nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, bên tai chỉ truyền đến một tiếng thở dài.

Một lát sau, Thương Ngôn Tân bế cô từ trên sofa lên, Quý Nhiêu theo bản năng vòng tay lên cổ anh, giống như không lâu trước đây khi cô chưa từng nói với anh những lời kia.

Anh làm như không có việc gì.

Càng là như thế, cô càng không thể yên tâm thoải mái và giả vờ như không có việc gì.

“Thương Ngôn Tân.”

Cô ngồi trên giường, giữ chặt cánh tay Thương Ngôn Tân, muốn nói lại thôi.

“Còn muốn đánh đòn?” Trong giọng nói của anh mang theo chút trêu chọc.

Quý Nhiêu lập tức ngậm miệng.

Thương Ngôn Tân cười cười, nói: “Ngủ ngon, bạn gái.”

Anh nhấn mạnh hai chữ “bạn gái”.

Anh biết cô lừa anh, anh vẫn không muốn chia tay.

Quý Nhiêu đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao bây giờ.

Ngày hôm nay gặp Tưởng Minh Hiên, thật ra cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Thương Ngôn Tân biết những chuyện trước đây cô đã làm, sẽ chia tay với cô.

Mặc dù cô biết chuyện ở nước ngoài cô không làm sai, nhưng cô vẫn vô thức cảm thấy sau khi Thương Ngôn Tân biết cô không phải là một cô gái ngây thơ vô tội, anh sẽ cảm thấy cô xảo quyệt mà chia tay với cô.

Nhưng anh không như vậy, anh vẫn dịu dàng với cô, trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự không có cách nào tiếp tục lừa gạt anh. Cô bèn thẳng thắn nói với anh tất cả dù chưa suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng sau khi biết được chân tướng, thái độ dịu dàng của anh vẫn làm cho cô không biết phải làm sao.

Lúc cô nói ra mục đích thật sự, thứ trong đầu cô nghĩ chính là chia tay.

Sớm muộn gì cô cũng phải chia tay với anh.

Có lẽ khi nhìn thấy Tưởng Minh Hiên từ trong phòng riêng đi ra ngoài tìm anh, cô vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối cùng để đạt được mục đích của trò đùa dai mà cô muốn tặng cho cha cô và Trần Nhã Như.

Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của anh, cô thật sự muốn chia tay.

Trong lòng cô biết rõ, anh có ý tốt với cô, nếu không cũng sẽ không dung túng cô như vậy, nhưng cô không nghĩ tới anh sẽ có thể bao dung khi bị cô lừa đau như thế.

Tình cảm của anh đối với cô, dường như sâu đậm hơn cô tưởng tượng một chút.

Vốn theo kế hoạch của cô, sau khi phá hỏng đám cưới của Thương Ngôn Tân và Quý Tư Nhu, cô sẽ lại ở bên anh thêm một thời gian, sau đó tìm cớ chia tay, nếu như anh thật sự không muốn chia tay, cô sẽ thẳng thắn với anh tất cả, như vậy anh nhất định sẽ không ở bên cô, cô có thể thuận lợi thoát thân.

Nhưng hôm nay, cô nói trước những lời đó, điều mà cô tưởng như không thể xảy ra lại xảy ra, anh đang cố ý xem nhẹ sai lầm của cô.

Có mấy lần muốn dứt khoát nói chia tay với anh, nhưng đối mặt với thái độ níu kéo bị lộ ra trong lúc vô tình của anh, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Cửa phòng bị Thương Ngôn Tân đóng lại từ bên ngoài, Quý Nhiêu ngồi ở trên giường, hơi không biết phải làm sao, cô thở dài thật sâu, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tô Duyệt Nghiên.

Quý Nhiêu: [Hôm nay tớ ngả bài với Thương Ngôn Tân, nói với anh ấy rằng tớ tiếp cận anh ấy đều là vì muốn phá hư đám cưới giữa anh ấy và Quý Tư Nhu, thích anh ấy đều là giả.]

Đại khái là Tô Duyệt Nghiên đang bận việc khác, sau khi tin nhắn được gửi đi mấy phút cũng không trả lời.

Quý Nhiêu để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa trước.

Tắm rửa xong, sấy khô tóc, trong điện thoại Tô Duyệt Nghiên đã trả lời tin nhắn.

Tô Duyệt Nghiên: [Vì sao đột nhiên ngả bài, không phải cậu sắp thành công rồi sao?]

Quý Nhiêu: [Hôm nay tớ gặp Tưởng Minh Hiên.]

Quý Nhiêu kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Tô Duyệt Nghiên nghe.

