Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 37

Nhưng giờ phút này cô không cần phải phản bác quan điểm của anh, chỉ cần đảm bảo anh và cô ở bên nhau vui vẻ là được. Yêu đương lâu rồi, qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt lúc mới bắt đầu, dần dần rồi tình cảm anh dành cho cô sẽ phai nhạt, đến lúc đó anh sẽ không còn rối rắm chuyện cô rốt cuộc có yêu anh hay không.

Bây giờ, hai người ở bên nhau chính là muốn cho đối phương cảm xúc vui vẻ, anh cần tình yêu của cô để duy trì vui vẻ, chỉ cần để cho anh cảm nhận được tình yêu của cô là được, điều này cũng không có gì khó khăn.

Cô nhìn vào mắt anh, cho anh đáp án khẳng định: “Em chắc chắn.”

“Được.” Thương Ngôn Tân xoa xoa má cô: “Bây giờ anh đi tắm, em còn có thể suy nghĩ lại trong thời gian anh tắm, nếu em đổi ý, đợi đến lúc anh đi ra, em vẫn có thể từ chối. Anh sẽ luôn lấy ý muốn của em làm quyết định, cũng tôn trọng ý kiến của em, cho nên em có bất cứ ý kiến gì đều có thể nói với anh.”

Quý Nhiêu gật đầu: “Ừ.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Quý Nhiêu nằm thẳng trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoảng hốt, cũng không biết tại sao lại đi một bước này.

Thương Ngôn Tân là người cần cô thương hại sao?

Thật sự có loại đàn ông biết đối phương không yêu mình, chỉ đơn thuần là lợi dụng, không có chút tức giận mà chỉ đau lòng khổ sở hay sao?

Thực ra trong lòng Quý Nhiêu có chút do dự, không thể tin được sẽ có người đàn ông như vậy.

Nhưng cô lại càng không thể tin được lại có người đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu thương nhung nhớ lại có thể nhịn được, nhất là, cô rất tự tin, tin tưởng mình là một người rất có sức hút với đàn ông.

Nhưng Thương Ngôn Tân đã làm được.

Anh dùng hành động chứng minh với cô, quả thật có người đàn ông đứng đắn.

Cho nên đối với tư tưởng bảo thủ mà cô không thể nhìn thấu của anh, cũng có thể theo đó mà xác nhận được.

Nếu không thì anh có ý đồ gì với cô?

Thứ đáng giá nhất của cô để anh có thể mưu đồ cũng chỉ là thân thể trẻ tuổi tràn trề sức sống này.

Khi anh đối mặt với sự hấp dẫn của cơ thể cô, anh đều có thể nhịn được, thế nên chuyện anh bảo thủ, ngây thơ về phương diện tình cảm, có lẽ đều là sự thật.

Quý Nhiêu bối rối, đưa tay lên đầu giường cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị thảo luận đề tài này cùng Duyệt Nghiên thì phát hiện mười phút trước Tô Duyệt Nghiên đã gửi tin nhắn cho cô.

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu nói rõ ràng với Thương Ngôn Tân chưa? Chia tay chưa?]

Quý Nhiêu khó có thể mở miệng: [Vẫn chưa, tớ đổi ý.]

Tô Duyệt Nghiên: [...]

Quý Nhiêu: [Lúc tớ đi tìm anh ấy, phát hiện anh ấy say rượu, hình như còn lén khóc.]

Tô Duyệt Nghiên: [Thật sao? Thương Ngôn Tân khóc?]

Quý Nhiêu: [Không thấy anh ấy khóc, nhưng mắt anh ấy đỏ hoe.]

Tô Duyệt Nghiên: [Khó tin, không thể tưởng tượng nổi.]

Quý Nhiêu: [Nói thật là, tớ cũng không thể tin được, nhưng lúc ấy tớ tận mắt chứng kiến, hình như anh ấy rất đau khổ, tớ cũng không biết phải mở miệng với anh ấy như thế nào.]