Quý Nhiêu: [Tớ cho rằng, tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ theo bản năng đứng ở góc độ đàn ông bảo vệ lợi ích của đàn ông, nhưng Thương Ngôn Tân lại không làm như vậy. Khi anh ấy nghe tớ nói Tưởng Minh Hiên bọn họ là cặn bã, phản ứng đầu tiên chính là hỏi bọn họ có làm tổn thương tớ hay không. Anh ấy đưa tớ vào vòng tròn của mình, giới thiệu cho tớ bạn bè của anh ấy, tóm lại, tớ lừa không nổi nữa nên đành ngả bài.]

Tô Duyệt Nghiên: [Tên cặn bã Tưởng Minh Hiên kia, sao còn sống lãng phí không khí.]

Đầu tiên Tô Duyệt Nghiên mắng Tưởng Minh Hiên một trận thật to, sau đó lại phân tích hành động đột nhiên thẳng thắn của cô hôm nay.

Tô Duyệt Nghiên: [Tớ có thể hiểu được cách làm của cậu, nhưng cậu vì muốn phá hư đám cưới của anh ấy cùng Quý Tư Nhu mà làm đến bước này, bây giờ lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Cậu nói như vậy, Thương Ngôn Tân sẽ không trong cơn tức giận, vì trả thù cậu mà lập tức đi làm đám cưới với Quý Tư Nhu đấy chứ?]

Quý Nhiêu: [Không, anh ấy sẽ không làm vậy, anh ấy nói anh ấy không quan tâm việc tớ lừa anh ấy.]

Tô Duyệt Nghiên: [...?]

Quý Nhiêu nói với Tô Duyệt Nghiên những lời mà Thương Ngôn Tân nói.

Tô Duyệt Nghiên: [Quả thực khó có thể tin được, anh ấy là người bị lừa, thế mà lại tìm ra nguyên nhân do mình, cảm thấy cậu lừa anh ấy là lỗi của anh ấy. Chắc anh ấy không phải là kiểu người yêu đương mù quáng đấy chứ? ]

Quý Nhiêu: [Lúc trước khi đồng ý yêu đương với tớ, anh ấy đã nói rằng nhất định phải ở bên nhau cả đời, có thể anh ấy chính là kiểu nhất định phải yêu đến cùng, cả đời chỉ có thể yêu một lần cho nên bị lừa cũng không chia tay.]

Tô Duyệt Nghiên: [Có khi nào anh ấy thích cậu không?]

Quý Nhiêu cũng không khiêm tốn: [Rất có thể anh ấy thích tớ, lúc trước tớ không cảm nhận được nhưng hôm nay tớ đã cảm nhận được rõ rệt.]

Tô Duyệt Nghiên: [Nếu vậy, cậu nói tình cảm của cậu đối với anh ấy đều là giả, anh ấy phải khổ sở biết bao.]

Quý Nhiêu: [Vậy nên tớ phải nhanh chóng chia tay với anh ấy, thừa dịp tình cảm của anh ấy còn chưa nồng đậm phải nhanh chóng chia tay.]

Tô Duyệt Nghiên: [Tớ lại không cảm thấy như vậy. Cậu xem trong cuộc sống, những cặp vợ chồng, tình nhân chúng ta gặp qua, cơ bản đều là lúc mới ở bên nhau là tình cảm nồng đậm nhất, ở chung lâu, tình cảm sẽ càng ngày càng nhạt. Từ khi cậu tiếp cận Thương Ngôn Tân, cậu đều liều mạng trêu chọc anh ấy, bây giờ khi vừa mới ở bên nhau được mấy ngày, tình cảm của anh ấy đối với cậu nhất định là nồng đậm nhất. Lúc này cậu đột nhiên nói với anh ấy tình cảm dành cho anh ấy là giả, muốn chia tay với anh ấy, anh ấy sẽ buồn tủi đến mức nào.]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu xem, anh ấy còn bắt đầu lừa mình dối người, cảm thấy là lỗi của anh ấy, tớ không dám tưởng tượng anh ấy cố nén đau lòng, bình tĩnh nói ra lời anh ấy không quan tâm với cậu như thế nào. Lúc tình cảm sâu đậm nhất lại phát hiện bị lừa, anh ấy tình nguyện nói là mình sai cũng không nỡ trách cậu một câu, lúc này cậu đi nói chia tay với anh ấy, anh ấy làm sao chịu được.]

Quý Nhiêu: [Ý của cậu là, tớ tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, để thời gian g**t ch*t tình cảm của anh ấy đối với tớ, chờ đến khi tình cảm của anh ấy phai nhạt, sau đó nói chia tay?]

Tô Duyệt Nghiên: [Đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tớ, tớ cảm thấy như vậy so với việc cậu nói chia tay bây giờ sẽ khiến anh ấy ít bị tổn thương hơn một chút, còn nữa, cậu đã đi đến bước này rồi, sao không thuận thế dẫn anh ấy về nhà để vả vào mặt ba cậu và Trần Nhã Như, cho dù cậu muốn chia tay cũng không cần vội.]