Tô Duyệt Nghiên: [Cho nên cậu quyết định không chia tay?]

Quý Nhiêu: [Không dối cậu, vừa rồi tớ nhìn thấy anh ấy say rượu thì lập tức luống cuống, đầu óc trống rỗng vô cùng hỗn loạn. Tớ chỉ muốn anh ấy đừng đau khổ, nhưng lúc này anh ấy tắm rửa trong phòng tắm của tớ, tớ nằm ở trên giường, đầu óc tớ dần dần tỉnh táo, muộn màng nhận ra rằng: tớ cảm thấy anh ấy đang tỏ ra khổ sở, tớ và anh ấy ở bên nhau cũng không bao lâu, không đến mức yêu sâu đậm như vậy. Nhưng từ “tỏ vẻ khổ sở” này, quả thật cùng với thân phận của Thương Ngôn Tân, lại cùng với khuôn mặt của anh ấy, thật sự không liên quan, cậu cảm thấy thế nào?]

Quý Nhiêu hỏi suy nghĩ của Tô Duyệt Nghiên.

Tô Duyệt Nghiên: [Tớ cũng cảm thấy mặc dù lúc anh ấy có tình cảm sâu đậm nhất với cậu mà cậu đi qua đó chia tay với anh ấy thì rất đau lòng, nhưng không biết vì sao, tớ luôn cảm thấy đầu tiên anh ấy nói với cậu rằng anh ấy không để ý việc cậu lừa anh ấy, sau đó lại rất bình tĩnh để cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tiếp theo lại để cho cậu nhìn thấy anh ấy say rượu, rất đáng nghi ngờ về việc cố ý tỏ ra đáng thương đó nha. Cậu nói anh ấy say rượu ngay trong căn hộ đang ở cùng cậu, anh ấy không biết rằng cậu có thể nhìn thấy sao? Nếu như thực sự không muốn cậu bị áp lực thì ít nhất anh ấy cũng phải tới nơi cậu không thể nhìn thấy mà say rượu, đằng này lại uống ở nơi cậu dễ dàng nhìn thấy, vậy đó không phải là chờ cậu tới để diễn hay sao?]

Tô Duyệt Nghiên: [Đây đều là quan điểm cá nhân của tớ, tớ và Thương Ngôn Tân chưa từng tiếp xúc nên cũng không hiểu rõ lắm về anh ta.]

Tô Duyệt Nghiên: [Nếu xem anh ta như một người đàn ông bình thường thì hành vi này đúng là loại bày mưu tỏ vẻ đáng thương cầu xin thương xót, nhưng nếu đối phương là Thương Ngôn Tân, nhìn mặt lại không giống loại người này lắm.]

Tô Duyệt Nghiên: [Chị em à, có hai loại khả năng, một loại chính là, chúng ta gặp được người mù quáng vì yêu, còn có một loại chính là, chúng ta gặp được người đàn ông nham hiểm.]

Quý Nhiêu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đưa ra phân tích xuất phát từ bản tính đàn ông: [Tớ cảm thấy chắc là tớ gặp phải loại thứ hai. Toi rồi, không phải là anh ta đang âm mưu gì đó để trả thù tớ đấy chứ?]

Tô Duyệt Nghiên: [Bởi vì cậu lừa gạt tình cảm anh ta nên trong lòng anh ta rất tức giận, nhưng tung hoành thương trường nhiều năm làm cho vui buồn giận hờn của anh ta không thể hiện lên trên mặt. Bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng đáy lòng đã chuẩn bị kế hoạch trả thù cậu, đầu tiên vờ như yêu cậu chết đi sống lại, khi cậu hoàn toàn yêu anh ta thì thẳng chân đá văng cậu ra, khiến cậu từ thiên đường rơi xuống địa ngục.]

Quý Nhiêu đột nhiên hưng phấn: [Lừa gạt tình cảm của tớ à, lừa gạt tớ, đùa bỡn tình cảm của tớ, sau đó lại một cước đá văng tớ, nếu vậy thì thật đúng là quá tốt.]

Cô thích tất cả mọi người đều chơi một ván như vậy, không cần chịu trách nhiệm, cô cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì, vui vẻ là tốt rồi.

Tô Duyệt Nghiên: [... Thường đi bên bờ sông thì làm gì có giày nào không ướt, những tên cặn bã tự tin đến tự phụ kia, cậu chơi đùa với bọn họ thì cũng thôi đi, còn Thương Ngôn Tân, tuy rằng trên mặt anh ta luôn mang theo nụ cười nhưng nói cho cùng, người ta ăn muối so với đường chúng ta đi qua còn nhiều hơn (*), cậu chơi đùa với anh ta, coi chừng không thoát ra được.]

(*) Người ta ăn muối so với đường chúng ta đi qua còn nhiều hơn: ý chỉ người nhiều tuổi sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn người trẻ tuổi.

Quý Nhiêu: [Đầu tiên, tớ thừa nhận, anh ấy là một người đàn ông không đơn giản, tiếp theo, cậu có nghe nói qua hai câu này chưa?]

Tô Duyệt Nghiên: [Hai câu nào?]

Quý Nhiêu: [Người không biết xấu hổ, thiên hạ không ai địch nổi. Người vô tâm, sống không mệt.]

Quý Nhiêu: [Da mặt tớ dày, không có lương tâm, cho dù anh ta là Thương Ngôn Tân thì cũng không thể làm gì tớ, cùng lắm chỉ là anh ta lừa tình tớ, sau đó khi anh ta cảm thấy lừa gạt thành công thì sẽ một cước đá văng tớ ra. Sau đó tất cả mọi người đều biết tớ bị Thương Ngôn Tân đá, sau lưng cười nhạo, bàn luận về tớ, nhưng da mặt tớ dày, chẳng sao cả.]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu thật sự không sợ mất mặt sao? Cậu mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ như vậy, nhỡ đâu tới lúc cậu ba mươi tuổi đột nhiên lại thấy xấu hổ thì sao?]

Quý Nhiêu: [Tới khi đến ba mươi tuổi, nhớ về việc này cùng lắm chỉ là có chút xấu hổ, nhưng nếu khi nghĩ lại đã từng có một cơ thể đàn ông cường tráng vạm vỡ bày trước mặt tớ mà tớ lại không trân trọng thì chẳng phải quá hối tiếc sao?]

Tô Duyệt Nghiên: [Cậu nói như vậy, hình như thực sự sẽ rất tiếc nuối.]

Quý Nhiêu: [Cho nên, mặc kệ anh ấy thật sự yêu tớ hay là có ý đồ gì khác, tỡ vẫn sẽ tiếp tục ở bên anh ấy, cũng không mất mát gì.]

Hạ quyết tâm, cửa phòng tắm mở ra.

Quý Nhiêu để điện thoại xuống, ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Thương Ngôn Tân.

Trên người anh mặc quần áo ở nhà chỉnh tề, tóc mới vừa gội được sấy tung nhẹ nhàng khoan khoái. Sau khi ở trong phòng tắm chừng bốn mươi phút, men say trên mặt tiêu tán đi rất nhiều, anh khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, thong dong trầm ổn.

“Có tâm trạng chơi điện thoại, xem ra em không căng thẳng.” Ánh mắt anh ôn hòa, nghiêng người kề sát vào cô.

Thân hình anh cao lớn, dễ dàng bao phủ cả người cô vào trong ngực.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, khoảng cách quá gần, hơi thở phả vào mặt cô, anh vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy, cho dù là da mặt Quý Nhiêu dày thì vẫn có chút ngượng ngùng. Cô quay mặt sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhìn gì?”

Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng, không trả lời vấn đề này, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô.

Anh hôn vô cùng dịu dàng, Quý Nhiêu không ngừng rụt cổ, bả vai khẽ run.