Quý Nhiêu: [Tớ sợ kéo dài càng khó chia tay.]

Tô Duyệt Nghiên: [Sao có thể, cậu xem trong hiện thực, yêu đương năm năm, tám năm rồi vẫn chia tay đầy ra đấy, nhưng mà mới vài ngày liền chia tay thì chỉ có mấy đôi, người bình thường yêu đương làm gì có ai vừa yêu vài ngày đã chia tay đâu, đều là thời gian lâu tình cảm phai nhạt, tự nhiên sẽ chia tay.]

Quý Nhiêu: [Trong lòng bất an.]

Tô Duyệt Nghiên: [Bây giờ lập tức chia tay thì lòng cậu sẽ an yên sao? Nếu cậu thật sự muốn chia tay, vậy cậu lập tức chia tay đi, thừa dịp hôm nay đã đâm anh ấy một nhát thì hãy cho anh ấy thăng luôn trong một lần đi, đừng do dự. Tránh cho hôm nay đâm anh ấy một nhát, ngày mai tỉnh dậy lại cảm thấy không ổn, vẫn muốn chia tay, đứng lên lại đâm anh ấy một nhát nữa.]

Quý Nhiêu hít sâu một hơi: [Cậu nói đúng, bây giờ tớ phải đi chia tay với anh ấy.]

Quý Nhiêu để điện thoại xuống, đi xuống khỏi giường, hạ quyết tâm đi ra khỏi phòng ngủ.

Cô tìm một vòng quanh phòng sách và phòng ngủ của Thương Ngôn Tân, cuối cùng tìm thấy Thương Ngôn Tân trong phòng ăn, quần áo trên người anh còn chưa thay, ngồi bên bàn ăn, trong tay cầm ly rượu mà uống.

“Sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Nghe được tiếng động, Thương Ngôn Tân nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Quý Nhiêu đứng ở cửa phòng ăn, tầm mắt dừng ở vòng tay hoa hồng trên cổ tay anh, bước chân loạng choạng.

Cô vừa mới ném vòng tay vào trong thùng rác, còn anh… lại nhặt về.

“Không buồn ngủ sao?” Thấy cô không trả lời, Thương Ngôn Tân lại cười hỏi một câu.

“Ừ, không buồn ngủ.”

Quý Nhiêu nhấc chân đến gần anh, một mùi cồn nồng đậm bao quanh lấy cô. Đến gần hơn chút Quý Nhiêu mới phát hiện, thùng rác bên chân anh ném đầy bình rượu rỗng.

“Thương Ngôn Tân.” Đi tới trước mặt anh, cô chậm rãi mở miệng.

Thương Ngôn Tân ừ một tiếng, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu, cười nhìn cô: “Sao vậy?”

Anh cầm lấy bình rượu, lại rót đầy rượu vào trong ly, đầu mày có vẻ mệt mỏi.

Quý Nhiêu đè cổ tay anh lại: “Thương Ngôn Tân, anh đừng uống nữa.”

Thương Ngôn Tân khoát tay cô đi, cười nói: “Không sao.”

Quý Nhiêu khuyên anh: “Anh đừng uống nữa, anh uống nhiều quá rồi.”

“Không sao, tửu lượng của anh rất tốt, em biết mà.” Thương Ngôn Tân cười nói: “Có phải ngửi không quen mùi rượu không, em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tâm trạng Quý Nhiêu phức tạp.

“Em muốn nói gì?”

Quý Nhiêu nhướng mi, đối diện với ánh mắt hơi đỏ lên của anh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

“Em muốn nói, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe, anh đừng uống nữa.”

Thương Ngôn Tân cụp mắt, trầm mặc một lát, nói: “Em quan tâm anh sao?”

Quý Nhiêu không chút do dự: “Đương nhiên.”

Khóe miệng Thương Ngôn Tân nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Lừa anh.”

Quý Nhiêu: “Không có.”

Sự quan tâm của cô lúc này, là thật.

Thương Ngôn Tân nhìn thấu cô: “Điều em muốn nói, là chia tay phải không?”

Quý Nhiêu: “…”

Thương Ngôn Tân đưa tay sờ sờ má cô, dịu dàng nói: “Nhiêu Nhiêu, thời gian không còn sớm, muốn nói gì thì nói sớm một chút, nói xong trở về nghỉ ngơi sớm, không cần băn khoăn, em biết đấy, anh rất mạnh mẽ.”

Anh cười cười, giọng điệu thậm chí mang theo chút hài hước.

Quý Nhiêu lòng rối như tơ vò: “Em... Em thật sự không phải tới để chia tay.”

“Vậy em tới đây làm gì?”

Quý Nhiêu bối rối một lát, hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cổ áo anh.

“Em thấy anh sắp uống say, đến quyến rũ anh.”

Nói xong, cô cúi đầu, hôn lên môi anh.

Bình Luận (0)
Comment