“Run cái gì?” Thương Ngôn Tân vén tóc cô lên, hôn lên cổ cô.

“Nhột.” Cô muốn trốn.

Thương Ngôn Tân ừm một tiếng, buông eo cô ra, mặc cho cô rụt vào trong giường, sau đó anh phát ra một tiếng cười khẽ rồi một lần nữa nghiêng người tới gần cô, ôm cô lại.

Giống như đùa với mèo vậy.

Qua lại mấy lần, Quý Nhiêu cảm thấy mình giống như bị anh đùa giỡn, u oán liếc anh một cái.

Thương Ngôn Tân mỉm cười, ánh mắt vô tội, hôn lên miệng cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Anh sợ em không thoải mái nên mới né tránh.”

Anh dịu dàng đến mức không biết phải nói gì cho phải, vào thời điểm này mà vẫn hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của cô.

“Không phải không thoải mái.” Hai má cô đỏ bừng, xoay người, chôn mặt vào trong gối đầu, buồn bực nói: “Chỉ là nhột, không khống chế được, anh đừng để cho em trốn, giữ em lại, giam em lại.”

Thương Ngôn Tân cười: “Được.”

Anh quả thật hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cô, lúc cô muốn trốn thì đã bị anh đè thật chặt, giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.

Quý Nhiêu bắt đầu hối hận vì những lời vừa nói với anh, nhất là khi cảm giác cơ thể bị lấp đầy, cả người không khống chế được, trốn không thoát, cô còn cắn một miếng trên vai anh.

Không biết qua bao lâu, Quý Nhiêu ngủ thật say.

Đầu giường mở một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, Thương Ngôn Tân ôm Quý Nhiêu nằm sấp trên gối và trở mình, dường như cô nhận ra có người chạm vào cô, cô vô thức muốn xoay người lăn vào trong giường, Thương Ngôn Tân ôm eo cô không cho cô nhúc nhích, cô liền thức thời ngoan ngoãn rúc vào trong anh.

Cô bé khóc lóc thảm thiết, lông mi còn ướt nhẹp, tóc cũng rối loạn. Thương Ngôn Tân vén sợi tóc bị mồ hôi dính trên mặt cô ra, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đêm khuya yên tĩnh, Thương Ngôn Tân xác nhận cô đã ngủ say, cầm lấy điện thoại di động mà cô tiện tay ném bên cạnh, với lấy tay cô, mở khóa vân tay.

Mở WeChat ra, phía trên cùng chính là WeChat của bạn thân Tô Duyệt Nghiên.

Thương Ngôn Tân mở khung trò chuyện, liếc nhanh lịch sử trò chuyện của cô.

[Tớ cảm thấy anh ấy giống như đang “tỏ ra khổ sở”.]

[Chị em à, có hai loại khả năng, một loại chính là, chúng ta gặp được người mù quáng vì yêu, còn có một loại chính là, chúng ta gặp được người đàn ông nham hiểm..]

[Tớ cảm thấy tớ chắc là gặp phải loại thứ hai. Toi rồi, không phải là anh ta đang âm mưu gì đó để trả thù tớ đấy chứ?]

[Lừa gạt tình cảm của tớ à, lừa gạt tớ, đùa bỡn tình cảm của tớ, sau đó lại một cước đá văng tớ, nếu vậy thì thật đúng là quá tốt.]

Thương Ngôn Tân cụp mắt nhìn về phía cô gái nhỏ bé trong ngực, thật đúng là tinh quái, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra anh cố tình uống say cho cô xem.

Cơ bản đều nằm trong dự tính của anh, chỉ là không ngờ rằng, cô lại tơ tưởng đến cơ thể anh như vậy.

Khóe miệng Thương Ngôn Tân nhếch lên một nụ cười, lặng lẽ đặt điện thoại di động của cô về chỗ cũ.

Bình Luận (0)
Comment